Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh cung tối tăm hoang vắng nằm sâu bên trong hoàng cung.

Vương triều Đại Càn là một triều đại của võ thuật. Các đời hoàng tộc đều tập bí pháp tỏa dương ngự nữ, cho nên một đêm ngự vài người không đáng kể.

Do đó việc lựa chọn phi tần trong hậu cung đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Mỗi đời hoàng đế đều có số lượng lớn phi tần, không đến mức ba ngàn mỹ nhân nhưng ba năm trăm thì cũng chỉ là bình thường.

Phi tần nhiều, đương nhiên bị đày vào lãnh cung cũng nhiều.

Toàn bộ lãnh cung lấy Giáp Ất Bính Đinh Ngọ Kỷ kết hợp mười hai địa chi tạo thành sáu viện bảy mươi hai sương.

Năm xưa, lãnh cung quá tải là chuyện thường tình. Chỉ có điều bây giờ Thái Khang đế mới lên ngôi không lâu, phi tần chưa nhiều lắm, sương phòng trong lãnh cung có một nửa là phòng trống.

Bị đày vào lãnh cung thường có ba kết cục. Một là được ân xá rời khỏi đây, hai là buồn bực mà chết, ba là tự sát.

Đánh giá Mẫn thái phi trước người.

Mẫn thái phi chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, vào cung trong những năm cuối cầm quyền của Thái tổ, sinh được một đứa con là Tử Khiêm, là phi tần được sủng ái nhất trong những năm cuối đời của Thái tổ.

Phi tần của Thái tổ lại bị đày vào lãnh cung ngay trong lúc Thái Khang đế cầm quyền.

"Nàng không ra được khỏi cái lãnh cung này."

Lý Thanh đã dự đoán được kết cục của Mẫn thái phi.

Mẫn thái phi cuối cùng chọn một gian sương phòng Bính Tị.

Sau khi đăng ký xong sương bài cho Mẫn thái phi, Lý Thanh đi xuyên qua hai đại viện, tiến vào sương phòng Giáp Mão.

"Vấn an Kỳ nương nương." Lý Thanh hành lễ trước cửa.

Đây là chỗ ở của Kỳ phi.

"Là Tiểu Lý tử à, ngươi thu thập đi." Trong sương phòng truyền ra một giọng lười biếng.

Nhận được hồi âm khẳng định, Lý Thanh mới bước vào sương phòng của Kỳ phi để lấy dạ hương đi đổ.

Kỳ phi khác với Mẫn thái phi.

Kỳ phi là sủng phi của Thái Khang đế, chỉ vì lúc tán tỉnh đấu võ mồm với Thái Khang đế bị Thái hậu bắt gặp. Thái hậu quát thất lễ, sau đó Kỳ phi bị Thái Khang đế đày vào lãnh cung. Tình huống kiểu này có tỷ lệ lớn sẽ được đưa ra ngoài, không thể đắc tội.

Đương nhiên là Lý Thanh phải đặc biệt chăm sóc.

Xử lý dạ hương của Kỳ phi xong, Lý Thanh lại đi tới một sương phòng con.

"Bổn cung không giết hoàng nữ, bổn cung không hề! Lễ quý phi vốn chưa từng sinh hoàng nữ! ”

"Cho bổn cung ăn, bổn cung muốn ăn!!"

"Bổn cung muốn nam nhân, hahaha!"

Một giọng nói điên khùng truyền ra từ sương phòng con.

Đây là Minh phi, nghe nói do tranh quyền trong hậu cung, mưu hại hoàng nữ mới sinh của Lễ quý phi, sau khi bị đày đến lãnh cung thì phát điên rồi.

Mưu thật mưu giả, không ai biết.

Nhưng tội danh đã kết, không có khả năng được ra khỏi lãnh cung.

Lý Thanh đẩy thẳng cửa bước vào, lấy dạ hương xong thì rời khỏi.

Xử lý dạ hương xong, rửa tay, Lý Thanh ra khỏi lục viện, tiến vào thiên phòng trực trước cửa lãnh cung.

"Hay cho một nước cờ, ăn mất đại long của ta!"

Trong phòng ầm ĩ, các thái giám khác đều ở đây.

Bốn người đang chơi cờ vây, hai người khoác lác, năm người chơi bài.

"Tiểu Lý tử, đến chơi một ván." Thái giám Vương Lễ cầm quân cờ trong tay, chào hỏi Lý Thanh.

"Được." Lý Thanh cười tủm tỉm chọn bên đen ngồi xuống.

Mười hai thái giám ở lãnh cung đồng cấp không phẩm, trong cung không có chức vị khác nên mọi người không có lý do để tranh quyền, do đó sống chung không đến nỗi nào, khi rảnh thường tập trung một chỗ để chơi cờ, khoác lác, đánh bài.

Không cược tiền, tiền đặt cược là đổ dạ hương.

Vương Lễ là người biết chơi cờ, trình độ chơi cờ vụng về của thái giám khác cũng đều do Vương Lễ dạy. Thế nên đương nhiên là Vương Lễ thắng nhiều thua ít, quanh năm không cần đổ dạ hương giúp phi tần.

Sau hơn trăm nước, kỳ nghệ của Lý Thanh ở mức trung bình, thua mười mấy quân, đại long bị ăn, chưa đến lúc thu quan đã bại trận.

"Dạ hương của Minh nương nương ngày mai thưởng cho ngươi, hắc hắc." Vương Lễ cảm thấy mỹ mãn, đứng dậy.

Ván cờ kết thúc, Lý Thanh tìm ghế đu nằm xuống, suy nghĩ về chuyện tu hành.

Bách Thế bia viết 'cầu tiên trong hồng trần', cầu tiên đương nhiên là mục tiêu tu hành của Lý Thanh.

"Nhưng căn cứ theo ký ức trong đầu thì chưa từng nghe thấy Đại Càn hoàng triều có tu tiên. Cũng có thể có, chỉ có điều tầng lớp này của ta không tiếp xúc được."

"Lựa chọn hợp lý đầu tiên của ta phải là võ đạo..."

"Sau khi có thực lực nhất định để tự bảo vệ mình mới có thể đi tìm tiên, cũng có khả năng võ đạo và tu tiên sẽ là trăm sông đổ về một biển."

Con đường võ đạo có chia ra thành hậu thiên và tiên thiên.

Việc cấp bách hiện giờ của Lý Thanh là tìm một công pháp hậu thiên.

Trong hoàng cung có Thượng Võ Giám có chuyên môn. Trong đó thái giám nào cũng tập võ, còn có chuyên môn hơn là Võ Các. Thái giám khi mới vào cung, theo quy trình bình thường đầu tiên phải trải qua sự lựa chọn của Thượng Võ Giám. Người có thiên phú tập võ sẽ được giữ lại, số còn lại sau đó mới được phân phối sang các bộ phận khác.

Thái giám trong lãnh cung có thể nói là nơi khó tiếp xúc với võ công nhất. Chỉ cần nhìn việc Lý Thanh bị phân đến lãnh cung có thể biết thiên phú tập võ của hắn kém đến mức nào.

Các bộ phận khác mặc dù không chuyên nghiệp như Thượng Võ Giám nhưng cũng có thể tập võ, chỉ cần định kỳ báo cảnh giới cho Thượng Võ Giám là được.

Trong hoàng cung không cấm tập võ, nhưng tuyệt đối cấm lén lút tập võ.

"Ta không có con đường tắt nào để kiếm bí tịch võ đạo, chỉ có thể tìm cách."

"Hơn nữa lấy được mỗi bí tịch cũng vô dụng, phải có người dạy."

"Nhưng mà trong lãnh cung không nhất định là không thể tiếp xúc được với võ đạo."

Phi tần biết võ bị đày vào lãnh cung chính là cơ hội để Lý Thanh học tập võ công.

Tỷ như Minh phi hiện đang trong lãnh cung biết võ công, theo lời đồn là cao thủ nhị lưu.

Sau khi bị đày vào lãnh cung thì hiển nhiên là căn cơ võ học của Minh phi bị phế bỏ.

Minh phi là phi tần dưới sự quản lý của Vương Lễ.

Vừa rồi thua cờ vây Vương Lễ là do Lý Thanh cố ý.

Lý Thanh muốn tiếp xúc với Minh phi thì ngày mai giúp Minh phi đổ dạ hương chính là một cơ hội.

...

Cơm trưa.

Lý Thanh lấy ba phần cơm đi tới chỗ Kỳ phi trước.

Hắn mở ba phần cơm ra cho Kỳ phi chọn.

Đồ ăn ở lãnh cung không tệ, ba món một canh.

Có món mặn có món chay.

Món ăn được làm bởi thiện phòng ở lãnh cung. Bởi một số phi tần có cơ hội ra khỏi lãnh cung nên đầu bếp không dám làm bừa bãi.

Trước Kỳ phi là chín món ba canh.

Ăn no uống đủ một bữa, Kỳ phi hài lòng nói: "Tiểu Lý Tử, ngươi hầu hạ rất chu đáo, chờ tương lai bổn cung đi ra ngoài, có nguyện hầu hạ cho bổn cung không?”

"Tiểu nhân mệnh tiện..."

Lý Thanh uyển chuyển từ chối.

Trong hoàng cung chỉ có trong lãnh cung yên ổn nhất, thái giám ở đây rất ít bị ảnh hưởng.

Trước khi có thành tựu về tu vi, Lý Thanh sẽ không rời khỏi đây.

Lý Thanh có thể sống trăm đời, cần nhất chính là yên ổn, đặc biệt là đời đầu tiên.

Đương nhiên Lý Thanh cũng bỏ lỡ một cơ hội để hầu hạ phi tần tắm rửa.

Sau đó.

Lý Thanh mang đồ ăn thừa của Kỳ phi đến phòng trực, các thái giám khác đã đến đầy đủ.

"Tiểu Lý tử đến rồi, đã đủ. Bắt đầu ăn, bắt đầu ăn. Ta nói, Dũng tử, ngươi là heo, không được cướp!"

Không nói hai lời, tập trung một số ít thức ăn thừa mà nương nương ăn xong lại một chỗ, mười hai thái giám bắt đầu ăn như hổ đói. Đây là phúc lợi duy nhất của thái giám trong lãnh cung.

Sau khi ăn xong, Lý Thanh nhặt hai phần thức ăn đã nguội lên, cầm thêm một ít nước canh còn sót đi đưa cho hai vị phi tần còn lại.

Các thái giám khác trong lãnh cung cũng vậy.

"Sao đồ ăn giờ mới mang tới, giờ cơm cũng đã qua."

Mẫn thái phi hùng hùng hổ hổ tiếp nhận đồ ăn, ăn một miếng, lạnh, nôn mửa vài lần, lại mắng: "Đám thái giám ăn cây táo rào cây sung các người, thức ăn thừa lạnh ngắt cũng dám bưng tới cho bổn cung..."

Mặc cho Mẫn thái phi mắng ra làm sao Lý Thanh cũng chỉ coi như không nghe thấy, lui ra ngoài sương phòng.

Thích ăn hay không.

Cũng không dám cho phi tần không có cơ hội đi ra ngoài đồ ăn ngon. Bằng không đến chết vẫn không biết chết như thế nào.

Mẫn thái phi chỉ có thể vừa mắng vừa ăn cho xong.

Đêm.

Cuối cùng Lý Thanh cũng biết được nguyên nhân mà Mân thái phi bị đày vào lãnh cung.

Mẫn thái phi bị Thái hoàng Thái hậu ra hiệu đày vào lãnh cung.

Thái hoàng Thái hậu, bà nội ruột của Thái Khang đế, rất khó lường nha.

Thái tổ làm hoàng đế ba mươi năm, tuổi già nhường ngôi cho Thái tử, sống cuộc sống Thái Thượng hoàng.

Thái tử lên ngôi, chọn niên hiệu là Thái Minh, chỉ sống được mười lăm năm sau đó qua đời, lúc này Thái tổ vẫn còn sống.

Cháu của Thái tổ lên ngôi, trở thành Thái Khang đế.

Nhưng ở giữa xuất hiện một khúc nhạc đệm nhỏ. Mẫn thái phi từng ỷ vào việc được Thái tổ sủng ái lúc cuối đời, nhiều lần thỉnh cầu Thái tổ chọn con trai Khiêm lên ngôi hoàng đế đời thứ ba. Thái tổ đã từng động tâm, nhưng cuối cùng bị Thái hoàng Thái hậu và quần thần hợp lực khuyên can.

Bốn năm trước, Thái tổ về trời. Thái hoàng Thái hậu quyền áp triều dã, triệt để kiểm soát thế cục hoàng triều trong tay. Thái Khang đế hiện giờ chỉ là máy gieo hạt giống hình người, theo hoàng lệnh không ra được khỏi hoàng cung.

Mẫn thái phi năm đó suýt chút nữa đã giúp con trai lên ngôi, gần như cắt đứt truyền thừa một mạch đế vị của Thái hoàng Thái hậu nên mới bị Thái hoàng Thái hậu trả thù.

"Mẫn thái phi, ra không được, vả lại mệnh không còn lâu nữa."

Sau nửa đêm, một tin tức truyền ra từ kinh thành. Khiêm vương gia tự thuật đức hạnh kém cỏi, viết ra tội của bản thân ở trong phủ, sau đó uống rượu độc tự sát.

Khiêm vương gia chính là con ruột của Mẫn thái phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK