Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa xuân thổi vào hậu viện trong thâm cung, cũng thổi khắp cả kinh thành.

Đường phủ.

Giờ Tuất.

Một lão bộc loạng choạng chạy vào trong phủ, đội mưa quỳ xuống trước thư phòng, bi thương hô: "Lão gia, đại tiểu thư đi rồi, đi vào giờ Thân sáu khắc.”

Thư phòng vốn còn đang truyền ra một vài tiếng nghị luận bỗng trở nên yên tĩnh, trong viện chỉ còn lại tiếng mưa gió rất nhỏ.

Hồi lâu.

Thư phòng mới truyền ra một tiếng thở dài: "Ta đã biết, thu hồi thi thể của tiểu thư cho tốt.”

Trong thư phòng.

“Đường thái phó nén bi thương!” Nam tử trung niên mặc áo trắng, mặt sinh quý khí, dáng người cao ngất, trấn an Đường Dần.

Đường Dần thất hồn lạc phách tựa vào ghế, nhất thời phảng phất như già đi mười tuổi.

Đường Dần, cựu thái phó của Thái tử, nay dạy học tại Quốc Tử Giám, không có chức quan cụ thể, qua tuổi sáu mươi sinh được hai đứa con trai, lúc tuổi già có thêm một nữ đặt tên là Huệ Tiễu.

Năm Vĩnh Khang đầu tiên, bởi một chút tham niệm mà Đường Dần đã đưa trưởng nữ vào cung. Mười năm chưa qua, không ngờ người tóc bạc đã phải tiễn kẻ đầu xanh, Đường Dần hối hận việc lúc trước không thôi.

Im lặng một lát, Đường Dần tựa hồ đã nghĩ kỹ càng, cố gắng lấy lại tinh thần, trong giọng nói xen lẫn chút lạnh lùng: "Đoan vương gia có việc gì thì xin mời nói rõ.”

Thì ra, lúc này nam tử trung niên trong thư phòng chính là Đoan Vương của Đại Càn quốc, đời sau của Kiến Võ đế, con trai thứ tư của Nguyệt Linh hoàng hậu.

Trước khi vào Đường phủ, Đoan Vương đã biết trước cái chết của Đường phi nhờ tai mắt trong cung. Trong lòng y có chí lớn, lập tức cải trang, chọn thời cơ tiến vào Đường phủ cho vừa kịp lúc.

Đoan vương chậm rãi nói:

"Đại Càn triều từ trước đến giờ đế tinh vẫn luôn ở nam, sao có thể đến lượt nữ tử cầm quyền nói chuyện. Giờ Ngôn hậu lấy thân nữ loạn quyền đoạt chính, tức là làm trái lễ pháp, cũng trái với thiên luân, văn võ bá quan đã phải tố khổ từ lâu."

"Sau khi Ngôn hậu dùng thủ đoạn tàn nhẫn mưu hại hai vị Đế quân là Vĩnh An, Vĩnh Khang, thì ngụy tạo thành chết bất đắc kỳ tử, nhưng người thông minh trong thiên hạ đều biết chuyện này là do Ngôn hậu gây ra. Ngôn hậu đã chèn ép đế quân thì chớ, lại còn giết hai đứa cháu ruột, thiên lý khó dung."

“Đại Càn trước giờ vẫn lấy đạo hiếu làm đầu. Khi xưa Thái Khang đế cho dù bị hai vị Thái hậu đoạt quyền nhưng vẫn luôn giữ chữ hiếu. Nay vì tâm tư tìm tiên của bản thân mà Ngôn hậu lại cho Phát Khâu Linh Quan đi đào bới mộ cổ.”

“Đây không phải chỉ là đào mộ mà còn đào luôn đạo hiếu của nước Đại Càn ta!”

"Con dân của Đại Càn, có ai không có người thân đã khuất. Vậy mà giờ Ngôn hậu lại khai quật bừa bãi mộ của bậc tiền bối đi trước."

“Hơn nữa, mộ cổ còn tồn tại hoạt thi khủng bố, đào mộ dẫn đến hoạt thi xuất thế, vạn nhất quân tướng không thể địch lại thì đó sẽ là dấu chấm hết cho nước Đại Càn ta!”

Giọng của Đoan Vương bi thống, sau đó vái Đường Dần nói: "Bổn vương là dòng dõi của tiên đế, có trách nhiệm chuyển loạn thành chính, giúp Đại Càn quốc quay về với hiếu đạo. Để lật đổ Ngôn hậu chuyên chính, bổn vương nguyện hành động vì nghĩa, dám vì người ở trong thiên hạ trước, dẫu muôn lần chết cũng không chối từ.”

“Kính xin Đường thái phó trợ giúp bổn vương!”

Đường Dần nghe xong cười thảm đạm: "Lão phu không chức chức không quyền, nay chỉ là một người dạy học ở Quốc Tử Giám mà thôi.”

"Lời ấy của Đường thái phó sai rồi," Đoan Vương nghiêm túc nói, "Thái phó là tấm gương sáng cho người khác, môn sinh trải dài khắp thiên hạ, lại còn là văn hào một đời. Chỉ cần Thái phó vừa dùng ấn tín là bổn vương sẽ được một nửa văn quan tương trợ.”

"Bổn vương xuất thân quân ngũ, phía bên võ tướng sớm đã ủng hộ bổn vương."

"Ngôn hậu chuyên chính đã điều hai mươi vạn cấm quân và cao thủ ở kinh thành cùng đi khai quật cổ mộ, ngay cả cung phụng trong cung cũng bị điều đi không ít."

"Trong cung có hai vị tiên thiên tông sư, Lăng Kiều đại sư đã đi lên Băng Phong quốc phía bắc. Một vị đại sư khác cũng đã đến địa điểm khai quật mộ cổ. Đây chính là lúc hoàng thành trống không, nếu khởi sự, việc tất thành!"

Đường Dần trầm mặc một lúc, cuối cùng thở dài nói: "Lão phu trung với Đại Càn, vô luận là nữ quân hay nam quân, chuyện thí quân không thể làm. Nay trưởng nữ mới qua đời, lão phu phải mang trưởng nữ về quê an táng.”

Dứt lời, Đường Dần lấy ấn tín ra, ném lên trên bàn làm việc, sau đó rời khỏi thư phòng không ngoảnh đầu lại.

Đoan vương nhặt ấn tín, mừng rỡ: "Tạ Thái phó, nếu chuyện thành, tất không phụ một nhà Thái phó. ”

Đúng lúc này.

Bên ngoài thư phòng, một người mặc áo đen nấp cạnh tường nghe thấy không khỏi thầm nghĩ: "Không ổn, lại nghe được một tin tức lớn, phải nói cho sư phụ biết.”

...

Lãnh cung.

"Ngươi nói Đoan Vương liên hợp với Đường thái phó muốn mưu phản, lật đổ Thiên Thụ đế?" Lý Thanh vừa mới ngủ đã bị Bách Lý Phi Ưng đột ngột đánh thức.

Bách Lý Phi Ưng nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, tin tức mới nóng hổi, Đoan vương đã đích thân đến Đường phủ thương nghị. Chỉ có điều Đường thái phó cũng là một lão hồ ly, chỉ để lại ấn tín, sau đó đưa cả nhà rời kinh luôn đêm đó.”

Nghe xong, Lý Thanh không khỏi nhớ tới Đường phi vừa tự sát buổi chiều.

Xem ra cái chết của Đường phi đã làm tan nát trái tim của Đường thái phó, cũng vì thế mà giúp Đoan vương một tay.

Mặc dù Thiên Thụ đế có danh Hiền Thánh trong dân gian, nhưng trong mắt văn võ bách quan thì lại khó có được thanh danh tốt.

Bách quan đều là nam nhân, không một ai muốn bị một nữ tử đè trên đỉnh đầu. Lúc trước Thái hậu buông rèm chấp chính dù sao vẫn là mượn danh hoàng đế, nay Thái hậu lại tự mình nắm quyền khiến bách quan vô cùng bất mãn.

Những năm gần đây, dòng nước ngầm vẫn luôn cuộn trào trong kinh thành. Thiên Thụ đế mười mấy năm qua không dám buông tay đi đào mộ cổ huyệt đại âm cũng là do phải cân nhắc đến thế cục trong kinh thành.

"Sư phụ, ngươi có nghĩ Đoan vương có thể thắng không? Cá nhân đệ tử thì tương đối nghiêng về Thánh hậu, mặc dù thủ đoạn của Thánh hậu không vừa mắt một số người, nhưng dân chúng dù sao cũng đã có một cuộc sống tốt đẹp.” Bách Lý Phi Ưng lại nói.

"Không quan tâm, hoàng triều thay đổi hay không không liên quan gì đến ta." Lý Thanh tùy ý nói, " Ai thắng ai bại, ngươi cứ xem kịch khắc biết.”

"Đúng rồi sư phụ, Thiên Thụ đế đã bắt đầu khai quật năm ngôi mộ cổ đại âm, đã đào xong ngôi mộ cổ đầu tiên, qua vài ngày nữa sẽ chọn ngày tốt mở quan tài. Đệ tử suy đoán ngày Đoan vương khởi sự chính là ngày mở quan tài." Bách Lý Phi Ưng lại nói.

"Vậy ư, thế thì thật thú vị."

...

Thiên Thụ năm thứ chín, mùng tám tháng tư.

Thích hợp, tế tự, nhập liệm, dời quan tài, mở quan tài, diệt sâu bọ, mặc đồ tang.

Kỵ, chuyển nhà mới, làm bếp, kết hôn, lập bia.

Trữ Châu.

Ngôi mộ cổ Hội Âm.

Hai mươi vạn đại quân đã tập trung chỉnh tề ở trước mộ, các cao thủ võ đạo khắp nơi sớm đã lên giây cót, đề phòng mọi lúc.

Tiên thiên tông sư ở bên, thần sắc trang nghiêm.

Từ khi Thiên Thụ đế tuyên bố khai quật năm ngôi mộ cổ đại âm đã qua nửa năm, cuối cùng đến ngày mở quan tài trong ngôi mộ cổ đầu tiên.

Các biện pháp phòng ngừa đã được chuẩn bị đầy đủ, ngày lành cũng đã đến.

Dù sao đây cũng là ngôi mộ cổ đầu tiên trong năm ngôi mộ cổ đại âm Thiên Thụ Đế muốn mở quan tài, Phát Khâu Linh Quan phải đảm bảo không xảy ra sai sót.

Một khắc nào đó, Phát Khâu Linh Quan quát to:

"Hôm nay đã quấy nhiễu tiền nhân, tội lỗi."

Lại nói:

"Lên, nhấc —— quan tài!"

Có năm hiệu úy nghe xong tiến vào trong mộ thất. Chỉ chốc lát sau, năm người đã khiêng ra bốn cỗ quan tài đen, một cỗ quan tài đỏ.

Đây là một ngôi mộ có năm quan tài cùng được chôn cất.

Năm quan tài được đồng táng như thế hẳn là bốn phó một chủ, thân phận của chủ nhân ắt phi phàm.

Phát Khâu Linh Quan lại chỉ đạo hiệu úy thực hiện một số nghi thức tế bái, sau khi xong xuôi mới hô: "Mở – quan tài!”

“Mở!” Bốn vị giáo úy khẩy đinh tán trên quan tài đen ra. Nắp quan tài vừa nhấc lên, mọi người trở nên vô cùng hồi hộp.

Nhưng không có gì xảy ra.

Bên trong quan tài đen chỉ có một bộ hài cốt đã thối rữa từ lâu.

Không có hoạt thi.

Mọi người trong sân đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra ngôi mộ này sẽ không xuất hiện hoạt thi.

Chỉ có Phát Khâu Linh Quan cầm đầu nhíu chặt lông mày, bất an nói: "Mở ba cỗ quan tài đen khác ra.”

Ba cỗ quan tài đen khác được mở ra, vẫn không có hoạt thi, chỉ có ba bộ hài cốt thối rữa.

“Vương Linh Quan, có gì bất thường sao?” Lão tướng quân thống lĩnh hai mươi vạn cấm quân đi lên hỏi.

"Rất bất thường." Vương Linh Quan trầm giọng nói, "Huyệt này đại âm, chôn ở bên trong ắt sẽ phải tạo hoạt thi. Thế nhưng trong bốn cỗ quan tài này lại là thi thể bị thối rữa. Dựa theo sư môn ghi lại thì đây là huyệt tứ linh tụ âm, phụ quan không sinh thi, nhưng chủ quan đại hung!”

"Vậy làm sao bây giờ, mở hay không mở?" Lão tướng quân nhíu mày nói.

"Mở, huyệt tứ linh tụ âm là thủ đoạn của tiên gia. Bên trong rất có thể là tiên đạo mà Thánh hậu cầu, chỉ có điều khi mở quan tài phải cực kỳ cẩn thận, chuẩn bị toàn lực ứng chiến!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK