Đại môn ở lãnh cung mở ra, Cố chưởng sự dẫn theo bảy, tám tiểu thái giám chạy vào lãnh cung.
Thần sắc của tất cả đều khẩn trương, như thể trong cung vừa xảy ra chuyện lớn.
"Đại nhân, trong cung đã xảy ra chuyện?" Vương Lễ cẩn thận hỏi.
Cố chưởng sự nghiêm mặt: “Không nên hỏi đừng hỏi. Đêm nay bọn ta ở lại lãnh cung một đêm, đóng mọi cửa cung lại, không được cho bất cứ người lạ nào vào!”
"Cố chưởng sự, dường như cố ý đến lãnh cung để tị nạn..." Lý Thanh nghĩ thầm.
Một đêm này, bên ngoài lãnh cung hỗn loạn tràn lan, trong lãnh cung lại an tường như mọi khi.
Sau khi trời sáng, Cố chưởng sự dẫn người vội vàng rời đi, còn mấy người Lý Thanh vẫn không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Chờ đến giữa trưa mới có tin tức lẻ tẻ truyền vào lãnh cung.
Đêm qua trong cung quả thực đã xảy ra đại sự kinh thiên động địa.
Thái Khang Đế thủ hiếu ở Từ Ninh cung về, đang muốn an bài, bổ nhiệm các quan viên, tiếp nhận lại quyền lực triều đình thì đột nhiên có thích khách xông vào Dưỡng Tâm điện.
Thái Khang đế bị thương, hơn nữa còn bị bắt làm tù binh.
Sau đó, Thái hậu đích thân dẫn thái giám ở Thượng Võ Giám chạy đến cứu Thái Khang đế trước khi thị vệ nội đình chạy tới.
Thái Khang đế bị thương nặng không thể xử lý việc triều chính nên đã mời Thái hậu buông rèm chấp chính.
Lý Thanh choáng váng khi nghe thấy tin tức này.
Thái Khang đế đáng thương.
Người sáng suốt nhìn đều hiểu có trò mèo trong cuộc ám sát này nhưng không ai dám nói.
Kỳ phi nghe thấy tin tức thì lập tức hôn mê bất tỉnh. Ngày ra khỏi lãnh cung không biết bao giờ mới đến.
Ngày thứ năm sau khi Thái Khang đế bị ám sát, có thánh chỉ đưa đến lãnh cung.
“Hoàng thượng có chỉ, xá tội Sở phi, Lâm phi… Chuẩn ra khỏi lãnh cung để hầu hạ Hoàng thượng.”
Một đạo thánh chỉ đã đưa hai mươi lăm vị phi tần ra khỏi lãnh cung, mà những phi tần này sẽ đi chăm sóc cho Thái Khang đế bị thương.
"Vốn định mượn cái chết của lão yêu bà để báo thù một cước kia của Sở phi, xem ra không có cơ hội. Thái Khang đế vô dụng này, tại sao lại hèn nhát đến vậy. Đã đấu không lại nãi nãi thì chớ còn không đấu được lão mẫu..." Lý Thanh lắc đầu thở dài.
Toàn bộ phi tần xuất cung đều là phe của Thái hoàng Thái hậu, giờ là phe của Thái hậu.
Thái giám báo thù, một đời vẫn chưa muộn.
Chiều hôm sau, Lý Thanh vẫn vui vẻ đến Lê Viên xem cung nữ khiêu vũ, luyện khúc như mọi khi.
Lần này còn có thêm mấy lão ma ma ở đó uốn éo, nhưng lại khiến Lý Thanh ghê đến phát nôn.
Ngày thứ bảy sau khi Thái Khang Đế bị ám sát, Cố chưởng sự dẫn theo một đám thái giám lần nữa tiến vào lãnh cung.
Đám thái giám đem theo huyền thiết gắn thêm vào khung cửa sổ ở sương phòng Đinh Dậu, ngay cả vách tường cũng được thêm cốt sắt. Sương phòng Đinh Dậu giờ chẳng khác nào một cái lồng giam.
Cố chưởng sự còn cố tình dặn dò: “Buổi chiều Lễ quý phi sẽ bị đày vào lãnh cung, để Lễ quý phi ở trong phòng Đinh Dậu, không cho phép các phi tần khác nói chuyện với Lễ quý phi. Đám thái giám ở lãnh cung các ngươi thay phiên nhau đưa cơm cho Lễ quý phi. Trước khi có thông tin từ bên trên thì phải cam đoan Lễ quý phi không chết đói.”
Buổi chiều.
Lễ quý phi máu me khắp người được đưa vào lãnh cung, ở trong thiết phòng Đinh Dậu.
Ngoài ra Thượng Võ Giám còn đặc biệt phái một đội thái giám canh giữ ở bên ngoài đại môn của lãnh cung.
Trong phòng trực của lãnh cung.
"Không biết Lễ quý phi xảy ra chuyện gì, hiện phải làm sao, ta nhìn không hiểu." Thái giám Chương Bạch hỏi.
"Ta cũng không hiểu." Trương Dũng lắc đầu.
"Lễ quý phi là người của Thánh thượng, là phụ tá đắc lực cùng với Kỳ phi. Nhưng mà bình thường Lễ quý phi tương đối khiêm tốn, không tranh quyền trên đầu sóng ngọn gió, thế nên ta cũng không hiểu Lễ quý phi xảy ra chuyện gì." Lý Thanh cũng nói.
Lễ quý phi, Lý Thanh biết.
Lúc trước khi vừa mới xuyên không, hắn có quản lý một phi tần tên là Minh phi, bị định tội mưu hại hoàng nữ mới sinh của Lễ quý phi nên mới bị đày vào lãnh cung.
Minh phi điên điên khùng khùng, thường nói mình không hề hại hoàng nữ, nói Lễ quý phi chưa từng sinh hoàng nữ.
Minh phi đã tự sát nhiều năm nên chuyện cụ thể không thể kiểm tra.
Lễ quý phi và Kỳ phi là hai sủng phi của Thái Khang đế đế, nhưng người ra ngoài đánh lôi đài vẫn luôn là Kỳ phi. Thế nên nhiều năm qua, Thái hoàng Thái hậu mạnh đến thế nào vẫn không đày Lễ quý phi vào lãnh cung.
"Đi một bước nhìn một bước. Cố chưởng sự đã dặn dò không được để Lễ quý phi chết đói thì chúng ta chăm sóc thật tốt. Nàng có tự sát thì cũng không liên quan gì đến chúng ta."
Vương Lễ cuối cùng nói.
Chạng vạng tối, Lý Thanh là người đầu tiên đưa cơm cho Lễ quý phi.
Lễ quý phi nằm trên giường, tứ chi bị quấn xích sắt cực dày, gắn trên xà ngang.
Trên dưới toàn thân nàng đều là vết máu, hiển nhiên đã phải chịu rất nhiều tra tấn.
Mặc dù vậy, Lễ quý phi vẫn khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi.
Đây là một vị cao thủ võ đạo, thậm chí là người mạnh nhất mà Lý Thanh từng gặp!
"Thỉnh an nương nương."
Lý Thanh không dám đến quá gần mà chỉ dám múc một muỗng cháo đặc từ xa đưa tới bên miệng Lễ quý phi.
Lễ quý phi nhắm mắt lại, hút cháo đặc vào.
Thấy đối phương tình nguyện ăn, Lý Thanh thở phào nhẹ nhõm.
...
Lễ quý phi bị nhốt năm năm, thời gian bước sang Thái Khang năm thứ mười bảy.
Mặc dù Thái Khang Đế vẫn bị thương nặng như cũ, không hề có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng phi tần bên cạnh lại chưa bao giờ ít đi.
Mấy năm gần đây, hoàng tử, hoàng nữ của Thái Khang Đế sinh ra không ít.
Thái hậu tiếp tục buông rèm chấp chính.
Đại Càn triều chủ trương nghỉ ngơi dưỡng sức, vô vi mà trị, thiên hạ an ổn, quốc lực ngày càng tăng cường. Mặc dù Thái Khang Đế không thể xử lý việc triều chính nhưng trong miệng dân chúng lại lan truyền một danh xưng minh quân.
Đây là một thời đại tốt.
Còn được gọi là Thái Khang thịnh thế.
Bách tính thực tế nhất, mặc kệ tranh quyền hay không tranh quyền, họ chỉ nhìn lợi ích trước mắt.
Lãnh cung.
Lý Thanh nằm trong vại nước, đỉnh đầu bốc hơi nóng, khuông mặt lập lòe hồng quang.
Hồi lâu.
Vại nước bốc hơi sạch, Lý Thanh thở ra một hơi thật dài, cả người sảng khoái không nói nên lời.
Cơ thể mạnh mẽ hữu lực, thậm chí một số ám tật còn được loại bỏ.
Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm đúng là công pháp dưỡng sinh.
"Năm năm, cuối cùng đã đủ trăm luồng nội lực để đả thông kinh mạch chính đầu tiên, hoàn thành tiểu chu thiên, miễn cưỡng đặt chân vào hàng ngũ cao thủ tam lưu." Lý Thanh mừng rỡ.
Tuy đứng hạng chót trong tam lưu nhưng dù sao cũng mạnh hơn người thường.
Đây cũng là nhờ phúc của Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm. Chỉ cần nhìn việc Sanh Nguyệt đạo cô được Thái hoàng Thái hậu mời vào hoàng cung là có thể biết truyền thừa của môn phái này không hề kém.
Nếu đặt trong toàn bộ giang hồ thì Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm tuyệt đối là công pháp thượng thừa.
Một vài công pháp hạ thừa để người khác luyện phải mười mấy năm mới có thể nhập tam lưu.
Tu vi đột phá, cho dù là đại hỉ cũng không thể giấu diếm.
Trước tiên báo tu vi lên Thượng Võ Giám. Từ lúc hắn báo tập võ đã qua tám năm. Tám năm nhập tam lưu, Thượng Võ Giám về cơ bản sẽ không coi trọng hắn.
Sau đó là dạo hai vòng quanh Lê viên. Hai năm gần đây có không ít tiểu cung nữ mới vào, đều rất đáng yêu, đáng tiếc không có chim dùng.
Lúc cơm chiều, các thái giám ở lãnh cung ai nấy đều lộ vẻ hâm mộ Lý Thanh.
"Năm năm nhập tam lưu, sớm biết ta cũng luyện võ." Trương Dũng âm thầm hối hận. Đáng tiếc hiện giờ y đã hơn ba mươi, luyện cái gì cũng không được.
Mười hai thái giám ở lãnh cung, Vương Lễ năm mươi tuổi, Trương Dũng ba mươi lăm, Chương Bạch ba mươi tư, Lý Thanh hai mươi tám.
Những người khác phần lớn đều trên dưới ba mươi tuổi, cũng không nhỏ.
Trong mười năm qua, có hai vị thái giám được điều ra khỏi lãnh cung nhờ chăm sóc phi tần thỏa đáng, nghe nói đã chết.
Hai tiểu thái giám mới tới đều chỉ mười mấy tuổi.
"Ai, luyện võ, ngươi có cái gì mà đòi luyện." Vương Lễ
Luyện võ không phải nói luyện là có thể luyện, phải có công pháp, phải có sư phụ dạy, phải có bạc trắng.
Tuổi tác càng lớn, thân thể của Vương Lễ ngày càng kém.
Thái giám đến năm mươi tuổi là có thể chuộc lại tiểu đản đản và xin xuất cung, đương nhiên thân thể tốt hoặc có quan hệ cũng có thể chết già trong cung.
"Với tình trạng thân thể này của ta, qua hai năm nữa là phải xin xuất cung. Chỉ có Tiểu Lý tử giỏi, biết chút võ đạo, kể cả sáu mươi thân thể vẫn có lực, có thể an ổn ở trong cung." Vương Lễ thương cảm nói.
Hàng năm thái giám trong cung đều phải tiến hành kiểm tra sức khỏe một lần, đủ tư cách mới có thể tiếp tục ở lại trong cung.
Thái giám trong lãnh cung không kiếm được mấy tiền bạc, không thể chuẩn bị mỗi năm, không qua được cửa ải kiểm tra sức khỏe là sẽ phải ra khỏi cung.
"Ngươi có thể an bài một tiểu tử hậu bối của gia tộc tiến vào, nhân dịp bọn ta còn sống còn có thể chiếu cố một hai." Lý Thanh nói.
Vương Lễ lắc đầu: “Không được, con cháu hậu bối nên để nối dõi tông đường. Mấy năm nay ta gửi không ít bạc về tộc, tình hình trong tộc đã tốt hơn rất nhiều so với năm xưa.”
Chương Bạch cũng nói: “Nếu có thể lựa chọn liệu mấy ai tình nguyện tiến cung làm thái giám. Nếu có kiếp sau, ta thà đi làm ruộng cũng không muốn làm thái giám cả đời không chim.”