Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng trách một tiên thiên tông sư như Lý Thanh lại phân biệt sai giới tính, đám trẻ lúc trước tiến vào Bạch Liên đảo đứa nào đứa nấy cạo trọc đầu. Hơn một năm trôi qua, nữ hài này mặc dù đã mọc ra ít tóc, nhưng trông vẫn không có chút đặc thù nào của nữ tính.

Nhớ tới khuôn mặt nửa khô nửa tươi sau khi tu luyện Vinh Khô Thiền Công, Lý Thanh không khỏi cảm thán: "Không khác gì làm tội đứa nhỏ này, chỉ có điều trông nó cũng không giống mỹ nhân.”

Đợi đứa nhỏ giải quyết xong, Lý Thanh thúc ngựa đi tiếp, trong lúc đi còn hỏi tên của đứa nhỏ, đáp là Lăng Kiều.

Nửa ngày sau, bức tường của kinh thành nguy nga hùng vĩ đã gần trước mắt.

Cửa thành người qua người lại, vào nhiều, ra ít, hơn nữa đa số đều là người mặc quần áo tả tơi.

Suốt đường đi Lý Thanh ngắm nhìn phong cảnh của các châu. Thế đạo hiện giờ rất kém, khắp nơi đều có chiến tranh, quân đội vừa mới bình định ở bên này xong thì bên kia lại nổi loạn.

Trong cái thời thế loạn lạc này, Bạch Liên giáo phải gánh một phần trách nhiệm, nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn phải là của Kiến Võ đế.

Trước sau mới chỉ hai mươi lăm năm, Kiến Võ đế đã dùng sạch vốn liếng của Đại Càn. Lý Thanh năm đó cứ tưởng Võ vương sẽ là một vị hiền chủ, bởi dù sao sau khi được phong làm Thái tử, Võ vương còn nhớ rõ tới một tiểu thái giám ở lãnh cung như hắn, thậm chí còn ban hẳn một viên Đại Nguyên đan.

Bách tính gặp trên đường chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, có nỗi khổ cũng không dám nói.

"Tầm tiên, cầu đạo, phải là việc của một tán nhân trường thọ như ta, việc của vua một nước là đi chăm lo cho thiên hạ."

Lý Thanh một tay dắt ngựa, một tay kéo Lăng Kiều đi về phía cửa thành.

Ở cửa thành có thành vệ quân kiểm tra người đi vào trong thành, chủ yếu là kiểm tra người trong giang hồ, còn lữ thương bình thường thì thoải mái ra vào.

Người trong giang hồ có thể mang theo bội kiếm vào thành, nhưng phải là đệ tử của môn phái đã đăng ký trong quan phủ.

Trong lúc thành vệ quân chuẩn bị kiểm tra Lý Thanh thì một phiên tử của Tây xưởng bước tới từ một bên, ngăn thành vệ quân lại, hành lễ với Lý Thanh: "Gặp Lý công công.”

"Ngươi nhận ra ta?" Lý Thanh tò mò. Đột nhiên bị người khác nhận ra khiến hắn có cảm giác “thiên hạ ai không biết ta”.

(*: “Thiên hạ hà nhân bất thức quân?” – một câu thơ trong bài Biệt Đổng Đại kỳ 2)

"Tiểu nhân từng may mắn nhìn thấy công công ở Nhạn Thành." Phiên tử khách khí nói.

"Thì ra là như thế."

Chia tay vội vàng ở Nhạn Thành đã gần mười năm nên Lý Thanh không nhớ được mấy người này.

"Tiểu nhân là Lễ Sơn, một tiểu đương đầu của Tây Xưởng, sau này công công cần gì cứ việc phân phó." Lễ Sơn phụ họa nói.

"Không dám."

Sau khi nói chuyện phiếm hai câu, Lý Thanh lập tức vào thành. Chỉ là tiểu đương đầu của Tây Xưởng thì còn chưa lọt vào mắt hắn.

Tuy nhiên.

Sau khi nghe được cuộc đối thoại giữa Lý Thanh và Lễ Sơn thì ánh mắt mà Lăng Kiều nhìn Lý Thanh có thêm chút gì đó là lạ.

Lý Thanh hiển nhiên không để ý.

Rất nhanh, Lý Thanh đã dẫn Lăng Kiều đến cửa hàng kho ở bắc thị.

Từ sau khi Trương Dũng bị Bạch Liên giáo giết, con trai thừa tự của y dẫn người nhà về nông thôn. Cửa tiệm giờ chỉ do hậu nhân của Vương Lễ buôn bán, hơn nữa chỉ chuyên kinh doanh một cửa tiệm để lấy danh tiếng lâu năm, còn các cửa hàng khác đều đã chuyển nhượng cho người khác.

Lại nói, Lý Thanh còn có mấy thành cổ phần ở Vương Ký, chỉ có điều Lý Thanh không thiếu bạc nên sau không đòi nữa.

"Muốn ăn gì thì cứ chọn thoải mái." Trong cửa hàng vừa đẹp có chỗ trống, Lý Thanh ngồi xuống sau đó nói với Lăng Kiều.

Lăng Kiều suốt đường ăn lương khô đã sớm phát chán, nên gọi xả láng, đủ loại đồ kho được xếp đầy một bàn.

Khi món ăn vừa được bưng lên thì có một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên bên tai Lý Thanh: "Là Tiểu Lý tử, ngươi thế mà lại không chết!”

Lý Thanh quay đầu lại nhìn, sửng sốt hai giây mới nhớ ra tên người này, nói: "Cung gia, sao ngài lại ở đây?”

Người vừa đến chính là thái giám Cung Việt, giờ đã già nua, lưng còng xuống, vừa đi phải vừa chống gậy.

Cung Việt gào khóc: "Mười hai năm rồi, ta cứ tưởng Tiểu Lý tử ngươi đã chết, năm đó không thể cứu được ngươi khiến Lý gia tuyệt hậu là tội lớn của ta.”

Lý Thanh vội vàng đỡ Cung Việt, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?”

Cung Việt run rẩy ngồi xuống, lau nước mắt nói: "Mười hai năm trước, Ngôn hoàng hậu muốn gây ra chính biến, lúc ấy ta năm mươi mốt tuổi, phù hợp với điều kiện xuất cung. Sau khi nghe ngóng được nguy hiểm thì ta lập tức xin xuất cung, trước khi đi muốn truyền tin tức lại cho ngươi, bảo ngươi đến thiện phòng trốn một thời gian nhưng mãi mà không tìm thấy ngươi.”

"Quả thực hết cách, ta chỉ có thể xuất cung một mình. Từ đó về sau không nghe thấy tin tức về ngươi từ hoàng cung nên cứ ngỡ ngươi đã chết. Thế thì thật sự có lỗi với ơn chiếu cố của Lý gia năm xưa."

Lý Thanh nghe xong,

Im lặng.

Năm đó hắn rời khỏi cung quả thực không báo với đám người Cung Việt bởi vì không thể giải thích vì sao mình có thể ra khỏi hoàng cung.

Lăng Kiều ngồi ăn một bên nghe xong cả kinh, suýt chút nữa bị nghẹn ruột già. Đây chính là tuyệt thế hung nhân, ai có thể giết được hắn.

"Chuyện quá khứ thì kệ nó qua đi, dạo này cuộc sống của ngài thế nào?" Lý Thanh cảm thán nói.

Thoáng chốc, trong trí nhớ của hắn hiện lên không ít cái tên, Vương Lễ, Trương thái giám, Dũng Tử, Cố chưởng sự, lão Chương...

Ặc, lão Chương là ai... nhất thời không thể nhớ ra.

"Ta vẫn tốt."

Cung Việt cười nói: "Ăn ngon, ngủ ngon. Năm đó sau khi xuất cung ta tới Vương Ký, tiện thể chạy chọt quan hệ giúp cho Vương Ký luôn. Hôm nay ông chủ của Vương Ký là cháu trai của Vương đầu, là một người phúc hậu, muốn dưỡng lão cho ta, đáng tiếc ta không thể một đứa con thừa tự làm con trai.”

"Còn sống là tốt rồi, nhi tử gì đó không quan trọng, dù sao cũng không phải con ruột." Lý Thanh trả lời.

"Rồi rồi rồi."

Chưởng quỹ của Vương Ký nghe thấy Lý Thanh là người quen cũ ở lãnh cung thì dẫn một đám người tới đây chào hỏi, đồng thời còn miễn tiền ăn cho Lý Thanh.

"Vương Ký dạo này làm ăn phát đạt, không có ai đến gây chuyện chứ?" Lý Thanh lại nói. Hiện giờ hắn thân là tiên thiên tông sư, thậm chí còn là giáo chủ của Bạch Liên giáo, che chở một cửa hàng ăn dư sức.

"Mấy năm trước thỉnh thoảng có, mấy năm gần đây có một hiệp sĩ tên là Bách Lý Phi Ưng thường trú trong cửa tiệm cực kỳ ghét việc bất bình nên người đến gây chuyện rất ít." Cung Việt trả lời.

Bách Lý Phi Ưng?

Lý Thanh chưa từng nghe qua cái tên này, có lẽ là hậu bối mới quật khởi.

Cung Việt còn giải thích: "Bách Lý đại hiệp hiện đang là đệ nhất hiệp đạo ở kinh thành, hành hiệp trượng nghĩa, cướp giàu chia nghèo, danh vọng cực thịnh, rất nhiều vương công quý tộc đều muốn mời cậu ta nhập viện, tiếc là cậu ta không chịu, chỉ một lòng muốn ở lại Vương Ký.”

Cung Việt vừa nói xong thì có một nam một nữ đang cất bước đi vào từ ngoài Vương Ký.

Còn có lời truyền đến:

"Sư muội, ta thật sự là sư huynh của muội. Ly Thủy Lưu Phương Bộ chính là công pháp sư phụ dạy ta. Ta đã bước vào giang hồ nhiều năm nhưng chỉ gặp mỗi muội sử dụng Ly Thủy Lưu Phương Bộ."

"Đã nói ta là Minh Anh, xuất thân Vô Lượng Quan, sư phụ của ta là Tam Nan Đạo Cô, không phải sư phụ của thứ phiền phức nhà ngươi."

"Không thể nhầm được, hảo sư muội, dẫn ta đi gặp sư phụ đi, van xin ngươi."

Đôi nam nữ này chính là Bách Lý Phi Ưng và Minh Anh trước đó một đuổi một chạy. Cái gọi là không đánh thì không quen, quan hệ của hai người hiện giờ đã đảo ngược, Bách Lý Phi Ưng bám theo Minh Anh để lấy lòng.

Đúng lúc này.

Hai người bỗng liếc thấy một nam tử trong cửa hàng, hoảng sợ kinh hãi.

Minh Anh run rẩy nói một câu: "Quái nhân..."

Bách Lý Phi Ưng thì càng không để ý phong phạm đại hiệp, quỳ bịch xuống một phát, ôm đùi Lý Thanh, khóc nói: "Sư phụ, cuối cùng đồ nhi cũng tìm được người!”

"Ọe —— "

Lần này Lăng Kiều nghẹn thật. Bỗng dưng có một quái nhân chạy tới gọi hung nhân là sư phụ, quái nhân hình như còn là một giang hồ đại hiệp...

Lý Thanh vội vàng truyền một luồng pháp lực cho Lăng Kiều. Đường đường là người có thiên phú linh căn mà bị nghẹn chết bởi ruột già thì đúng là cười rụng răng.

Pháp lực giúp Lăng Kiều khơi thông cổ họng, nàng không ngừng thở dốc.

Sau đó, Lý Thanh nhìn về phía chàng thanh niên đang ôm đùi mình, nhíu mày nói: "Thiếu hiệp nhận nhầm người rồi, ta chưa từng gặp thiếu hiệu, càng chưa từng thu đồ đệ.”

Nói xong.

Lý Thanh lại liếc về phía Minh Anh, bất mãn nói: "Anh nha đầu, thấy ta mà không thấy lễ.”

Minh Anh giật mình, vội vàng bước tới trước mặt Lý Thanh, dịu dàng làm động tác hành lễ của đệ tử, nói: "Vãn bối Minh Anh gặp đại sư.”

Bảo sao lại nói nữ mười tám đại biến. Hơn mười năm trôi qua, Lý Thanh thực ra không hề nhớ nổi bộ dáng khi còn nhỏ của Minh Anh, nhưng hắn lại nhận ra trên dây chuyền lam ngọc treo trên cổ của Minh Anh.

Trên sợi dây chuyền lam ngọc còn có chữ 'Vi' do Lý Thanh tự tay khắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK