Minh Vi chết rồi.
Một dải lụa trắng, một thanh xà ngang, tự vẫn.
Chết trong đêm truyền thụ Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm cho Lý Thanh.
Buổi sáng Vương Lễ đến đổ dạ hương mới phát hiện Minh Vi đã chết.
Đợi Vương Lễ bọc thi thể của Minh Vi lại bằng vải trắng, Lý Thanh mới đi tới sương phòng Giáp Dần.
Sau đó Lý Thanh và Vương Lễ một người trước một người sau khiêng thi thể của Minh Vi đến Tịnh Nhạc phòng, sau đó để thái giám ở Tịnh Nhạc phòng mang thi thể đến Tịnh Nhạc đường ở ngoài cung để hỏa táng.
Thái giám, cung nữ, nội quan và phi tần ở lãnh cung không có thân nhân trong cung sau khi chết đều được hỏa táng bởi Tịnh Nhạc đường.
Trên đường trở về lãnh cung, Lý Thanh hỏi: “Ông đã nghe nói về chuyện Sanh Nguyệt đạo cô chưa?”
"Đã nghe qua," Vương Lễ thản nhiên nói, “Chính là người ba năm trước được Thái hoàng Thái hậu mời vào cung thăm hỏi.”
"Ừm."
Lý Thanh gật đầu.
Sanh Nguyệt đạo cô là sư phụ của Minh Vi, được Thái hoàng Thái hậu ban chết. Minh Vi tiến vào cung mục đích chính là báo thù cho sư phụ.
Vương Lễ lắc đầu nói: "Đạo cô kia không biết chừng mực. Thái hoàng Thái hậu cầu đạo, đạo cô kia lại nói: ‘Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh (*).’ Dám nói lời này trước mặt Thái hoàng Thái hậu có khác nào đi tìm chết không.”
Từ sau khi Thái tổ chết, Thái hoàng Thái hậu quyền khuynh triều dã. Sanh Nguyệt đạo cô bảo Thái hoàng Thái hậu không tranh, tâm lặng như nước đúng là chẳng khác nào tìm đường chết.
Lý Thanh có thể lý giải cách làm của Sanh Nguyệt đạo cô. Nàng chỉ tu Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm nên tâm tính và hành vi đều tương hợp với nước.
Một tháng sau khi Minh Vi qua đời, Lý Thanh không còn đến Lê viên xem cung nữ khiêu vũ, luyện khúc.
Tâm niệm không thông, tâm tình không thoải mái.
Kiếp trước những lúc như vậy, làm một người có nghề có thể ngủ rất ngon. Thân thể này không trọn vẹn.
Hắn là một thái giám, không có chỗ để phát tiết.
...
Buổi chiều ngày thứ ba mươi ba sau khi Lữ quý phi nhập lãnh cung, thái giám Trương Dũng được người khiêng ra khỏi sương phòng Giáp Mão trong tình trạng cả người be bét máu.
Tổng cộng mười hai roi, roi đánh vào thịt.
"Không sao chứ?" Trong phòng ngủ, mấy người Lý Thanh, Trương Lễ cùng nhau bôi thuốc mỡ ngoại thương cho Trương Dũng.
"Ta còn chịu được." Trương Dũng run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh.
"Chuyện gì xảy ra? Không phải đã bảo các ngươi đừng lượn lờ trước mặt Lữ quý phi, không bị đánh chết là còn may." Vương Lễ nhíu mày nói.
"Ai, đừng nói nữa." Trương Dũng run rẩy nói, "Buổi chiều thái giám ở Kỳ viện đưa thùng dạ hương đã rửa sạch về. Thái giám của Lữ quý phi có việc, chỉ có ta có thể đi đưa. Quý phi nhìn thấy ta, nói thùng dạ hương chưa rửa sạch sẽ, bắt ta liếm sạch, sau đó quất ta mười hai roi. Ta vừa liếm, vừa chịu roi..."
Phốc.
Thái giám Chương Bạch nghe xong không khỏi bật cười: “Dũng tử, miệng của ngươi không sạch sẽ. Ba tháng kế tiếp không được ăn cơm với bọn ta.”
"Nằm mơ đi. Ta chịu khổ thay cho mọi người, dựa vào cái gì mà không cho ta ăn cơm cùng." Trương Dũng hùng hùng hổ hổ nói.
"Lữ quý phi đã vào đây hơn một tháng rồi, sao mãi còn chưa đi ra." Lý Thanh bỗng nhiên nói.
"Nhanh thôi. Nghe nói Thái hoàng Thái hậu còn có mấy ngày nữa là hồi cung. Cuộc sống khổ sở của chúng ta sắp kết thúc rồi." Vương Lễ nói nhỏ.
Năm ngày sau, buổi lễ Phật của Thái hoàng thái hậu, Thái hậu ở Võ Công sơn kết thúc, chính thức hồi cung.
Buổi tối hôm đó, Lữ quý phi lập tức dọn ra khỏi lãnh cung.
Vì thế, mười hai thái giám ở lãnh cung làm một bữa ăn khuya để ăn mừng một phen.
Tối hôm đó.
Lý Thanh lăn qua lăn lại trên giường, mãi không ngủ được nên đành phải hỏi: “Mấy người này, ta đã mất ngủ hơn một tháng rồi, có cách nào để ngủ không?”
"Đi Lê viên xem cung nữ khiêu vũ, luyện khúc xem. Lúc trước không phải ngươi thường đi hay sao, sao tháng này không thấy đi. Tất nhiên là ít tâm tư xấu đi, thái giám ấy à, không nên suy nghĩ nhiều." Vương Lễ cười nói.
"Chó má, ta là một thái giám, có chim cũng vô dụng, còn có thể có tâm tư xấu gì." Lý Thanh phản bác: “Đó là sự ngưỡng mộ đối với cái đẹp, các ngươi không hiểu.”
"Ta bảo, không bằng ngươi chọn một thái giám hoặc cung nữ không vừa mắt, trước khi đi ngủ nguyền rủa đối phương một trăm lần, có lẽ sẽ ngủ ngon." Trương Dũng trêu ghẹo nói. Vết thương do ăn roi của hắn còn chưa đỡ nên phải nằm cả ngày.
Nguyền rủa?
Thử một chút!
Lý Thanh nhắm hai mắt lại,
Tưởng tượng ra hình ảnh Thái hoàng Thái hậu trong đầu.
Không tưởng tượng nổi.
Hắn chưa từng thấy Thái hoàng Thái hậu.
Vậy thì tưởng tượng càng xấu, càng xấu càng tốt.
Một lão bà tử dày đặc nếp nhăn, tròng mắt chũng xuống, miệng nứt nở, tóc và răng rụng hết, xuất hiện trong đầu Lý Thanh.
“Lão yêu bà nhà ngươi, chết sớm một chút cho ta nhờ!”
"Ngươi không chết làm sao ta dám tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm!"
"Chết đi cho ta!"
"..."
Đêm nay Lý Thanh ngủ một giấc ngon lành.
Sau đó, mỗi đêm trước khi đi ngủ, Lý Thanh sẽ nguyền rủa lão yêu bà một trăm lần.
Buổi chiều sau khi chữa khỏi mất ngủ, Lý Thanh vui mừng đi Lê viên một chuyến, xem cung nữ khiêu vũ một lúc, nhưng vẫn không gặp được phi tần.
Tư thế múa của cung nữ không đến nỗi nào, nhưng vẫn muốn xem phi tần khiêu vũ.
Hắn là một thái giám, không biết làm sao lại nảy ra những suy nghĩ kỳ quái này trong đầu.
Cái chết của Minh Vi coi như đã qua, Lý Thanh không nhớ tới nhưng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ.
Nửa tháng sau.
Thánh thượng hạ chỉ, xá tội thất lễ của Kỳ phi, chuẩn ra lãnh cung, khôi phục phi hàm nhị phẩm.
Kỳ phi bị đày vào lãnh cung không quá lâu, bình thường sẽ phải ở lại đủ một năm, nhưng Kỳ phi lại được ra khỏi lãnh cung trước mấy tháng. Điều này có nghĩa không giống nhau.
"Tiểu Lý tử, thực sự là ngươi không muốn đến hầu hạ cho bổn cung." Trước khi xuất cung, Kỳ phi lại mời Lý Thanh thêm lần nữa.
"Nương nương, mệnh của tiểu nhân thấp kém, nên ở lại lãnh cung. Hơn nữa, ngoài lãnh cung quá nhiều quy củ, tiểu nhân sợ làm không tốt sẽ mạo phạm đến Hoàng Thượng hoặc phi tử khác, chưa biết chừng sẽ liên lụy đến nương nương. Như vậy thì chết muôn lần cũng khó dung thứ." Giọng của Lý Thanh đầy bi thiết.
"Ngươi ấy à, vẫn quá cẩn thận. Có thái giám nào thượng vị trong cung mà không có can đảm." Kỳ phi cười khẽ.
"Nương nương, có một câu tiểu nhân không biết có nên nói hay không." Lý Thanh cúi người nói.
"Ngươi nói đi." Kỳ phi liếc nhìn Lý Thanh.
"Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh." Lý Thanh cúi đầu.
Kỳ phi biến sắc, lấy làm kỳ quái nói: “Tiểu Lý tử, có phải ngươi nghe được một vài tin tức ngầm gì đó không?”
"Không hề." Lý Thanh lắc đầu.
Kỳ phi im lặng.
Cuối cùng thở dài nói: "Lời của ngươi bổn cung minh bạch. Không tranh không phải dễ như vậy."
Dứt lời.
Kỳ phi chậm rãi bước ra khỏi sương phòng, sau đó rời khỏi lãnh cung dưới sự vây quanh của một ít cung nữ và thái giám.
Một tháng sau, Thánh thượng lại hạ chỉ, nói Kỳ phi tài đức vẹn toàn, rất hợp thánh tâm, thăng lên làm chính nhất phẩm đức phi, xưng là Kỳ Đức phi.
Nghe thấy tin tức này, Lý Thanh lắc đầu: “Kỳ phi vẫn không nghe lọt lời của ta.”
Thế cục trong cung kỳ thật rất rõ ràng.
Thái hoàng Thái hậu nắm quyền, còn Thái Khang đế lên ngôi đã năm năm.
Thái Khang dế không muốn làm một hoàng đế bù nhìn, muốn nắm quyền trong tay nên tất sẽ phát sinh xung đột với Thái hoàng Thái hậu.
Lúc trước Lữ quý phi vào lãnh cung, việc thứ nhất là chiếm sương phòng của Kỳ phi. Kỳ phi không dám ho he nửa tiếng.
Lữ quý phi là cháu gái của Thái hoàng Thái hậu, đại diện cho lợi ích của Thái hoàng Thái hậu. Kỳ phi là sủng phi của Thái Khang đế, đại diện cho lợi ích của Thánh thượng. Vậy nên việc đầu tiên Lữ quý phi làm sau khi tiến vào lãnh cung là chèn ép Kỳ phi.
Không biết chừng là do Thánh thượng cố ý tống Lữ quý phi vào lãnh cung để chèn ép Kỳ phi, nhằm khơi dậy lòng phản kháng của Kỳ phi.
Chỉ khi Kỳ phi có lòng phản kháng, Thánh thượng mới có thể đẩy Kỳ phi thượng vị, tranh giành quyền lực với đám hậu cung của Thái hoàng Thái hậu.
Trong đó, âm mưu xen lẫn âm mưu.
Thậm chí.
Lần này Kỳ phi có thể sớm ra khỏi lãnh cung cũng là do Thánh thượng đã trao đổi với Thái hoàng Thái hậu, bởi vì trước đó Thánh thượng đã để cho Lữ quý phi ra khỏi lãnh cung.
"Quyền mưu trong cung không phải là thứ ta nên quan tâm."
"Trong những lúc như này không bằng nguyền rủa lão yêu bà nhiều thêm một phen."
"Lão yêu bà, ngươi chết đi cho ta!"
(*):“Thượng thiện nhược thuỷ” nguyên là câu nói bắt nguồn từ chương thứ 8 cuốn “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử. Ý nói rằng: cảnh giới tối cao của việc hành thiện chính là đối nhân xử thế giống như nước đối với vạn vật. Nước nuôi dưỡng vạn vật nhưng nước lại không tranh giành danh lợi với bất kỳ ai.