"Thế mà lại đào ra một Phi Cương..."
Kết quả mở quan tài ở mộ cổ Hội Âm cũng truyền đến tai Lý Thanh.
Mao Cương, Phi Cương, Bất Hóa Cốt, Phục thi, Du thi.
Mỗi một lần luyện thi thăng cấp, chiến lực đều sẽ thay đổi về chất.
Đúng như tên gọi, ưu điểm lớn nhất của Phi Cương là nó có thể bay, bay liên tục.
Ngay cả luyện khí tầng ba như Lý Thanh cũng không thể làm được. Dù đã có Phi Hồng thuật, Lý Thanh chỉ có thể ngắn ngủi bay lên trời, không thể bay quá lâu, mà phần lớn đều phải đạp vật mà đi.
Ngoài ra.
Phi Cương còn có thể sử dụng một pháp thuật của thi đạo, chiến lực không tầm thường.
"Ngược lại, kỳ quái, huyệt tứ linh tụ âm rõ ràng là thủ đoạn của tiên gia. Luyện thi ở mộ cổ Hội Âm hẳn phải do tu tiên giả cố tình nuôi dưỡng, nhưng tại sao khi cổ mộ bị hủy lại không thấy người dưỡng thi lộ diện."
"Chết rồi, hay là di nguyên nhân khác?"
"Nếu đào mộ cổ, móc ra luyện thi mà không khiến tu tiên giả xuất hiện thì Bạch Liên giáo cũng có thể làm được. Nhưng điều này lại vi phạm suy đoán ban đầu của ta, đào mộ cổ sẽ khiến tu tiên giả đến."
"Cũng có thể ngôi mộ cổ này tương đối đặc thù, không có tu tiên giả trông coi."
"Hơn nữa nghe nói, trong đó còn có vài ống ngọc."
Lý Thanh suy tư một hồi, thầm nghĩ: "Có lẽ đã đến lúc gặp Thiên Thụ đế rồi.”
...
Dưỡng Tâm điện.
"Bẩm thánh thượng, mộ cổ Hội Âm ngoại trừ ống ngọc này còn có một quyển Hồ Bác Tiên Du Lục, ghi lại sự thịnh vượng của tu tiên giới. Thế gian thật sự có tu tiên giới," Phát Khâu Linh Quan kích động, "Trên mộ chí còn ghi lại, chủ nhân của mộ cổ Hội Âm cũng là một vị tu tiên giả, hơn nữa còn có gia tộc hậu duệ. ”
Tu tiên giới!
Thiên Thụ đế càng thêm kích động, nói: "Liên quan, mau đọc cho trẫm.”
"Duy."
Liên quan nhặt Hồ Bác Tiên Du Lục lên, đọc: " Vùng đất Vân Khánh, hồ Bác, mưa dầm lã chã, suốt tháng chẳng thôi, gió thổi mây vần, sóng đuổi theo khói, thỉnh thoảng lại có tiên nhân ngự giao lướt sóng, nuốt mây nhả khói, hơi nước mờ mịt, như gió như mưa, sóng đục vỗ trời, đến khi hạ xuống thì thấy cả cung điện dưới hồ.”
“...Nơi uyên trạch ngay giữa lòng hồ có tiên hạc du ngoạn, chim phượng hót vang, có sen sinh trên trạch, nuốt linh nhả sương, hào quang vạn trượng..."
"Hay cho một Hồ Bác Tiên Du Lục! Thưởng cho trẫm! Thưởng lớn!" Thiên Thụ đế nghe xong thì đại hỉ, "Thế gian quả thật có tiên cảnh, trẫm dung tục, khốn tại thế gian bình phàm!”
Đúng lúc này.
Một bóng người mặc áo bào xám đi vào từ ngoài điện, nhưng tất cả thị vệ lại không thể phát hiện.
Mãi đến khi người mặc áo xám đi tới trước điện Liên quan mới nhìn thấy. Nàng có cảm giác như người áo xám đột nhiên xuất hiện, không khỏi kinh hô: "Ngươi là người phương nào! Hộ giá! Hộ giá!”
Đám thị vệ vọt vào trong điện, đại nội cung phụng cũng thi nhau lao vào, vây quanh người mặc áo bào xám.
Trước người Thiên Thụ đế là hai bức tường người đứng chen chúc.
Người mặc áo bào xám cười khẽ: "Chẳng phải Thánh hậu vẫn luôn tìm ta hay sao, hôm nay ta đã tới.”
"Là... là Nhược Thủy đại sư?" Giọng nói nghi ngờ phát ra từ miệng Thiên Thụ đế phía sau bức tường.
"Là." Lý Thanh gật đầu.
Người vừa tới hiển nhiên là Lý Thanh.
Năm xưa, Thiên Thụ đế đã từng nói chuyện với Lý Thanh trong lãnh cung nên nhớ rõ giọng của hắn. Lúc này nàng mừng rỡ đứng lên, xua tay, kích động nói: "Nhược Thủy đại sư hữu lễ.”
Tiên nhân ở phía trước, đế vương của nhân gian cũng phải hành lễ.
Kỳ thật Lý Thanh mới chỉ là một tu sĩ luyện khí tầng ba mà thôi, nhưng tiên phàm vốn khác biệt như thế.
"Thánh hậu khách khí." Lý Thanh cũng đáp lễ.
Sau khi ra lệnh cho người không liên quan rời hết ra khỏi điện, Thánh hậu mới phân phó Liên quan đưa ống ngọc lấy được từ mộ cổ ra cho Lý Thanh, đồng thời nói: "Đại sư đến chắc là vì tiên vật ở trong mộ cổ Hội Âm. Chuyện đại sự bậc này của thiên hạ, trẫm đã đoán sẽ không thoát khỏi con mắt của đại sư. Tiên vật ống ngọc này xin giao cho đại sư.”
Thiên Thụ đế quả không hổ danh là một đời nữ đế, tâm trí sáng tỏ, mặc dù không thể nhìn thấy vật nhưng lại có thể nhìn thấu lòng người.
Vừa nghe đã biết mục đích của Lý Thanh.
Sau khi nhận ống ngọc, Lý Thanh dò xét bằng pháp lực. Một môn pháp thuật Ngự Khí thuật của tiên gia lập tức hiện ra trong thần hồn.
Đây là một môn pháp thuật luyện khí cảnh, tu sĩ sau khi luyện xong có thể cưỡi pháp khí phi hành.
Cũng có thể cưỡi phàm vật để phi hành, chỉ có điều hao tổn rất nhiều pháp lực, không thể phi hành quá lâu.
"Không tầm thường." Lý Thanh gật đầu, nhiều năm canh giữ ở lãnh cung ngóng trông tin tức tầm tiên của Thiên Thụ đế đã không uổng phí, đổi lại thành quả ngày hôm nay.
Ngự Khí thuật chưa hẳn đã cao minh hơn Phi Hồng thuật, Phi Hồng thuật là pháp thuật dùng để chiến đấu, còn Ngự Khí thuật là pháp thuật để đi đường, công dụng hai thứ bất đồng.
Lý Thanh có pháp khí Giáp Tuất Trấn Thi Linh đã được tế luyện, sau khi luyện Ngự Khí thuật là hắn có thể ngự Giáp Tuất Trấn Thi Linh phi hành.
Nếu có thể ngự linh phi hành thì coi như đã là tiên gia.
Khuyết điểm duy nhất chính là Ngự Khí thuật rất khó học, không dễ nhập môn, cho dù có sư phụ dạy thì một hai năm có thể vẫn chưa nhập môn.
Lý Thanh không vội, nhất thì học hơn mười năm, kiểu gì cũng học được.
"Vật này ta sẽ lấy, Thánh hậu có tâm nguyện gì không." Lý Thanh hỏi, hắn sẽ không lấy không ống ngọc.
"Bên trong ống ngọc có ghi lại phương pháp nhập tiên đạo?" Thiên Thụ đế lo lắng hỏi.
"Là một môn pháp thuật ngự khí phi hành, không phải nhập đạo thuật." Lý Thanh đáp.
Thiên Thụ đế do dự một hồi, cuối cùng nói: "Nếu trẫm muốn dùng vật này để đổi lấy thi đạo e là không đủ. Hai mắt của trẫm đau nhức đã lâu, năm xưa bị kịch độc làm bẩn, không biết Nhược Thủy đại sư có biện pháp giải quyết?”
"Không khó."
Lý Thanh điểm ra hai đạo pháp lực, dung nhập vào trong mắt Thiên Thụ đế. Sau khi thải độc, Thiên Thụ đế đã lập tức có thể lờ mờ nhìn thấy một ít ánh sáng yếu ớt bên ngoài.
Lại lấy ra một quyển Phục Mục Kinh đã chuẩn bị từ sớm, nói: " Phục Mục Kinh này đã được ta cải tiến dựa trên Phục Nguyên Kinh. Chỉ cần Thánh hậu tu luyện, không đến tháng ba là có thể khôi phục thị lực, chỉ cần nhớ đừng để mắt mệt mỏi.”
Phục Nguyên Kinh có thể giúp chi cục mọc lại, nhưng điều kiện tiên quyết là người tu luyện phải là tiên thiên tông sư.
Lý Thanh đã cải tiến Phục Nguyên Kinh thành Phục Mực Kinh. Mặc dù nó không có công hiệu như Phục Nguyên Kinh, nhưng hai mắt của Thiên Thụ đế vẫn còn, hơn nữa còn dùng pháp lực để thải độc thì việc khôi phục thị lực không khó.
"Đa tạ đại sư." Thánh hậu sai Liên quan nhận Phục Mục Kinh, lại nói: "Ngoại trừ ống ngọc lấy được ra thì còn một quyển sách cổ, một mộ chí, mời đại sư cùng quan sát.”
Nên vậy.
Lý Thanh nhận Hồ Bác Tiên Du Lục, vội đọc qua một lần thì liên tục thở dài, mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
"Hồ Bác là tu tiên giới sẽ ở đâu đây?"
Đây có thể coi như là lần đầu tiên Lý Thanh tiếp xúc với miêu tả chân thực về tu tiên giới. Tuy rằng hắn đã đến di tích tiên phường ở Bách Việt Đại Xuyên, nhưng nơi đó không còn nhiều dấu vết.
Di tích tiên phường có một hồ nước, nhưng rộng chỉ mười dặm vuông.
Theo du ký ghi lại thì phạm vi hồ Bác vượt xa kích thước của một châu ngày nay, thật sự quá rộng lớn.
Bỏ qua phạm vi thì hai hồ quả thực khá tương đồng, cảm giác quen thuộc khi Lý Thanh đọc Hồ Bác Tiên Du Lục rất có thể xuất phát từ đó.
Lại lật xem mộ chí, trên đó có ghi chép.
Chủ nhân của mộ cổ Hội Âm tên là Triệu Dương, không phải hoạt thi trong quan tài mà là người thiết kế toàn bộ ngôi mộ cổ. Mộ cổ Hội Âm quả thực là mộ để dưỡng thi, chỉ có điều không phải nuôi dưỡng cho Triệu Dương mà là cho gia tộc hậu đại của Triệu Dương.
Dưỡng luyện thi là để trợ giúp hậu bối đệ tử vô năng bảo vệ tộc.
Triệu Dương để lại cho con cháu hậu duệ một tiên vật, con cháu hậu duệ có thể dùng tiên vật để khống chế luyện thi trong mộ.
Nhưng không biết vì sao, con cháu của Triệu Dương mãi vẫn lấy luyện thi đã dưỡng thành đi, dẫn đến mộ cổ Hội Âm vẫn còn lưu lại cho đến ngày nay.
Điều này coi như đã giải thích cho sự hoang mang của Lý Thanh khi không thấy tu tiên giả đến.
Không phải tu tiên giả không đến mà là ngôi mộ này căn bản không có tu tiên giả trông coi.
Lúc này, Phát Khâu Linh Quan cũng nói: "Thông tin về chủ mộ Triệu Dương đã được điều tra chi tiết ở thành trì phụ cận, không thấy mộ chí nói về gia tộc, rất có thể hậu duệ truyền thừa đã đoạn tuyệt, vật để khống thi cũng đã đánh mất. Đại sư đạo pháp cao minh, để tránh thi độc trên người hoạt thi hại sinh linh, kính mong đại sư đi hàng thi.”
"Trong quần áo của hoạt thi rất có thể còn có truyền thừa tiên đạo..."
“Làm càn, đại sư đi đâu há lại cần một Phát Khâu Linh Quan như ngươi nhiều lời!” Phát Khâu Linh Quan còn chưa nói xong Thiên Thụ đế đã mắng.
"Quá đề cao ta rồi. Phi Cương ta không thể địch lại." Lý Thanh cười khẽ, không tức giận.
Lý Thanh không hề nói dối. Trước khi tập Ngự Khí thuật, nếu lỡ gặp phải Phi Cương kia thì hắn đến trốn còn không được.