Lý Thanh ngự sử Giáp Tuật Trấn Thi Linh ra vào biển mây cực kỳ thoải mái.
Không bao lâu đã bay lên cao, sau khi mơ hồ cảm nhận được trên bầu trời có thứ gì đó rất khủng bố thì không dám ở lâu, thuận thế hạ xuống, vượt núi Việt Hà, nửa ngày phiêu hốt tám trăm dặm.
Khi thấy lực sắp hết mới hạ xuống một ngọn núi, nuốt linh thạch, ngồi thiền hồi khí.
Mười năm qua, Bạch Liên giáo đã tìm mọi nơi trong Bách Việt Đại Xuyên, cộng với số tìm được khi xưa tổng cộng là hai trăm ba mươi sáu linh thạch.
Lý Thanh để ba mươi sáu viên linh thạch lại dự phòng, số còn lại đều đã dùng để tu luyện hàng ngày.
Do dùng linh thạch để tu luyện nên tu vi của hắn đã tăng lên rất nhiều, hiện giờ đã đến điểm tới hạn giữa luyện khí tầng ba và luyện khí tầng bốn.
Nhưng nếu muốn đột phá tầng bốn thì lại vô cùng xa vời.
Hiện tại Lý Thanh tu luyện, phun ra nuốt vào linh khí, chỉ có thể giúp tu vi của hắn không bị tụt xuống, còn nếu muốn tăng tu vi lên thì nhất định phải dùng đến linh thạch, mà số lượng cần còn không ít.
Lý Thanh không hối hận vì đã dùng hai trăm linh thạch sớm. Kịp thời tăng tu vi lên dù sao cũng không tệ, nếu dùng hơn hai trăm linh thạch để đột phá bình cảnh luyện khí tầng ba lên tầng bốn là hắn đã có thể bước vào luyện khí tầng bốn.
Nhưng phải mất đến gần hai thập kỷ.
Việc tìm kiếm tu tiên giới như lửa sém lông mày. Chỉ nơi nào có linh khí dồi dào mới có thể giúp hắn đột phá. Đương nhiên là không cần phải sốt ruột đến vậy, thọ nguyên của hắn rát nhiều, trăm đời nhân sinh mới đi tới đời thứ hai, còn dư dả rất nhiều thời gian.
Sau khi hồi khí xong, Lý Thanh không quay về kinh thành ngay mà tiện đường bay đến Bạch Liên đảo.
Mười năm này, Lý Thanh không chỉ nhập môn Ngự Khí thuật mà còn luyện tập cả Phá Rế thuật, riêng Đạn Chỉ thuật thì càng thêm tinh thông.
Ngoài ra.
Cái lợi lớn nhất là tham ngộ đầy đủ một Tiểu Tụ Linh trận trên Trận Đạo Sơ Giải.
Lý Thanh lấy được Trận Đạo Sơ Giải vào năm Kiến Võ thứ hai mươi bốn, cách nay đã qua hai mươi bảy năm, giờ mới ngộ ra được một tiểu trận pháp, mà thậm chí còn phải dựa trên cảm ngộ của các đời giáo chủ Bạch Liên.
Con đường tu luyện trận pháp nếu không có sư phụ dạy thì muốn nhập môn quả thực không dễ dàng.
Mà kể cả đã ngộ được một trận pháp thì Lý Thanh còn lâu mới được tính là nhập môn trận đạo.
"Tham kiến giáo chủ!" Thánh nữ như thường lệ chờ ở trên đảo.
Tính tuổi thì Lý Thanh kiếp này đã năm mươi bảy tuổi, hai kiếp tổng một trăm mười tuổi.
Bạch Liên thánh nữ mới năm mươi lăm, trẻ hơn Lý Thanh hai tuổi.
"Thuộc hạ có ba việc cần báo cáo." Thánh nữ khom người.
"Không vội, cứ từ từ nói."
Lý Thanh đi dạo trên Bạch Liên đảo, quan sát địa thế, tìm cách bố trí Tiểu Tụ Linh trận.
Tiểu tụ linh trận là một tiểu trận pháp có thể tập trung linh khí. Nếu bố trí xong không biết có thể giúp hắn bước vào luyện khí tầng bốn hay không...
Thánh nữ chậm rãi nói:
"Thứ nhất là tin tức ở bên Băng Phong quốc đã truyền đến."
"Đệ tử trong giáo đã điều tra Băng Phong quốc nhiều năm nhưng vẫn chưa tìm được Lăng Kiều. Chỉ có điều ở đó quả thực có một nữ tiên thiên tông sư tên là Nhược Thủy, có người nói Lăng Kiều đã từng gặp tiên thiên tông sư kia, sau đó thì mất sạch tung tích."
"Băng Phong quốc thường có lời đồn về truyền thừa tiên đạo, nhưng kỳ quái là người ở đó dường như không chấp nhất tầm tiên, Đế quân cũng không có chấp niệm tìm kiếm truyền thừa tiên đạo."
"Hơn nữa, tiên thiên tông sư ở đó rất nhiều, đệ tử trong giáo tra được ra tiên thiên tông sư có hơn mười vị.”
"Nhưng mà thọ nguyên của những tiên thiên tông sư này thường không dài, chỉ hô phong hoán vũ ở trong giang hồ hơn mười năm, sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Hơn mười năm sau thì lại có tiên thiên tông sư xuất thế, rồi lại dần già đi."
"Theo như thuộc hạ biết thì tiên thiên tông sư của Băng Phong quốc, nhiều lắm là sống đến năm sáu mươi tuổi, sau đó vì thọ tận mà chết."
Không bình thường.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lý Thanh.
Tiên thiên tông sư thường có thể sống đến trăm tuổi.
Hơn nữa, bình thường quốc gia dù lớn dù nhỏ, trong một thời kỳ chỉ có thể xuất hiện không quá nhiều người có thiên phú linh căn. Nhưng tiên thiên tông sư ở đó lại quá nhiều, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là người lấy giả linh căn nhập tiên thiên rất nhiều.
Giả linh căn nhiều đương nhiên truyền thừa tiên đạo cũng nhiều, tỷ lệ tồn tại tu tiên giới cũng càng lớn.
Lý Thanh trầm giọng nói: "Giảm tốc độ điều tra Băng Phong quốc đi, giảm bớt nhân số, hành động trong âm thầm.
Không được đánh cờ hiệu của Bạch Liên giáo, thử tìm tu tiên giới, nhưng nếu gặp tu tiên giới thì nhớ kỹ không thể vọng động.”
Thánh nữ tiếp tục nói:
Chuyện thứ hai chính là giáo chủ sai thuộc hạ điều tra hồ Bác. Trong Đại Càn quốc và các quốc gia xung quanh, nơi gọi là hồ Bác có đến năm trăm sáu mươi hai chỗ. Sau khi điều tra cẩn thận thì hồ Bác lớn nhất cũng chỉ không quá hai mươi dặm phương viên, là một hồ nước bình thường chứ không phải tu tiên giới mà giáo chủ cầu."
"Điều kỳ quái duy nhất chính là khi thuộc hạ đích thân đến Vân Châu thăm một vài lão giả, thì có một số nói Vân Châu mà chúng ta hiện đang ở cũng đã từng có tên Hồ Bác."
"Là thật?" Lý Thanh không khỏi sửng sốt, cũng dừng bước lại, Long Trạch Uyên của Bạch Liên đảo đang nằm ở ở Vân Châu của Đại Càn.
"Không thể sai được, thuộc hạ còn đi Khánh Châu liền kề để hỏi thăm, bên kia cũng có lão nhân nói Khánh Châu cũng từng có danh xưng Hồ Bác." Thánh nữ nghiêm túc nói.
Vân Châu, Khánh Châu còn được gọi là Hồ Bác... Lý Thanh vội vàng lấy Hồ Bác Tiên Du Lục ra xem lần nữa.
Trên đó ghi lại.
【Vùng đất Vân Khánh, hồ Bác, mưa dầm lã chã, suốt tháng chẳng thôi, gió thổi mây vần, sóng đuổi theo khói, thỉnh thoảng lại có tiên nhân ngự giao lướt sóng, nuốt mây nhả khói, hơi nước mờ mịt, như gió như mưa, tu nhĩ chuyển, sóng đục vỗ trời, đến khi hạ xuống thì thấy cả cung điện dưới hồ…】
"Vùng đất Vân Khánh sinh ra hồ Bác. Đừng nói vùng đất Vân Khánh này lại là Vân Châu và Khánh Châu của Đại Càn hiện tại chứ!”
Lý Thanh không khỏi sững sờ.
Thương hải tang điền, tiên cảnh hóa phàm tục?
Nếu như Vân Châu và Khánh Châu từ rất lâu về trước là một hồ nước rộng lớn, và cũng là một tu tiên giới, hiệu là Hồ Bác, nhưng thế sự thay đổi, thương hải hóa tang điền, hồ chìm xuống, hóa thành lưu vực, sau đó biến thành Vân Châu và Khánh Châu ngày nay.
Chỉ có như vậy mới có thể hiểu được.
Chủ sở hữu của ngôi mộ cổ Hội Âm là nhân sĩ xung quanh Hồ Bác, thế nên ngôi mộ cổ mới nằm trong Đại Càn quốc, như vậy mới hợp lý.
Lý Thanh nhẩm lại Hồ Bác Tiên Du Lục, đồng thời nhớ lại bản đồ của Vân Châu và Khánh Châu.
Long Trạch Uyên nằm trong Vân Châu, nhưng Vân Châu lớn hơn Khánh Châu rất nhiều.
Nếu coi Vân Châu và Khánh Châu như một chỉnh thể, vậy thì Long Trạch Uyên sẽ nằm ngay giữa trung tâm của chỉnh thể này.
Nói cách khác.
Lòng hồ Hồ Bác Tiên Du Lục chính là Bạch Liên đảo trong Long Trạch Uyên.
Ngay dưới chân Lý Thanh.
Hồ Bác Tiên Du Lục có nói:
【...Nơi uyên trạch ngay giữa lòng hồ có tiên hạc du ngoạn, chim phượng hót vang, có sen sinh trên trạch, nuốt linh nhả sương, hào quang vạn trượng...】
"Uyên trạch hẳn là Long Trạch Uyên."
"Về phần tiên hạc, chim phương, hẳn là đã chết hoặc rời khỏi."
"Mà sen thì có vẻ không phải là Bạch Liên đảo mà đang nói tới một gốc kỳ liên có thể nuốt linh nhả sương."
Bạch Liên giáo Bạch Liên giáo, vừa vặn hô ứng với sen.
Sau khi đối chiếu một phen, Lý Thanh xác định nơi này rất có thể chính là hồ Bác!
Một nơi đã từng là tu tiên giới!
Lý Thanh không khỏi cảm khái muôn vàn, khó trách lần đầu tiên đọc Hồ Bác Tiên Du Lục lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Hắn vẫn luôn tìm tiên, mà tiên lại ở ngay dưới chân.
"Khi tiền nhiệm giáo chủ lên ngôi hẳn đã từng nói qua về lịch sử của Bạch Liên giáo với ngươi, có từng nói truyền thừa tiên đạo của Bạch Liên giáo lấy từ đâu không?" Lý Thanh hỏi.
"Không rõ lắm, chỉ có điều tiền nhiệm giáo chủ dặn dò thuộc hạ, mặc dù có thể cúi đầu xưng thần với triều đình Đại Càn, nhưng tuyệt đối không thể bỏ Bạch Liên đảo, chỉ cần Bạch Liên đảo vẫn còn thì Bạch Liên giáo vĩnh viễn sẽ không bị hủy diệt."
Thánh nữ không quá tự nhiên nói: "Giống như năm đó phụng giáo chủ làm chủ, cũng là di ngôn của giáo chủ tiền nhiệm, kể cả có phải để người khác cưu..."
"Kể cả có phải để người khác cưu chiếm thước sào cũng phải nhịn nhất thời đúng không." Lý Thanh cười tiếp lời Thánh nữ.
Thánh nữ gật đầu: "Đúng vậy, mong giáo chủ thứ tội, thuộc hạ không có ý phỉ báng giáo chủ.”
"Vậy trên đảo có sen trắng hay không?" Lý Thanh lại hỏi.
Lúc trước hắn lấy được thân linh căn là một hạt sen, điều này khiến hắn khó tránh khỏi liên tưởng đến kỳ liên trong Hồ Bác Tiên Du Lục.
Hoặc kỳ liên vốn là linh căn, sinh ra hạt sen, chính là thân của linh căn.
"Không có, trên đảo không có sen, thuộc hạ còn từng chuyển một vài giống sen đến từ bên ngoài. Nhưng cho dù là ở trên đảo hay ở các nơi khác trong Long Trạch Uyên thì giống sen đều không thể sống."