Kiến Võ năm thứ mười sáu, Nguyên Châu.
Nhạn thành.
Phía bên ngoài cửa thành, mấy trăm binh tốt đang gối giáo chờ trời sáng, trông ai cũng vô cùng cảnh giác như thể đang đề phòng đại địch.
Vô số dân đói xây dựng khu lán trại bẩn thỉu ở ngoài thành khiến mùi hôi thối bốc lên. Không biết nơi này xảy ra thiên tai kinh khủng đến cỡ nào nào mà dân chạy nạn nhiều vô kể.
Bịch bịch bịch.
Lúc này.
Một con ngựa trắng lao thẳng từ đường chính đến.
"Xuy —— "
"Dừng lại!"
"Là người phương nào, đến từ đâu, sao lại đến Nhạn Thành?"
Binh lính vốn đang cảnh giác thi nhau rút đao vây quanh.
“Gọi người của Đông, Tây xưởng và Tuyên Phủ sứ mau đến gặp ta!”
Lý Thanh nhảy xuống khỏi ngựa trắng, giơ lệnh bài có khắc long văn lên.
Tướng lĩnh đứng ở cửa thành nhìn thấy lệnh bài này lập tức quỳ xuống, nói: "Gặp công công! Thuộc hạ đi làm ngay.”
Người cầm lệnh bài này đều là đại nội cung phụng của Võ Các, tu vi bên trên lục mạch tuyệt đỉnh, một quan nhỏ ở địa phương thấy vậy không dám chậm trễ.
Có chức có quyền làm việc quả thật dễ dàng, chỉ sau chốc lát, người Đông, Tây xưởng và Tuyên Phủ sứ đã cung kính đứng trước mặt Lý Thanh.
Tuyên Phủ sứ là chức quan mới được bổ nhiệm sau chiến tranh, phụ trách tuần tra địa phương.
Lý Thanh tự rời khỏi Vô Lượng Quan đã ba tháng.
Mượn tu luyện ở hàn đàm ba năm, tu vi của Lý Thanh tăng tiến, có thể tính là tiên thiên trung kỳ.
Mặc dù linh căn của hắn là giả linh căn, nhưng giả linh căn này lại được luyện thành từ căn cốt võ đạo đỉnh cao nhất. Tính trên phương diện tốc độ tu hành thì không hề kém hơn so với tiên thiên tông sư ngụy, tạp linh căn, thậm chí còn nhan hơn không ít, hơn nữa còn có hàn đàm hỗ trợ tu luyện nên mới có thể tiến cảnh nhanh như thế.
Nếu không phải lo giáo chủ của Bạch Liên giáo thọ tận mà vẫn không tìm được vị trí tổng đàn của Bạch Liên giáo thì Lý Thanh đã định tu luyện thêm vài năm ở hàn đàm.
"Xin hỏi công công..." Tuyên Phủ sứ mở miệng.
"Ta họ Lý."
"Không biết Lý công công đến Nhạn Thành có việc gì?" Tuyên Phủ sứ tiếp tục nói.
"Gần đây hai châu Nguyên, Khánh xảy ra nhiều vụ việc Bạch Liên giáo tạo phản, mà Nhạn Thành cũng có Bạch Liên giáo làm loạn, nên ta đến đây để tìm vị trí của tổng đàn Bạch Liên giáo. Ta muốn các ngươi đánh giấu tất cả những nơi hang cùng ngõ hẻm có thể là vị trí của tổng đàn Bạch Liên giáo cho ta." Lý Thanh trầm giọng nói.
Lý Thanh rời kinh là vì hai chuyện. Một là công pháp tiên thiên tiếp theo, hai là truyền thừa công pháp tu tiên có thể tồn tại của Bạch Liên giáo.
Dựa vào Đại Càn quốc để tìm vị trí tổng đàn của Bạch Liên giáo nghe có vẻ không thực tế, có thể tìm đã sớm tìm ra, nói chung vẫn phải dựa vào bản thân Lý Thanh.
Hai tháng qua, hắn đã thu thập đủ tin tức về Bạch Liên giáo ở các thành trì khác của hai châu Nguyên, Khánh có thể biết được, chỉ còn mỗi Nhạn Thành.
Nhiễm Bính tông sư đã từng nói, tổng đàn của Bạch Liên giáo nằm trong vùng Nguyên Châu và Khánh Châu nên Lý Thanh mới tìm kiếm ở nơi này.
Cách tìm kiếm khá thô sơ.
Là dò xét kỹ lưỡng một khu vực bằng phương thức cảm ứng lẫn nhau giữa các tiên thiên cao thủ trong một khoảng cách nhất định để xác định vị trí tổng đàn của Bạch Liên giáo.
Nếu thọ nguyên của giáo chủ Bạch Liên giáo không còn nhiều thì có khả năng rất lớn sẽ ở lại tổng đàn.
Đồng thời, Lý Thanh cũng chỉ huy Đông Tây xưởng hỗ trợ tìm kiếm.
Hai châu Nguyên, Khánh này vô cùng rộng lớn, không thể tìm kiếm trong ngày một ngày hai nên Lý Thanh không vội.
Vừa tìm kiếm vừa du sơn ngoạn thủy.
“Nghe lệnh của công công!” Tuyên Phủ sứ túm tụm lại với người của Đông Tây hai xưởng đánh dấu lên bản đồ.
Sau khi nhận được bản đồ Lý Thanh nhanh chóng rời khỏi Nhạn Thành.
Dựa trên những đánh dấu điểm khả nghi trên bản đồ, Lý Thanh chia tất cả thành chín mươi lăm khu vực, hắn sẽ tìm kiếm với tốc độ một khu vực một tháng.
Nếu may mắn thì một tháng là có thể tìm được vị trí tổng đàn của Bạch Liên giáo, còn xui xẻo thì phải cỡ gần tám năm.
Cũng có một tỷ lệ nhất định là không tìm thấy.
Đương nhiên, Lý Thanh không phải sẽ tìm kiếm mọi lúc mọi nơi mà chỉ là tìm kiếm theo kiểu du sơn ngoạn thủy, mỗi ngày vừa tìm kiếm vừa tu luyện.
Rời kinh đã ba năm, tin tức ở kinh thành Lý Thanh cũng nghe ngóng một chút. Năm đó sau khi hắn rời đi, Ngôn hoàng hậu phát động chính biến cung đình, nhưng cuối cùng thất bại. Số người bị chém ở kinh thành chất thành đống, mấy năm nay hành động đi chinh phạt nước khác của Trấn Bắc vương vẫn chưa ngừng lại.
Mọi việc không liên quan gì đến Lý Thanh, hiện tại hắn chỉ muốn tìm công pháp tu tiên chính thống.
Sau một tháng.
Kinh thành.
Dưỡng Tâm điện.
Kiến Võ đế ngồi xem mật báo do Đông Tây hai xưởng đưa đến,
Nhíu mày nói: "Lý Nhược Thủy đang tự mình tìm vị trí tổng đàn Bạch Liên giáo?”
Công công của Tây xưởng nói: "Lý công công còn điều động cả lực lượng của Đông Tây hai xưởng.”
Kiến Võ đế im lặng một lúc, sau đó trầm giọng nói: "Toàn lực phối hợp.”
...
Du sơn ngoạn thủy là một chuyện vui, nhưng ngày ngày du sơn ngoạn thủy lại là một chuyện khiến người ta lo lắng.
Chỉ sáu tháng đi du sơn ngoạn thủy Lý Thanh đã cảm thấy mệt mỏi.
Giờ hắn đã hiểu tại sao những tiên thiên tông sư khác trong cung không dùng phương pháp này để tìm tổng đàn Bạch Liên giáo.
Bạch Liên giáo cũng khá là tàn nhẫn, mặc cho triều đình bắt được nhiều đệ tử trong giáo như vậy, nhưng chưa bao giờ hỏi được chút tin tức nào về tổng đàn của Bạch Liên giáo.
Lý Thanh giảm tốc độ du sơn ngoạn thủy xuống, cứ hai tháng rút nửa tháng đi ngắm hoa khôi khiêu vũ, đi nghe hoa khôi ca hát.
Lại sau hai tháng thì dành nửa tháng đi tìm nhạc sĩ học nhị hồ từng mơ ước khi xưa.
Ba năm sau, tổng đàn không tìm được, nhưng khúc Cô Tinh Độc Ngâm do Lý Thanh kéo bằng nhị hồ nghe rất du dương, rất có phong phạm của một tông sư.
Lý Thanh tự nhủ: "Nếu giáo chủ của Bạch Liên giáo chết rồi thì nhất định phải ngồi ở mộ phần kéo nhị hồ!”
Hai năm sau, Lý Thanh bị lạc khi du sơn ngoạn thủy ở Long Trạch Uyên.
Đường đường là tiên thiên tông sư vậy mà phải mất tới mười ngày mới tìm được đường ra khỏi Long Trạch Uyên!
May mà mang theo đủ lương khô, ngoài ra còn có thể bắt cá để ăn trừ bữa.
Lý Thanh đã từng hoài nghi mình đi lạc vào tu tiên giới.
Nhưng dù hắn đã cất công đợi ở bên ngoài Long Trạch Uyên ba tháng thì vẫn không nhìn thấy tu tiên giả ngự kiếm bay qua, cũng không thấy sự dị thường nào khác, cuối cùng xác nhận Long Trạch Uyên không phải tu tiên giới.
Thế nhưng Lý Thanh vẫn hoài nghi Long Trạch Uyên có một trận pháp nào đó.
Sau khi điều động Đông xưởng nhiều lần đi điều tra hư thực xung quanh Long Trạch Uyên, hơn nữa chắc chắn có thể rời khỏi, Lý Thanh đã quyết định vào Long Trạch Uyên lần nữa.
Ngày hôm nay, phía bên ngoài Long Trạch Uyên.
"Lý công công, ngài thực sự không cần bọn ta đi cùng vào nơi này?" Vương Ngũ, người đứng đầu Đông xưởng nơi đây, nói.
"Không cần, Long Trạch Uyên rất tối, lại cực dễ lạc đường, chỉ cần sơ ý chút thôi là rơi xuống đầm, không có khinh công tuyệt diệu thì không thể thoát khỏi." Lý Thanh trả lời.
Dựa trên kinh nghiệm lần trước thì kể cả là bát mạch tuyệt đỉnh vào trong Long Trạch Uyên vẫn có nguy hiểm nhất định, duy chỉ có tiên tông sư mới có thể đạp đất vô ngân.
Nơi như này nếu dùng để làm tổng đàn của một giáo thì cực kỳ tuyệt vời, dù có trăm vạn đại quân cũng chưa chắc đã công phá được.
Lý Thanh đoán tổng đàn của Bạch Liên giáo rất có thể sẽ nằm ở trong Long Trạch Uyên.
"Vậy tiểu nhân đợi ở bên ngoài đợi chờ tin mừng của công công." Vương Ngũ chắp tay.
"Không cần chờ, các ngươi lùi hết ra khỏi ranh giới của Long Trạch Uyên, xóa mọi dấu vết điều tra, chỉ để lại một vài ám hiệu ở vùng ven là được." Lý Thanh phất tay.
Hắn đến không phải để đánh nhau với giáo chủ của Bạch Liên giáo mà sau khi xác định vị trí sẽ chạy, vạn nhất đối phương đuổi theo, hắn thì không sao, nhưng đám thái giám Đông xưởng ở nơi này đều sẽ bị giết sạch.
Hiển nhiên là sau mấy năm nay du sơn ngoạn thủy, tu vi của Lý Thanh đã đến tiên thiên hậu kỳ, nếu đối đầu trực diện với giáo chủ của Bạch Liên giáo tuổi già sức yếu thì khả năng chiến thắng sẽ lớn hơn một chút.
"Tuân lệnh công công."
Mọi thái giám của Đông xưởng nhanh chóng rút lui sau khi xóa sạch dấu vết.
Sau khi kiểm tra lại các biện pháp phòng ngự đầy đủ, Lý Thanh lại tiến vào Long Trạch Uyên.
Đã có kinh nghiệm lần đầu nên lần này rất thuận lợi.
Long Trạch Uyên quả thực có mê trận, nhưng là do mượn địa hình, địa thế.
Võ đạo cũng nghiên cứu trận pháp, chẳng hạn như Âm Dương Ngũ Hành Bát Quái bao hàm rất nhiều trận lý, Lý Thanh nhiều năm qua cũng từng nghiên cứu đến.
Lý Thanh đi thẳng một đường không bị lạc, nửa ngày sau nhìn về phía một hòn đảo nhỏ ở ngay giữa đầm. Một đạo tiên thiên khí cơ đang mơ hồ phát ra từ đó.
"Thế mà thật sự lại ở nơi này."
Lý Thanh mừng rỡ, nhưng không dừng lại mà lại thi triển tuyệt diệu khinh công rời khỏi Long Trạch Uyên.
Lúc này, người trên đảo cũng cảm nhận được tiên thiên khí cơ của Lý Thanh, vội dùng tốc độ nhanh nhất bay tới nơi Lý Thanh từng đứng.
Người này đầu đầy tóc bạc, trông có vẻ không còn nhiều thọ nguyên cho lắm.
Y cau chặt lông mày lại:
“Là tiên thiên tông sư nào tới Long Trạch Uyên đây, triều đình?”
"Không giống."
"Khí cơ của mấy tiên thiên tông sư thuộc triều đình ta đều quen, người này chắc chắn là tiên thiên tông sư mới đột phá."
"Không biết vì sao người này đến đây..."
"Vô tình hay là cố ý?"
“Hừ, cho dù thọ nguyên của ta không còn nhiều lắm, nhưng mượn cạm bẫy trên đảo, nếu hắn dám đến tất sẽ không có đường về!”