Dù cho Lý Thanh có thọ nguyên trăm đời, nhất thời không nóng lòng cầu tiên thì giây phút này vẫn rất vui vẻ.
Thi thể của Vệ Ương có giấu thân của linh căn, cơ hội để đột phá tiên thiên hay thậm chí là cầu tiên đang ở ngay trước mắt.
"Đắc tội."
Lý Thanh dẫn một luồng nội lực truyền vào thi thể Vệ Ương, đầu tiên là vào đầu lưỡi.
Đầu lưỡi Vệ Ương không có gì khác thường, hiển nhiên là Vệ Ương không biết bí pháp luyện chế nên chưa luyện được giả linh căn.
Sau khi đưa nội lực chạy khắp toàn bộ thi thể của Vệ Ương một lần, Lý Thanh phát hiện ra điểm bất thường ở xương giữa nách và vai trái.
Dùng nội lực khẽ hút lên, một hạt sen phá thể mà ra, bị Lý Thanh tóm lấy.
Hạt sen toàn thân sáng ngời, toát ra một luồng khí tức tương hợp với Lý Thanh.
"Đây chính là thân của linh căn?"
Lý Thanh tò mò, thứ nguyên sinh của linh căn này hẳn là một gốc kỳ liên, sen sinh hạt sen, gọi hạt sen này là thân của linh căn, vậy kỳ sen mới là nguyên linh căn.
Sau khi hạt sen rời khỏi cơ thể, thi thể của Vệ Ương nhanh chóng thối rữa, thậm chí bốc mùi hôi thối.
Vệ Ương cực kỳ cẩn thận, thế mà lại giấu hạt sen trong cơ bắp, quả nhiên có ý chí kinh người.
Lý Thanh nhanh chóng cất hạt sen đi.
Vì đề phòng tương lai Bạch Liên giáo tra đến nơi này, ảnh hưởng đến giấc ngủ ngàn thu của tỷ đệ Vệ Ương, Lý Thanh đã an táng hai người họ bằng quan tài gỗ xanh một lần nữa, cụ thể ở đâu thì chỉ có mình hắn biết.
Sau khi mọi việc đã thỏa đáng, Lý Thanh mới quay về tiểu viện ở kinh thành, xóa lớp dịch dung đi, bình an hồi cung.
Hắn mãi mới chọn được ngày đẹp như hôm này, nếu vẫn bị Bạch Liên Giáo theo dõi thì chỉ có thể nói là đen đủi.
"Tiểu Lý tử, ngươi đã về rồi. Hoàng hậu nương nương tìm ngươi." Lý Thanh vừa về lãnh cung đã bị Cung Việt gọi.
"Đã biết." Lý Thanh gật đầu.
Nửa năm trước, Ngôn hoàng hậu bị Kiến Võ đế đày vào lãnh cung, sau đó mới lập công chúa Nguyệt Linh làm hoàng hậu.
Tuy nhiên, mặc dù Ngôn hoàng hậu đã bị phế, nhưng chức vị Thái tử của con trai trưởng vẫn còn, Ngôn hoàng hậu chưa hoàn toàn bị thất thế.
Ngôn hoàng hậu trong lúc Kiến Võ đế còn là Võ Vương đã được gả làm Vương phi, có không ít quan hệ trong triều.
Lãnh cung bây giờ đã được phân đủ mười hai thái giám, Lý Thanh xếp thứ ba sau Cung Việt, Trịnh Xuân. Phi tần trong cung cũng nhiều hơn, khôi phục cảnh náo nhiệt khi xưa.
Vài ngày sau đã có một người điên rồi, hoặc là tự sát, hoặc uất ức mà chết.
Thiên gia xưa nay vẫn vô tình.
Cơm nước của thái giám ở lãnh cung cũng dần trở nên tốt hơn.
Lý Thanh đi tới sương phòng Đinh Dậu nơi Lễ quý phi từng ở để gặp Hoàng hậu.
“Lý cung phụng hôm nay xuất cung?” Ngôn hoàng hậu vừa thêu vừa khẽ hỏi.
Thân phận đại nội cao thủ của Lý Thanh không giấu được Ngôn hoàng hậu.
"Rảnh rỗi không có việc gì, ra khỏi thành đi dạo một vòng nhìn quân uy." Lý Thanh đáp.
"Thế nào?" Ngôn hoàng hậu đặt kim thêu xuống, nhìn Lý Thanh.
"Quân đội hùng hậu, đánh đâu hạ đó, bách chiến bách thắng." Lý Thanh thành thật nói. Hắn đã nhìn thấy đoàn quân đi tây chinh, quả thật đúng là một quân đoàn bách chiến bách thắng. Đây không chỉ là tích góp của gần mười năm, mà còn là di sản do triều đại Thái Khang dày công để lại.
"Còn dân chúng thì sao?" Ngôn hoàng hậu tiếp tục hỏi.
"An... An cư..." Lý Thanh muốn nói an cư lạc nghiệp, nhưng lại không thể nói nên lời nên chỉ có thể nói, "Dân chúng còn có thể sống.”
"Hay cho câu còn có thể sống."
Ngôn hoàng hậu cười khẽ: "Lý cung phụng có biết khi xưa Tiên đế xử lý việc triều chính, vạn dân đều an cư, nhà nhà có của ăn của để, cho dù là Bạch Liên giáo muốn gây chuyện cũng phải đưa Thánh nữ vào cung trước để gây ra nội loạn cung đình. Bổn cung nghe nói, phía Ung Châu bên kia có đệ tử Bạch Liên giáo nhất hô bách ứng, giết quan phá phủ nhiều vô kể.”
"Nương nương muốn nói gì?" Lý Thanh hỏi.
"Mời Vinh Khô đại sư đến gặp bổn cung một lần." Ngôn hoàng hậu trầm giọng nói.
Ý của Ngôn hoàng hậu Lý Thanh đã hiểu, đơn giản là muốn thuyết phục Vinh Khô đại sư ra tay, để Kiến Võ đế biến thành Thái thượng hoàng không để ý đến sự đời.
"Thái tổ đã tổ huấn, đại nội chỉ bảo vệ an nguy cho đế vương, không để ý tới việc khác." Lý Thanh lắc đầu.
Ngôn hoàng hậu phản bác: "Thái tổ còn nói, tôn tử đời sau không được truy tìm tiên đạo, khát cầu thứ trường sinh bất tử hư ảo. Thánh thượng hiện giờ đang khởi binh bừa bãi để tầm tiên vấn đạo đã vi phạm tổ huấn!”
Lý Thanh vẫn lắc đầu: "Vinh Khô đại sư tuổi đã cao, không để ý tới chuyện bên ngoài, sẽ không đáp ứng.”
"Vậy còn ngươi?" Ngôn hoàng hậu nhìn chằm chằm nói:
"Theo bổn cung biết, ngươi là cao thủ bát mạch tuyệt đỉnh trẻ tuổi nhất của đại nội, tiền đồ vô lượng."
"Tiểu nhân chỉ là một tiểu thái giám ở lãnh cung." Lý Thanh dứt lời thì không nói gì nữa.
Ngôn hoàng hậu cười khẽ: "Lại thêm một thượng thiện nhược thủy vô dục vô cầu, hệt như thái giám Nhược Thủy khi xưa, đúng là cha nào con nấy. Nếu bổn cung muốn nhờ một thái giám khác đưa tin?”
Lý Thanh vẫn im lặng.
Ngôn hoàng hậu là một hiền hậu, bởi vì phản đối chiến sự ở khắp nơi nên mới khiến Kiến Võ đế không ưa.
Nhưng trăm năm của hoàng triều đối với Lý Thanh cũng chỉ thoáng qua như mây khói, hắn chẳng buồn nhúng tay vào trong đó.
Nào có dân chúng vĩnh viễn an khang.
Bách tính không khổ, vậy ai khổ?
Ngôn hoàng hậu muốn làm gì Lý Thanh sẽ không đáp ứng, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt.
Đêm hôm đó, một thái giám ở lãnh cung tên là Tôn Túc được Ngôn hoàng hậu gọi đến sương phòng Đinh Dậu, Tôn Túc sau đó ra khỏi lãnh cung, thi cốt không còn.
...
Nửa tháng sau, sau khi chuẩn bị kỹ càng, Lý Thanh bắt đầu luyện chế giả linh căn.
Với tu vi hiện giờ, ở lãnh cung không ai có thể phát hiện ra dị thường trong lúc hắn tu luyện.
Để luyện chế giả linh căn trước tiên cần phải học Huyết Linh Quyết. Ba năm trước, Lý Thanh sớm đã học xong Huyết Linh Quyết.
Huyết Linh Quyết là một bí pháp dẫn máu, mỗi ngày lấy một giọt máu ở đầu lưỡi nhỏ vào trong hạt sen, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày lấy máu ở đầu lưỡi đi ôn dưỡng hạt sen, cuối cùng khiến hạt sen và thân thể của Lý Thanh hòa hợp với nhau.
Vào ngày ôn dưỡng kết thúc, hạt sen tiến từ nơi chảy máu ở đầu lưỡi đến cuống lưỡi, sau đó sẽ giao hòa cộng sinh.
Linh căn được chia theo ngũ hành, sen tính âm, thuộc thủy.
Một khi Lý Thanh luyện hạt sen thành giả linh căn thì đó sẽ là giả linh căn hệ thủy.
Vừa khít, Lý Thanh tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, nội lực trong người cũng hệ thủy, phù hợp trăm phần trăm với hạt sen.
"Nếu thành công, tương lai tu tiên, con đường của ta e rằng cũng liên quan đến nước." Lý Thanh có điều ngộ ra.
Thoáng cái đã qua bốn mươi chín ngày.
Đêm hôm đó, Lý Thanh kết thúc quá trình ôn dưỡng hạt sen, đặt hạt sen vào trong miệng.
Hạt sen thuận theo đầu lưỡi mà vào, căn cốt sinh linh, hóa thành linh căn, giả linh căn chính thức được luyện thành.
Giờ khắc này, Lý Thanh cuối cùng đã có thể cảm nhận được linh khí tràn ngập thiên địa.
Bày cẩm tướng xong, Lý Thanh bắt đầu trùng kích tiên thiên.
Hắn hít sâu một hơi, linh khí đi theo đầu lưỡi vào trong cơ thể, nhiều năm qua bình cảnh của tiên thiên cuối cùng cũng bị phá tan.
Linh khí nhập thể, giao hòa, dung hợp với nội lực.
Nội lực dung nhập linh khí, sau đó chuyển hóa thành chân khí cao hơn nội lực nhưng thấp hơn pháp lực.
Tất cả thuận lợi như nước chảy thành sông, không có chút trở ngại.
Võ đạo cũng chính là tiên đạo, nếu người có linh căn tu đến bát mạch tuyệt đỉnh, đột phá tiên thiên sẽ không gặp phải bình cảnh, cái gọi là bình cảnh của tiên thiên chỉ là rào cản đối với người không có linh căn.
"Từ khi chân khí hiện ra, ta đã lột xác thoát phàm hóa thành tiên thiên."
Bốn mươi sáu năm cầu đạo, Lý Thanh cuối cùng đã thành tiên thiên!
Lý Thanh nhảy vọt ra, vượt qua hai sương phòng của lãnh cung, bóng dáng như quỷ mị.
"Không hổ là cảnh giới tiên thiên, ta còn chưa dùng thân pháp tinh diệu đã có tốc độ bậc này."
Hắn lại giơ tay lên, chân khí phóng ra từ đầu ngón tay, trong không khí phảng phất xuất hiện một thanh lợi kiếm vô hình, đâm thủng cả tảng đá.
“Uy lực đến cỡ này! Quả thật không tầm thường!”
Lý Thanh đạp đất chấn động, chân khí phóng ra từ trong cơ thể, hóa thành một lớp phòng ngự bằng chân khí.
"Có lớp phòng ngự bằng chân khí này, kể cả là hai, ba bát mạch tuyệt đỉnh cao thủ cũng không thể phá nổi."
Tiên thiên có năng lực nghiền ép cảnh giới phía dưới, nhưng tuyệt đối không phải vô địch.
Đến lúc kiệt sức, tiên thiên tông sư muốn hồi phục chân khí cần phải thổ nạp linh khí, chịu ảnh hưởng của linh căn, tốc độ hồi phục chậm, khó mà chịu nổi các trận chiến lâu dài.
Hơn nữa đối mặt với lượng lớn nỏ mạnh được đặc chế, tiên thiên tông sư cũng khó có thể phòng ngự nổi.
Đương nhiên, nếu tiên thiên tông sư không có ý định chiến đấu thì quân trận cũng chẳng thể làm gì khác.