Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Khang năm thứ ba mươi hai, ngày mười tám tháng chín, Võ Vương chinh phạt Túc Châu quay về.

Kinh thành muôn người đều đổ xô ra đường, dân chúng chen chúc đứng hoan nghênh.

Thánh thượng đích thân ra khỏi cung, nghênh đón Võ vương quay về ở ngoài thành ba dặm, mở tiệc khao quân.

Trong yến tiệc, có người nhắc tới việc Kỳ phi bị ám sát, Võ vương tức giận vỗ án mà nói: “Chuyện này chắc chắn là do có tiểu nhân xúi giục, gây ảnh hưởng đến quan hệ giữa mẫu phi và Lữ quý phi, bổn vương coi Lữ quý phi như mẫu!”

Thái hậu ở trong cung nghe thấy lời của Võ vương thì khen ngợi: “Hoàng trưởng tôn của ai gia quả thật hai mắt sáng như đuốc.”

Đêm đó đó, Võ vương và Thánh Thượng ngủ cùng một phòng, trò chuyện thoải mái suốt một đêm.

Triều hội ngày hôm sau, Võ vương thân tấu, nói thân thể của phụ hoàng đã khỏi hẳn, có thể xử lý việc triều chính. Thái hậu chuẩn tấu, rút rèm lui về Từ Ninh cung. Sau hai mươi năm, Thái Khang Đế cuối cùng đã trọng chưởng triều cương.

Dưới sự phụ tá của Lữ tướng, Thái Khang đế lần đầu tiên nắm giữ đại quyền.

Thái Khang năm thứ ba mươi tư, Thánh thượng khôi phục chức chính nhất phẩm phi hàm cho Kỳ phi, lại gọi là Kỳ Đức phi.

Thái Khang năm thứ ba mươi lăm, ba năm sau khi rời khỏi võ đài, Thái hậu đột nhiên mắc bệnh tim, trong một lần mất đi ý thức được Thánh thượng, Võ vương hầu hạ bên cạnh.

Lữ tướng và bách quan đều khen Thánh thượng hiếu thuận.

Thái Khang năm thứ ba mươi sáu, Lữ tướng dẫn bách quan dâng tấu chương, thỉnh lập Lữ quý phi làm hoàng hậu, thỉnh lập Hoàng trưởng tử Võ vương làm Thái tử. Thánh thượng cự tuyệt.

Thái Khang năm thứ ba mươi bảy, Thánh thượng lập Kỳ Đức phi làm hoàng hậu, xưng Kỳ hoàng hậu, để Kỳ hoàng hậu chăm sóc Thái hậu bị bệnh nặng, còn Lữ quý phi thay hoàng hậu quản lý hậu cung, đồng thời, sắc phong Hoàng trưởng tử Càn Võ làm thái tử.

Thái Khang một triều này phải mất đến ba mươi bảy năm mới chính thức lập hậu sau lập trữ.

Thiên hạ yên ổn, tâm sáng hướng trời xanh, sóng yên biển lặng.

Lãnh cung.

Ngày hôm nay yên tĩnh đến đáng sợ.

Mọi người đều đứng cách xa phòng ngủ của thái giám.

Bởi vì bây giờ người lớn tuổi nhất trong lãnh cung, Lý Thanh, năm nay đã bốn mươi tám, đang đả thông kinh mạch chính cuối cùng trong phòng ngủ, một khi đả thông là có thể bước vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu.

Cao thủ nhất lưu nội đình, ít nhiều sẽ được phong hàm cửu phẩm.

Một khi Lý Thanh đột phá có thể coi như nội quan.

Không biết qua bao lâu, chúng thái giám mơ hồ cảm giác được trong phòng ngủ có một luồng hơi nước dày đặc tuôn ra, tiếp theo là một tiếng thét khẽ.

Sau đó.

Lý Thanh đẩy cửa phòng, bước từ trong ra.

"Lý gia, thế nào rồi?" Cung Việt là người đầu tiên chạy tới, khẩn trương nói.

Lý Thanh gật gật đầu.

"Chúc mừng Lý gia!"

"Chúc mừng Lý gia!"

Mười một thái giám ở lãnh cung thi nhau chúc mừng.

Năm năm trôi qua, Lý Thanh trở thành thái giám lớn tuổi nhất lãnh cung, xứng đáng với danh xưng đại gia.

Chương Bạch còn lớn tuổi hơn Lý Thanh vẫn còn sống, nhưng đã đi theo Vệ Ương ra khỏi lãnh cung, hiện giờ là thái giám chưởng sự thất phẩm.

Có thể gọi là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Vệ Ương đi theo Kỳ phi ra khỏi lãnh cung, được Thánh Thượng và Võ thái tử coi trọng, năm năm này đều được thăng quan tiến chức, hiện giờ là công công chỉ huy trực tòng tam phẩm.

Danh xưng công công phải từ chính ngũ phẩm trở lên mới có.

Mười hai thái giám ở lãnh cung ban đầu ngoại trừ Cung Việt và Lý Thanh đều phát đạt theo Vệ Ương.

Lý Thanh cầu ổn, không cầu tiến, đương nhiên nguyện ở lại lãnh cung, ngược lại Cung Việt chọn ở lại lãnh cung khiến cho Lý Thanh khá ngoài ý muốn.

Cung Việt đây là đại trí nhược ngu.

Hiện tại nhóm lãnh cung thái giám này đều là người mới tới, người lớn nhất cũng chỉ hai mươi tuổi.

"Cuối cùng cũng nhất lưu."

Lý Thanh không nhịn được mà cảm thán.

Cao thủ nhất lưu bất luận là ở trong hay ngoài cung đều có địa vị không tệ.

Nhớ lại lúc trước, Minh Vi ghét bỏ tư chất của hắn thấp, nói cả đời vô vọng bước chân vào nhị lưu.

Đến bây giờ, Lý Thanh đến cả dung mạo của Minh Vi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ Minh Vi rất xinh đẹp.

Tính toán, đã ba mươi hai năm.

Minh Vi, Thái hoàng Thái hậu đều đã hóa thành tro bụi.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đời người chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

“Hôm nay cao hứng, mời mọi người ăn một bữa ngon!” Lý Thanh cảm xúc dâng trào, đưa cho thiện phòng một ít ngân lượng để chuẩn bị rượu thơm, đồ ăn ngon.

"Thật sự không thể hiểu nổi Lý gia, có tiền đồ tươi đẹp không đi tìm chỗ dựa, vô dục vô cầu, chỉ một lòng cầu võ đạo, hết lần này tới lần khác lại cam tâm ở lại lãnh cung.

Chỉ đưa cơm đổ dạ hương." Giữa bữa cơm, một tiểu thái giám khó hiểu nói.

"Chờ qua ba mươi năm nữa, ngươi xem còn nhớ rõ được bao nhiêu tên đồng liêu năm xưa khắc sẽ hiểu." Lý Thanh cười trả lời.

Lý Thanh không hề vô dục vô cầu, hiện giờ vô dục vô cầu chỉ để tương lai cầu còn lớn hơn.

Hơn ba mươi năm qua, Lý Thanh chưa bao giờ quên ý niệm cầu tiên. Tuy nhiên, ngoại trừ Lễ quý phi khi trước bị nhốt ở thiết phòng Đinh Dậu thì hắn chưa từng nghe ai khác nhắc đến tiên đạo.

Đương nhiên là Lý Thanh không hề tin mấy lời bậy bạ của Lễ quý phi.

Hắn tạm thời còn chưa vội, trăm đời nhân sinh, đời thứ nhất này còn chưa đi hết, có đủ thời gian để chờ đợi, đợi đến khi người khác vô địch, tập hợp đủ lực lượng của một quốc gia kiểu gì cũng sẽ tìm thấy dấu vết của tiên đạo.

Thế giới này rất rộng lớn, Đại Càn quốc chỉ vỏn vẹn là một tiểu quốc.

Bên này vừa ăn xong tiệc mừng, Lý Thanh thu dọn xong, đang định đi dạo quanh Lê viên một vòng thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài lãnh cung.

"Vẫn có phi tử bị đày vào lãnh cung?" Lý Thanh tò mò.

Từ khi quay lại xử lý việc triều chính, Thái Khang đế như hóa thân thành người làm công chín chín bảy, không được nhàn rỗi lấy một ngày, hận không thể lúc nào cũng phê duyệt tấu chương, căn bản không còn lưu luyến nữ sắc, cũng không nạp thêm phi tần mới vào cung, thế nên gần ba năm qua không có một phi tần nào bị đày vào lãnh cung.

Lý Thanh hoài nghi Thái Khang Đế bị bệnh tâm thần làm việc quá sức, hơn nữa lại không phải là tướng mạo trường thọ.

Thái Khang Đế tuy nhu nhược nhưng là một đứa con hiếu thảo.

Thái hậu sau khi lùi về vẫn được Thái Khang Đế đãi ngộ với quy cách cực cao.

Trong triều chính, Thái Khang Đế tuy nắm quyền nhưng vẫn bị không ít thế lực còn sót lại của Thái hậu cản trở.

Chẳng hạn như Lữ tướng, vẫn là thế lực lớn nhất trong bách quan.

Kít ——

Cửa lãnh cung được mở ra, đi vào là ba thái giám phủ nội vụ, không có phi tần đi theo.

Có việc khác.

Đám người Lý Thanh vội vàng đứng trước cửa cung.

"Ai là Lý Thanh?" Thái giám mặc áo tím đi đầu mở miệng.

"Ta." Lý Thanh tiến lên trước một bước, “Xin hỏi công công có chuyện gì?”

Thái giám đi đầu mặc áo bào tím, chính ngũ phẩm, có thể xưng là công công.

Thái giám mặc áo bào tím cười cười, trước tiên chúc mừng: “Phủ nội vụ biết ngươi đã đả thông mười hai kinh mạch chính, đột phá lên cao thủ nhất lưu, theo lệ đề thăng lên làm thái giám cửu phẩm, đây là lệnh bài.”

Hóa ra là vì điều này

"Đa tạ công công." Lý Thanh nhận tấm lệnh bài thái giám cửu phẩm, đồng thời đưa cho thái giám mặc áo bào tím một tấm ngân phiếu.

Lý Thanh chỉ thăng quan, vẫn là thái giám ở lãnh cung, chức vụ không đổi.

Thái giám mặc áo bào tím không nhận ngân phiếu của Lý Thanh mà ngược lại khách khí nói: “Sau còn có ý chỉ, ngươi chỉ cần nghe.”

Theo đó, thái giám mặc áo bào tím lại móc ra thêm một ý chỉ khiến mọi người giật mình quỳ xuống, Lý Thanh cũng ngạc nhiên.

Ý chỉ là của Hoàng hậu, Thái hậu ban xuống.

Chuyện này...

"Ý chỉ của Hoàng hậu, thái giám Lý Thanh ở lãnh cung trung hậu thành thật, cần cù kính thượng." Thái giám mặc áo bào tím đọc một đống lễ từ, Lý Thanh không nghe rõ, chỉ nghe được đoạn cuối cùng: “...Hôm nay ban thưởng một viên Đại Nguyên đan, khâm thử.”

Lý Thanh mộng.

Hoàng hậu ban thưởng cho hắn một viên Đại Nguyên đan?

Đại Nguyên đan, rất khó lường, là đan dược võ đạo cực phẩm, chỉ có Hoàng tộc Càn thị mới có, vô cùng trân quý. Một viên có thể giúp cao thủ nhất lưu đả thông một kỳ kinh bát mạch.

Một võ giả tối đa có thể phục dụng ba viên Đại Nguyên đan.

Bất cứ một viên Đại Nguyên đan nào rơi vào giang hồ đều sẽ gây ra vô số gió tanh mưa máu.

Mà bây giờ Hoàng hậu ban thưởng cho Lý Thanh hẳn một viên Đại Nguyên đan!

Thời gian đúng vào ngày mà Lý Thanh đột phá nhất lưu...

Có một viên Đại Nguyên đan, Lý Thanh chỉ cần bình ổn vài ngày là có thể đả thông Nhâm mạch, bước vào hàng ngũ tuyệt đỉnh!

Hoàng hậu chính là Kỳ phi lúc trước.

Kỳ phi vừa mới được phong hậu cách đây không lâu.

Lý Thanh cứ tưởng Kỳ phi đã quên mình, bởi vì dù sao thì Kỳ phi đã phong hậu được một khoảng thời gian, muốn thưởng đã thưởng từ sớm.

Không ngờ Kỳ phi sau khi phong vẫn còn nhớ hắn.

Trong lúc ở lãnh cung, mặc dù sau này Kỳ phi do một tay Vệ Ương chăm sóc, nhưng ít nhiều gì thì Lý Thanh cũng đã chăm sóc Kỳ phi hơn mười năm.

Lý Thanh đang định tiếp chỉ thì lại thấy thái giám mặc áo bào tím lấy ra thêm một phần lệnh chỉ.

Lệnh chỉ, đây là ý chỉ của Thái tử đương triều.

Còn có khen thưởng!

Thái giám mặc áo bào tím tiếp tục nói: “Thái tử có lệnh, thái giám Lý Thanh ở lãnh cung trung dũng kính thượng, tiện mà hiểu lễ, hậu ái hành đức... Đặc biệt ban cho một viên Đại Nguyên đan.”

"Chúc mừng, chúc mừng, có thể được cả Hoàng hậu và Thái tử ưu ái, vật trân quý cỡ Đại Nguyên đan này mà còn có thể ban thưởng tận hai viên." Thái giám mặc áo bào tím cười khẽ.

Lại thêm một viên Đại Nguyên đan!

Lý Thanh mơ hồ.

Giờ phút này.

Lý Thanh vẫn còn nhớ lời mà Thái tử đã từng nói với hắn năm tám tuổi, khi ấy Thái tử vẫn còn là Võ vương.

…Ngươi chăm sóc mẫu phi thật tốt thay cho bổn vương. Tương lai bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi.”

Trong khoảnh khắc ấy, cảnh tượng khi xưa tái hiện lại như mới hôm qua.

"Tạ Hoàng hậu nương nương!"

"Tạ Thái tử điện hạ!"

Lý Thanh lĩnh chỉ tạ ơn.

Đúng là ngoài ý muốn.

Hai ý chỉ đúng vào ngày Lý Thanh đột phá cao thủ nhất lưu, có thể thấy Lý Thanh vẫn nằm trong tầm mắt của Kỳ hoàng hậu và Võ thái tử.

Sau khi khen ngợi một phen, thái giám mặc áo báo tím rời khỏi đó, trong tay Lý Thanh có thêm hai viên Đại Nguyên đan.

"Không ngờ niềm vui hôm nay lại gấp bội." Lý Thanh vui vẻ không thôi.

Hai viên Đại Nguyên đan có thể giúp hắn đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Kỳ kinh bát mạch không thể so với mười hai kinh mạch chính. Lý Thanh đã từng tính, với tư chất của hắn, đả thông một Nhâm mạch tốn ít nhất phải mười năm. Hai viên Đại Nguyên đan này có thể tiết kiệm được hai mươi năm công sức cho hắn.

"Dường như ta chưa hề làm gì cả."

"Năm đó chăm sóc Kỳ phi suy cho cùng chỉ là một phần của công việc."

"Nhân sinh đúng là kỳ diệu, ta chỉ muốn sống yên ổn, không tranh không đoạt, sống lâu hơn một chút, không ngờ phần thưởng lại ập đến một cách bất ngờ."

"May mắn thay, hạnh phúc thay, nên đi dạo quanh Lê viên một vòng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK