Bách Việt Đại Xuyên.
Khu di tích.
Nơi gọi là khu di tích thực ra chỉ là một mảnh tàn tích còn sót lại, không hề có công trình kiến trúc hoàn chỉnh.
Một vài gò đất đá ở đây đã hé lộ lịch sử lâu đời của nơi này, và thậm chí có một nhóm người đã sinh sống tại đây.
Đứng ở phía trước của khu di tích là có thể nhìn thấy hồ lớn có bán kính mười dặm.
Sóng nước lăn tăn, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
"Giáo chủ, thuộc hạ đã phái gần trăm hảo thủ bế khí điều tra nhưng đáy hồ không có gì bất thường. Trong chín tháng này chỉ tìm được hai mươi lăm viên tinh thạch hình thoi."
Bạch Liên hộ pháp tiếp tục báo cáo: "Ngoài ra, trong hồ này còn có một loại linh ngư, hương vị thơm ngon, khi ăn thì mơ hồ có thể tăng thêm nội lực, còn những thôn dân kia ăn thì người người đều cường tráng, ít khi mắc bệnh.”
"Một vài công trình kiến trúc trong đây dù đã vô cùng đổ nát nhưng vẫn có thể đem lại mỹ cảm. Thậm chí một số khu vực còn khiến thuộc hạ bất giác sinh lòng kính sợ."
"Theo như thuộc hạ nghĩ, nếu thế gian thật sự có tu tiên giới như lời giáo chủ thì nơi này hẳn đã từng là tu tiên giới, nơi hồ nước kia rất có thể là một linh mạch của tiên đạo đã bị đào rỗng."
"Linh mạch bị đào rỗng khiến tu tiên giả rời đi, tu tiên giới ở đây cũng tan vỡ theo đó."
Lý Thanh gật gật đầu, quan điểm của Bạch Liên hộ pháp có thể nói không khác mấy với hắn.
Lý Thanh đã lục soát kỹ khắp khu di tích một lần.
Trên một vài phế tích, hắn cảm nhận được chút pháp lực ít ỏi vẫn còn tồn đọng lại.
Xem ra nơi này quả thực từng chốn tụ tập của tu tiên giả.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng phế tích vẫn còn pháp lực tồn đọng lại, có thể thấy được tu tiên giả năm đó có tu vi không tầm thường, không phải người hắn có thể so với.
Điều duy nhất khiến Lý Thanh khó hiểu là nếu Bách Việt Đại Xuyên đã từng xuất hiện linh mạch và tu tiên giới thì những tu tiên giả kia nay đã đi đâu, không hề để lại dù chỉ là một chút tin tức.
Là do quá xa xưa ư...
Lý Thanh thử phun ra nuốt vào linh khí thì thấy hiệu quả tu luyện ở đây không khác gì nơi khác. Ngay cả khi nơi này đã từng là tu tiên giới thì giờ chỉ là một ngọn núi bình thường.
Về phần tăng nội lực khi ăn cá trong hồ thì đơn giản là do hồ nước nằm ngay linh mạch năm xưa, được hưởng một chút di trạch.
Đúng lúc này.
Một đệ tử Bạch Liên giáo dẫn theo một vị lão thôn dân đến, nói: "Bẩm giáo chủ, người này là thôn trưởng của Uông gia thôn trong núi.”
"Khấu kiến đại nhân." Lão thôn trưởng thấy Lý Thanh thì lập tức bái lạy, thân thể run rẩy, hiển nhiên và vô cùng e ngại Lý Thanh, không, phải là e ngại một đám cường nhân này.
Lý Thanh dùng pháp lực nâng lên, nói khẽ: "Lão nhân gia không cần đa lễ, mấy năm gần đây đệ tử môn phái tìm bảo vật ở trong núi đã gây phiền nhiễu, là tội lỗi của bổn phái, xin thứ lỗi.”
Mặc dù Lý Thanh nói rất khách khí nhưng lão thôn trưởng vẫn không dám thờ ơ, khom người nói: "Tiểu dân sợ hãi, đại sư là tiên nhân sao, vừa rồi tiểu dân cảm nhận được trước người đột ngột sinh ra một cỗ lực đạo đỡ tiểu dân.”
"Ngươi biết tiên nhân?" Lý Thanh cười nhạt, vừa rồi hắn để lộ pháp lực là có ý muốn thử thôn trưởng.
"Trong nhà tiểu dân có một cuốn gia phả, nói tổ tông chính là tiên nhân có pháp lực khủng khiếp. Tiểu dân vốn không tin, nhưng hiện giờ xem ra, tiểu dân tin." Nói xong, lão thôn trưởng lấy gia phả trong ngực ra đưa cho Lý Thanh.
Tiểu lão đầu này...
Lý Thanh lắc đầu.
Thôn trưởng này rất thông minh, rất có thể đã đoán được Bạch Liên giáo đang tìm tiên nên phải chờ chính chủ là hắn chạy tới mới chịu nói ra sự thật, ngay cả gia phả cũng đã chuẩn bị trước.
Lúc trước Bạch Liên hộ pháp sớm đã hỏi qua tất cả thôn dân, tất cả đều nói không biết tiên, không rõ pháp.
Lý Thanh nhanh chóng lật gia phả xem một lần, tổ tiên đời thứ nhất mà gia phả ghi chép đã là hơn hai ngàn năm trước.
Trên đó viết: Tu sĩ Trúc Cơ, Uông Như Hải.
Tiếp theo là liên tục ba đời tu sĩ luyện khí.
Sau đó là phàm nhân.
Theo gia phả thì thôn trong núi là hậu duệ của tu sĩ Trúc Cơ họ Uông đã xuống dốc.
"Ngươi biết gì thì cứ nói, xem ra ngươi biết một vài chuyện về tiên đạo. Mấy ngày trước hoạt thi kia đúng là ta thả, nhưng không hề có ý định hại người. Đợi chuyện này chấm dứt, giúp cả thôn ngươi dời ra khỏi Bách Việt Đại Xuyên chỉ là một chuyện nhỏ." Lý Thanh tùy ý nói.
"Vậy tiểu dân xin phép nói bừa.”
Lão thôn trưởng khom người nói: "Thái gia gia từng nói cho tiểu dân biết, rất lâu trước đây, nơi này có một tòa tiên phường tên là Bách Việt, được xây dựng trên linh mạch Bách Việt. Sau đó linh mạch bị đào rỗng nên tiên phường cũng tan rã.”
"Tổ tông của tiểu dân đã từng là một vị tiên nhân của phường Bách Việt. Tổ tông để lại một đứa con trai sinh sôi nảy nở ở đây, sau đó thì có Uông gia thôn bây giờ."
“Có lưu lại truyền thừa không?” Lý Thanh hỏi.
"Có."
Lão thôn trưởng xoay người vẫy tay với một thanh niên ở phía sau. Thanh niên cầm theo một cái túi chạy tới, cũng nói: "Gặp đại nhân.”
Lý Thanh đưa cho Bạch Liên hộ pháp mở bọc ra trước. Bạch Liên hộ pháp lấy ra hai quyển sách rách nát với một cây bút, nói: "Giáo chủ, đồ không có vấn đề gì.”
Lý Thanh nghe sau lại lật ra quyển sách đầu tiên sách, trên sách thuật: Phù Lục Tàn Giải.
Còn cây bút kia thì là linh bút để vẽ phù.
Đây là truyền thừa về phù lục của tiên đạo, chỉ có điều không đầy đủ, chỉ ghi chép lại một vài tri thức cơ sở của phù lục cùng với ba cách vẽ phù lục là: Tịnh Thân phù, Khinh Thân phù, Hấp Thủy phù. Về cơ bản thì không có mấy tác dụng đối với Lý Thanh.
Chế tác phù lục cần lá bùa, nhưng trong Phù Lục Tàn Giải lại không có cách chế.
Hai lá bùa mà Bạch Liên hộ pháp đưa cho Lý Thanh trước đó chính là Khinh Thân phù và Tịnh Thân phù.
Một tấm Khinh Thân phù có thể giúp tăng tốc độ của tu sĩ luyện khí tầng năm lên hai thành trong thời gian ngắn.
Còn cuốn sách thứ hai viết: Đạn Chỉ thuật.
Đây là một quyển pháp thuật của tiên gia!
Môn pháp thuật này là ngưng tụ một vòng xoáy pháp lực ở đầu ngón tay sau đó đánh ra. Đây là một môn pháp thuật có tính công kích khá yếu, nhưng đối với Lý Thanh không có pháp thuật công kích thì ngược lại có tác dụng rất lớn.
Lý Thanh bình thường chỉ dùng pháp lực theo phong cách dứt khoát, lấy chất lượng đề nghiền ép, không chú trọng kỹ xảo, đối đầu với phàm nhân hoặc tiên thiên tông sư không có vấn đề gì, nhưng khi đối đầu với tu sĩ luyện khí thì ắt sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Đạn Chỉ thuật này có thể khắc phục được điểm yếu trong ngắn hạn.
"Có còn cái gì khác?" Lý Thanh hỏi lại.
"Không còn." Lão thôn trưởng lắc đầu, "Mấy năm trước còn một quyển Phi Hồng Thuật nhưng đã bị một tiểu tử hậu bối trong thôn trộm đi, trước nữa thì vẫn còn một ít truyền thừa nhưng sớm cũng đã mất.”
Lý Thanh suy tư một lúc, sau đó lấy linh thạch ra nói: "Ý ta là cái này.”
Lão thôn trưởng do dự, rối rắm một phen, cuối cùng đáp: "Cái này... có... có một ít.”
...
Sau khi kiểm nghiệm Bách Việt Đại Xuyên chỉ là di tích của tiên phường thì Lý Thanh không ở lại đó lâu. Cuối tháng ba năm Thiên Thụ thứ chín, hắn lập tức trở về kinh thành Đại Càn.
Thứ có giá trị lớn nhất trong chuyến đi này chính là một trăm hai mươi ba khỏa linh thạch và Đạn Chỉ thuật.
Phù Lục Tàn Giải tạm thời không có tác dụng gì lớn, chưa nói đến chuyện thiếu lá bùa để chế pháp, hiện giờ trong tay Lý Thanh còn một quyển Trận Đạo Sơ Giải vẫn chưa hiểu rõ, càng không có thời gian đi nghiên cứu chế phù.
Uông gia thôn đã thu nhặt không ít linh thạch, đưa cho Lý Thanh hơn chín mươi viên, có lẽ còn giấu đi một ít nhưng Lý Thanh không cầu tận.
Tu sĩ Trúc Cơ tên Uông Như Hải, tổ tông Uông gia thôn, năm đó mới chỉ rời đi, không ai biết là có còn sống hay không, vạn nhất tu thành đại năng kinh khủng thì sao.
Lý Thanh đưa cho Uông gia thôn không ít bạc, ngoài ra còn để lại Đạn Chỉ thuật, Phù Lục Tàn Giải nguyên bản và linh bút để chế phù, không những thế lại đưa thêm rất nhiều ít mì gạo và sách vở, coi như kết thiện duyên.
Uông gia thôn không có ý rời khỏi Bách Việt Đại Xuyên.
Về phần Đạn Chỉ thuật đạn, Lý Thanh về cơ bản đã nhập môn, từ nay về sau chỉ cần thường xuyên luyện tập là sẽ chậm rãi thuần thục.
Hiện tại uy lực một chiêu Đạn Chỉ thuật của hắn đã có thể xuyên thủng cơ thể của hai mươi người.
Chỉ có điều sau khi Lý Thanh Phủ trở lại kinh thành thì phía bên mộ cổ ở núi Lan Thương trong Nam Chiếu quốc cũng có tin tức gửi tới. Thánh nữ đã tự mình đến kinh thành.
Từ khi thánh nữ đích thân vào núi Lan Thương điều tra mộ cổ đã gần sáu năm, hẳn đã tra ra tình trạng của ngôi mộ cổ.