Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân sinh thật là thú vị.

Mười mấy năm trước, Lý Thanh tặng cho Vương Lễ một công thức kho lòng, vô tâm trồng liễu, mấy năm này đổi được hơn hai ngàn lượng bạc, giải quyết xong nỗi lo về tiền bạc.

Năm năm trước, sau khi Trương Dũng xuất cung để chạy chọt quan hệ, việc làm ăn của của hàng kho lại hồi sinh, thu nhập thậm chí còn đang tăng hơn trước.

Lý Thanh tùy tâm chiếu cố Kỳ phi hơn mười năm, nhận được hai viên Đại Nguyên đan.

Đưa cơm cho Lễ quý phi bảy năm, được tặng không một pháp môn Thái Liên Tẩy Tủy Kinh.

Ngoại trừ Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm ra thì Lý Thanh chưa từng chủ động đi cầu xin, nhưng vẫn có thể nhận lại được rất nhiều.

"Nhân sinh nên như thế!"

"Thượng thiện nhược thủy, đại thiện!"

Còn cả Vệ Ương.

Tại thời điểm này.

Lý Thanh đã bắt đầu mơ về việc Vệ Ương sẽ báo đáp hắn.

Chẳng hạn như Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp có thể đề thăng căn cốt mà Lễ quý phi từng nói với hắn...

"Không thể mơ tưởng hão huyền, không thể độ, tùy duyên đi."

Điệu múa của các cung nữ ở Lê viên kéo Lý Thanh trở về với hiện thực.

Vài ngày sau.

Sau khi điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất, Lý Thanh chuẩn bị sử dụng đan dược để đột phá tuyệt đỉnh.

Để tránh đêm dài lắm mộng, bị người khác nhớ thương thì dùng Đại Nguyên đan càng sớm càng tốt.

Đại Nguyên đan chỉ là đan dược để thông mạch chứ không thể tự nhiên sinh ra nội lực.

Kỳ thật, cho dù là mười hai kinh mạch chính hay là kỳ kinh bát mạch thì sau khi nội lực thông suốt, đều sẽ tiêu hao sạch nội lực tích góp bấy lâu.

Sau khi kinh mạch thông suốt sẽ biến thành tiểu Chu Thiên, tự sinh ra nội lực trong cơ thể.

Nội lực do cơ thể sinh ra nếu tiêu hao trong chiến đấu sẽ tự từ từ khôi phục.

Sau khi Lý Thanh nhập nhất lưu đã đả thông mười hai tiểu chu thiên.

Muốn quán thông kinh mạch nhất định phải mượn nội lực nội luyện.

Lý Thanh dùng Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm hóa Thủy hóa nhu lực thành nội lực thuộc về loại nội lực nội luyện. Nội lực nội luyện được tích trữ trong đan điền, còn nội lực do cơ thể tạo ra tồn tại trong kinh mạch.

Vậy nên mỗi một lần đột phá của cao thủ võ đạo đều cần tích góp qua nhiều năm.

Sau khi chuẩn bị xong, Lý Thanh ăn viên Đại Nguyên đan thứ nhất vào.

Khi Đại Nguyên đan vào đến dạ dày thì hóa thành một cỗ khí lưu, dùng lực lượng cường hoành phá vỡ Nhâm mạch trong kỳ kinh bát mạch.

Lý Thanh còn chưa tiến vào trạng thái, tu vi võ đạo đã đột phá xong.

Tất cả vô cùng trơn tru.

Đại Nguyên đan là đan dược cực phẩm của võ đạo, sớm đã được lịch sử kiểm nghiệm.

Đả thông Nhâm mạch, Lý Thanh đã chính thức bước vào hàng ngũ tuyệt đỉnh!

Sau đó Lý Thanh lại ăn viên Đại Nguyên đan thứ hai vào, thuận lợi đả thông Đốc mạch.

Hai mạch Nhâm Đốc được đả thông, trong nháy mắt kết hợp với tiểu chu thiên của mười hai kinh mạch chính, hình thành đại chu thiên.

Nội lực trong tất cả kinh mạch của Lý Thanh bắt đầu tăng vọt.

Gần nửa ngày sau.

Lý Thanh như vừa mới được sinh ra.

"Hô —— "

"Hơn ba mươi năm kể từ khi vào lãnh cung, cuối cùng cũng thành nửa phàm tiên."

...

Đi lại trong lãnh cung, Lý Thanh thế mà lại có một nỗi buồn vô cớ.

Sau khi đột phá tuyệt đỉnh, hắn có thể xưng là cao nhân võ đạo, nhưng nhìn lại quá khứ, người quen bên cạnh chỉ còn lại mỗi mình Cung Việt.

"Đời ta cầu đạo, chú định sẽ cô đơn."

"Ừm, không hẳn."

Lý Thanh giật mình: “Một đời của phàm nhân cùng lắm cũng chỉ hơn trăm, nhưng sau khi vào tiên đạo, các đạo hữu hẳn sẽ có thọ nguyên dài đằng đẵng, không cô đơn, không cô đơn.”

Lý Thanh lại vui vẻ.

Sau khi bước vào hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ, Lý Thanh bắt đầu chậm rãi suy nghĩ đến chuyện cầu tiên.

Kỳ thực, Lý Thanh cách tiên đạo còn một khoảng cách khá dài. Con đường võ đạo của hắn còn chưa đạt tới cực hạn.

Giữa các tuyệt đỉnh cao thủ vẫn có sự chênh lệch nhất định, tuyệt đỉnh cao thủ đả thông lưỡng mạch không phải là quá mạnh trong hàng ngũ tuyệt đỉnh.

Tuyệt đỉnh cao thủ đả thông bát mạch mới có thể xưng là tuyệt đỉnh chân chính.

Về phần tiên thiên bên trên tuyệt đỉnh.

Theo Lý Thanh biết, trong hoàng cung có tiên thiên cao thủ, nhưng không quá ba vị. Trong giang hồ của Đại Càn, tiên thiên được biết đến cũng không quá hai vị.

Tuyệt đỉnh cao thủ ngược lại không ít, nhiều nhất là từ nhất mạch tuyệt đỉnh đến tứ mạch tuyệt đỉnh.

Tuyệt đỉnh đả thông ngũ mạch đã có thể là chưởng môn của một đại môn phái, có địa vị hết sức quan trọng trong giang hồ.

Thứ hạn chế tốc độ tăng tu vi của tuyệt đỉnh cao thủ nhất,

Chính là căn cốt võ đạo.

Hai mạch Nhâm Đốc là hai mạch dễ thông nhất, đả thông những kinh mạch còn lại cần phải tăng vọt nội lực.

Lý Thanh đã tính toán, nếu muốn đả thông mạch thứ ba thì phải cần đến mười lăm năm.

"Mười lăm năm đối với ta không tính là quá dài, chỉ tiếc cái tư chất này..."

"Từ từ sẽ đến."

...

Việc Lý Thanh đột phá tuyệt đỉnh không gây ra quá nhiều gợn sóng.

Do Vệ Ương nên trong cung đều biết ở lãnh cung có một vị thái giám võ đạo không cầu danh lợi.

Mà Lý Thanh khi dạy dỗ thái giám hậu bối vẫn thường nói “thượng thiện nhược thủy, thủy lợi vạn vật nhi bất tranh”.

Trong lúc mơ hồ, Lý Thanh còn được gọi là Lý Nhược Thủy, xưng thái giám Nhược Thủy.

Cho dù ở trong giang hồ, thái giám Nhược Thủy cũng rất có danh vọng.

Danh tiếng đến từ lý niệm không tranh ba mươi hai năm.

Hai năm yên tĩnh thoáng chốc đã trôi qua, thời gian chậm rãi tiến vào Thái Khang năm thứ ba mươi chín.

Đầu mùa xuân năm này.

Toàn bộ hoàng cung, thậm chí là cả Đại Càn quốc đều trở nên xao động, bất an lan ra khắp nơi.

Thái hậu mắc bệnh nặng.

Thánh thượng mắc bệnh nặng.

Mà giờ phút này, Võ thái tử lại không có ở kinh thành.

Bảy năm sau, Hãn quốc quay trở lại từ thảo nguyên, tập trung mười lăm vạn binh lực ở biên giới Túc Châu như hổ rình mồi.

Võ thái tử phải đích thân đến Túc Châu để tọa trấn, phòng ngừa bất trắc.

Mà vào đúng thời khắc mấu chốt này, Thánh thượng đột nhiên mắc bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nặng.

Có lẽ bởi vì lúc trước phải làm một con bù nhìn quá lâu mà từ khi Thánh thượng bắt đầu nắm giữ lại việc triều chính, đã bắt đầu làm việc thì sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, việc gì cũng phải tự tay làm, mỗi ngày bận trăm công ngàn việc, phê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya.

Thân thể ngày càng kém.

Bệnh lần này vô cùng nặng, thậm chí trong cung còn mơ hồ có lời đồn rằng Thánh thượng có thể còn đi sớm hơn cả Thái hậu.

Thánh thượng mắc bệnh nặng, mà Thái tử lại không ở kinh thành, thế cục trong kinh thành hiện đang rất nguy hiểm.

Nhiều năm đã trôi qua, Thánh thượng không chỉ có một hoàng tử, số hoàng tử trưởng thành đã hơn mười.

Vạn nhất Thánh thượng về trời, có hoàng tử thừa dịp Thái tử không ở kinh nảy sinh lòng bất chính, trong nước tất sẽ loạn.

Ngày hôm nay.

Lãnh cung.

"Hoàng thượng có chỉ, Lữ quý phi bất trung, trừ phẩm, đày vào lãnh cung."

Một đạo thánh chỉ đày Lữ quý phi vào lãnh cung đột ngột được ban ra, khiến chúng thái giám ở lãnh cung trầm mặc tại chỗ.

Lữ quý phi là ai?

Cháu gái của cựu Thái hoàng Thái hậu Tôn, nay là trưởng nữ của Lữ tướng, là người nuôi dưỡng Võ thái tử!

Lữ quý phi thế mà lại bị đày vào lãnh cung với tội danh bất trung!

Người bị đày vào lãnh cung với tội danh bất trung thường sống không quá một tháng.

Việc này chẳng khác nào định án tử hình cho Lữ quý phi.

Thái Khang đế đang muốn làm gì đây? Lữ tướng vẫn còn đang nắm đại quyền trong tay.

Phòng trực.

"Lý gia, giờ phải làm như nào?"

Phụ trách Lữ quý phi là một tiểu thái giám tên Trịnh Xuân. Y đang hoảng hốt hỏi.

"Đối đãi như phi tử bình thường, không thiên vị." Lý Thanh đáp.

Sau khi nhận được lệnh, Trịnh Xuân cuống quít chạy ra.

Trong phòng chỉ còn lại Lý Thanh và Cung Việt.

Cung Việt cau mày: “Việc này không ổn, Thánh thượng lấy tội chết đày Lữ quý phi vào lãnh cung, đây chẳng khác nào muốn bức Lữ tướng tạo phản.”

"Ngươi ngược lại nhìn thấu," Lý Thanh suy ngẫm, "Hoàng cung nguy hiểm, không ngoài dự liệu. Thánh thượng hẳn không còn nhiều thời gian, có lẽ không thể đợi đến lúc Thái tử quay về nên muốn tiêu diệt con sâu mọt Lữ tướng này giùm Thái tử trước khi chết."

Lữ tướng, sâu mọt của hoàng quyền.

Lữ tướng trợ giúp Thái hậu áp chế Thái Khang đế hơn hai mươi năm. Kể cả khi Thái Khang đế đã lên nắm quyền vẫn không thể làm gì được Lữ tướng, thậm chí đã không báo thù thì chớ lại còn phải dựa vào mới có thể quản lý sơn hà.

Mối nguy trong đó có thể nhìn thấy được, không phải bàn cãi.

"Sao ta lại nhìn không thấu, ta không ngốc."

Cung Việt sốt ruột nói: “Chuyện này sao có thể thành công? Một nhà Lữ tướng nắm giữ số lượng lớn quân đội ở kinh thành, Ngự Lâm quân, Cẩm Y vệ, Binh bộ... Mà phần lớn quân đội ở gần kinh thành đều thuộc phe thái hậu. Nếu Lữ Tương huy động binh lính trợ giúp một hoàng tử nào đó thượng vị thì đám quân đội kia rất có thể sẽ cố tình đứng ngoài cuộc vì Thái hậu. Bệnh tình của Thánh thượng lại rất nặng, mặc dù đã chủ động xuất kích nhưng chưa chắc có thể thắng.”

“Chuyện lần này quả thật có hơi lớn. Thánh thượng vội vàng ra tay trong lúc này không biết có ẩn giấu sức mạnh gì," Lý Thanh cân nhắc đi cân nhắc lại, "Không được, từ xưa đến nay ta chưa bao có lòng tin vào Thánh thượng. Phải xuất cung tránh họa!”

"Xuất cung tránh họa?" Cung Việt nhức hết cả đầu. Thái giám ở lãnh cung làm sao có thể xuất cung?

"Ta năm nay đã năm mươi tuổi." Lý Thanh trầm giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK