Mặc dù số lượng linh thạch phát hiện được ở Bách Việt Đại Xuyên khá ít nhưng vẫn là có.
Lý Thanh không còn bình tĩnh nữa, truy vấn: "Bên kia có nơi nào khả nghi là tu tiên giới?”
Đệ tử của Bạch Liên giáo đều là phàm nhân, thế nên hy vọng tìm được tu tiên giới không lớn, cùng lắm chỉ mò ra được chút dấu vết của tu tiên giới là tốt lắm rồi.
Chẳng hạn như ở một nơi nào đó mây mù phiêu bạt, núi như có linh, tựa như tu tiên giới.
Đáng tiếc câu trả lời của Bạch Liên hộ pháp lại khiến Lý Thanh không thể quá hài lòng.
Y nói:
"Bẩm giáo chủ, năm năm qua, ba ngàn giáo chúng của Bạch Liên giáo đã tìm khắp Bách Việt Đại Xuyên, nhưng vẫn không tìm được tu tiên giới trong miệng giáo chủ. Bách Việt Đại Xuyên chỉ tính là một dãy núi có lịch sử lâu đời, mọi đỉnh núi đã được tìm kiếm nhưng không hề có nơi nào giống tu tiên giới."
"Chúng thuộc hạ chỉ phát hiện một vài di tích còn sót lại ở đó, ngoài ra còn một ít kiến trúc không giống phàm tục khiến người ta si mê. Nếu nói giống nhất thì chỉ có thể là khu di tích còn sót lại ấy, chỉ có điều nơi đó đã đổ nát lắm rồi."
"Mặt khác, giáo chúng đã phát hiện một khoáng mạch bị đào rỗng ở gần di tích. Khoáng mạch rỗng nằm sâu trong lòng đất, tạo thành một hồ nước. Số tinh thạch hình thoi này đã được tìm thấy trên một vài nhánh của hồ."
Bạch Liên hộ pháp nói đứt quãng:
"Ngoài ra, chúng thuộc hạ còn tìm được một thôn làng cổ. Năm đó tặc tử bị Bách Lý Hữu Sứ giết đến từ ngôi làng đó. Chỉ có điều ngôi làng này có chút cổ quái, chúng có một vài lá bùa có công hiệu khó hiểu."
Nói xong, Bạch Liên hộ pháp lấy ba lá bùa màu vàng ra đưa cho Lý Thanh.
Sau khi nhận ba lá bùa, Lý Thanh lập tức cảm nhận được pháp lực ba động trên đó.
Đây không phải là lá bùa bình thường, phải gọi là phù lục của tiên gia mới đúng!
Mỗi tấm phù lục có công hiệu cụ thể là gì thì Lý Thanh không biết.
"Còn nữa không?" Lý Thanh hỏi.
"Không còn nữa," Bạch Liên hộ pháp trả lời, "Thôn làng kia có không nhiều lá bùa. Khi bị xông vào, thôn dân đã dùng vài lá bùa để chống trả khiến không ít đệ tử bị thương.”
"Sau đó thuộc hạ đã cho điều tra rõ ràng. Những lá bùa này đều là do tổ tiên của đám thôn dân đó để lại, hiện giờ không ai biết vẽ."
Lý Thanh đăm chiêu.
Phi Hồng Thuật xuất phát từ thôn này, hiện lại có thêm phù lục xuất hiện, không ngoài dự đoán, thôn này hẳn là hậu duệ của tu tiên giả từ rất nhiều năm về trước.
Không biết chừng trong thôn còn có thêm một vài đạo pháp của tiên gia khác, chỉ là do phàm nhân không biết mà thôi.
Thậm chí thôn dân còn có thể biết một ít tin tức về tu tiên giới...
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng Lý Thanh phân phó: "Tiếp tục ra lệnh cho đệ tử trong giáo tìm kiếm tinh thạch, đồng thời tiến hành xác nhận cuối cùng đối với thôn, ta muốn chắc chắn rằng ở gần thôn không có tu tiên giả tồn tại.”
"Tôn thánh lệnh!"
Sau khi nhận được lệnh, Bạch Liên hộ pháp nhanh chóng lui ra, lại quay về Bách Việt Đại Xuyên.
"Sư phụ muốn tới xem thử khu di tích cổ và thôn làng kia ở Bách Việt Đại Xuyên?" Bách Lý Phi Ưng hỏi.
"Đúng vậy, có điều phải điều tra ổn thỏa trước mới được, ta sẽ không vội vàng." Lý Thanh tùy ý nói.
...
Nửa năm sau, cũng chính là năm Thiên Thụ thứ tám.
Sau hàng loạt động thái nhỏ lẻ, cuối cùng Phát Khâu Linh Quan đã tổ chức một cuộc khai quật quy mô lớn.
Hơn hai mươi đại sư phong thủy đã hợp tác khảo sát, xác định năm ngôi mộ cổ ngàn năm ở Ngô Châu, Ninh Châu, và tất cả đều là huyệt đại âm.
Năm ngôi mộ cổ này có điểm lạ thường giống với ngôi mộ cổ ở núi Lan Thương trong Nam Chiếu quốc được khai quật vào lần nam chinh năm đó của Trấn Bắc quân.
Để phòng ngừa ngoài ý muốn, Thiên Thụ đế tự mình hạ lệnh điều hai mươi vạn cấm quân đi theo Phát Khâu Linh Quan, ngoài ra còn điều động thêm cả Đông Tây lưỡng xưởng, Hình bộ, Thượng Võ Giám đủ loại cao thủ võ đạo đi theo.
Sau nhiều năm khai quật mộ cổ, tin tức có hoạt thi trong mộ cổ đã truyền ra nhiều lần khiến dân bách tính không còn thấy kinh ngạc.
Đại Kiền cấm quân đã có một bộ quy trình đối phó hoàn chỉnh với hoạt thi. Hoạt thi thể yếu thì trực tiếp trói, mạnh hơn một chút thì dùng hỏa công, còn mạnh hơn nữa thì để các cao thủ võ đạo cùng ra tay áp chế.
Lần khai quật này, Thiên Thụ đế còn dùng một cái giá lớn để mời một vị tiên thiên tông sư trong giang hồ đi theo.
"Sư phụ, năm ngôi mộ cổ đại âm ngàn năm, thực sự sẽ không xảy ra vấn đề chứ. Lần đầu đệ tử nghe thấy tin này rùng hết cả mình.”
Đêm hôm đó, bên ngoài hoàng lăng của Kiến Võ đế, Bách Lý Phi Ưng run rẩy nói.
"Thế nào, ngươi cũng có lúc sợ á?” Lý Thanh vui vẻ đáp.
"Sao lại không sợ, đệ tử đã từng gặp qua Giáp Mộc. Với bộ dạng hung tợn kia thì có hai mươi đệ tử cũng không đủ cho hắn đập."
Ba tháng trước, Lý Thanh đã thả Giáp Mộc ra gặp mặt một lần với Bách Lý Phi Ưng, lá gan của Bách Lý Phi Ưng trong nháy mắt bé đi một nửa.
"Biết sợ là có phúc." Lý Thanh cười nói, "Ngươi chớ có lại gần, cho dù có đào ra hoạt thi hung tợn thì cũng không cần phải sợ hãi. Hoạt thi thuộc về luyện thi, nếu không có người khống chế thì luyện thi sẽ không có xu hướng hiếu sát, chỉ cần không chọc vào thì nó sẽ chỉ đi dạo ở trong một khu vực.”
"Nếu gặp phải nơi nào cực âm thì luyện thi rất có thể sẽ còn nằm yên bất động."
"Vâng thưa sư phụ. Vậy thi độc của hoạt thi có thể lây nhiễm hay không?" Bách Lý Phi Ưng lại hỏi.
"Không, sau khi độc chết người thì độc tính sẽ chậm rãi tan biến."
Lý Thanh nói xong, lấy Giáp Tuất Trấn Thi Linh ra, lắc nhẹ. Một tiếng gầm gừ vang lên từ trong hoàng lăng.
Ngay sau đó dưới chân Lý Thanh phát ra chấn động, hai cỗ luyện thi chui ra từ trong đất.
Chính là Giáp Mộc và Kiến Võ đế.
“Đây là Kiến Võ đế. Sư phụ đã luyện Kiến Võ đế thành hoạt thi?” Bách Lý Phi Ưng kinh ngạc hỏi.
"Đừng hỏi nhiều."
Lý Thanh lại lắc chuông, thu hai luyện thi vào trong đó.
Trong ba năm hồi kinh này, Lý Thanh đã đặt Giáp Mộc ở trong hoàng lăng. Huyện đại âm như này cực kỳ thích hợp để dưỡng thi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lý Thanh ẩn cư tu luyện ở lãnh cung.
Gần Bạch Liên đảo không có huyệt đại âm nào.
Về phần Kiến Võ đế, trải qua mười lăm năm dưỡng thi đã thành luyện thi tam giai Lục Cương, so với Giáp Mộc Mao Cương thì thấp hơn một giai, sợ lửa sợ ánh mặt trời, chỉ có thể hành động vào ban đêm.
Đây chính là một cái huyệt tốt, trong vòng trăm năm Kiến Võ đế tuyệt đối có thể dưỡng thành Phi Cương ngũ giai.
"Ta đi đây, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Thu luyện thi lại, Lý Thanh cưỡi bạch mã, đi về phía đông.
Bách Lý Phi Ưng ngẩn người, không dám ở lại hoàng lăng thêm nữa mà lập tức trở về kinh thành.
...
Qua nửa tháng đi đường, Lý Thanh đã tiến đến Thanh Châu, sau đó ra khỏi Đại Càn quốc để đến Bách Việt Đại Xuyên.
Căn cứ theo tin tức mới nhất Bạch Liên hộ pháp truyền về thi quả thật Bách Việt Đại Xuyên không có tu tiên giới, cũng không có nhân sĩ tu tiên, chỉ có điều Lý Thanh vẫn muốn đến xem một lần.
Bách Việt Xuyên là một quần thể đồi núi trập trùng, thuộc về loại rừng sâu núi thẳm, dân cư thưa thớt.
Trên tổng thể ngoại trừ thôn làng có trên dưới trăm người mà Bạch Liên hộ pháp nhắc đến thì không còn người sống nào khác.
Lý Thanh dừng ở rìa Bách Việt Đại Xuyên, sau đó thả Giáp Mộc ra, ra lệnh cho nó không được công kích sinh vật hình người, rồi để nó tự do đi dạo ở Bách Việt Đại Xuyên, còn Lý Thanh thì tạm thời không vào núi.
Giáp Mộc là luyện thi, là vật của tu tiên giới. Trong núi nếu có tu tiên giả, nhìn thấy luyện thi chắc chắn sẽ ra mặt xử lý.
Nhưng cho dù Giáp Mộc có bị tu tiên đại năng bắt đi thì cùng lắm Lý Thanh chỉ tổn thất một cỗ luyện thi mà thôi.
An toàn là trên hết, một cỗ luyện thi nuôi lúc nào cũng được, Giáp Tuất Trấn Thi Linh mới là bảo bối thật sự.
Ban ngày Giáp Mộc tuần sơn, ban đêm đến lượt Kiến Võ đế.
Hai thi tuần tra liền ba tháng nhưng ngoại trừ bị dã thú quấy nhiễu ra thì chưa hề gặp sinh vật hình người.
"Ba tháng, ngoại trừ khu di tích và thôn thì luyện thi đều đã đi qua những nơi khác. Bách Việt Đại Xuyên quả thực không tồn tại tu tiên giới. Cuối cùng là đi kiểm tra xem khu di tích và thôn có tu tiên giả hay không."
Đêm nay, Lý Thanh ra lệnh cho luyện thi giả vờ công kích thôn làng và khu di tích, khiến cho thôn kia gà bay chó sủa.
Nhưng vẫn không có tu tiên giả ra xử lý cỗ luyện thi yếu ớt Kiến Võ đế này. Thấy thế cuối cùng Lý Thanh cũng có thể khẳng định Bách Việt Đại Xuyên không có tu tiên giả.
Nơi này an toàn.