Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về việc Thái Khang đế bị giam lỏng ở Thái Ưu điện thì đây là chuyện mà cả thiên hạ đều biết.

Trong hoàng cung có hơn vạn thái giám, người nào lại không biết vài chuyện bí mật của Hoàng tộc, nhưng chỉ cần không rêu rao việc Thái Khang đế bị Thái hậu giam lỏng thì sẽ không có việc gì.

Cái gì mà Kha thống lĩnh dẫn quân cần vương, giả không thể giả hơn được nữa.

Thái hậu mượn lực lượng của Lữ thị nhất tộc, khống chế hoàn toàn thế cục triều đình trong tay, có thể nói là đến một giọt nước cũng không lọt.

Muốn giúp Thái Khang đế phá cục từ bên ngoài không có khả năng.

Mà cho dù là thật thì Lý Thanh cũng sẽ không báo tin. Thái Khang đế bị Thái tổ, Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu liên tục áp chế mười chín năm, quả đúng là A Đẩu phiên bản hiện tại.

(*A Đẩu: Lưu Thiện, con trai của Lưu Bị, ám chỉ kẻ bất tài, vô dụng)

Có đỡ cũng không vực dậy nổi.

"Mụ này rất hư."

"Sau này không thể đưa cơm cho nàng nữa."

Sau đó Lý Thanh tìm Chương Bạch nhờ đưa cơm hộ với cái giá đổ dạ hương giùm cho phi tần tiếp theo.

Đến lúc này, Lý Thanh có thể coi là thanh tịnh.

Nửa năm sau, Vương Lễ gửi thư đến từ ngoài cung, nói công việc làm ăn món lòng kho tiến triển rất thuận lợi, đưa cho Lý Thanh một tấm ngân phiếu trăm lượng làm hoa hồng, còn mang cho chúng thái giám ở lãnh cung một lượng lớn món kho.

"Nghe nói dạo gần đây món này của Vương đầu cực kỳ nổi tiếng ở bên ngoài, ta hâm mộ biết bao." Trương Dũng nói xong gắp một miếng ruột già, xong khen không dứt miệng: “Ruột này không biết làm như nào mà có thể ngon đến vậy!”

“Ăn ngon ngon!” Ba tiểu thái giám bốc bằng cả hai tay.

Lý Thanh liếm đầu vịt kho, nhớ lại hương vị ngày xưa.

"Vương đầu nói có nhận một đứa con trai, khá là hiếu thuận, có thể coi như có người kế tục." Chương Bạch cảm khái.

"Lý gia, nghe nói ý tưởng món lòng kho này là do ngài nghĩ. Sao ngài lại nghĩ ra thế?" Tiểu thái giám Vệ Ương mười ba tuổi hỏi, "Mà Lý gia, có cơ hội dạy ta luyện võ công..."

Vệ Ương mới tới lấp đầy chỗ trống của Vương Lễ này không phải là người an phận. Vệ Ương lúc trước vốn đi theo một vị thái giám thủ lĩnh thất phẩm, tiền đồ vô lượng, nhưng bởi vì nhìn trộm bí tịch võ công của thủ lĩnh thái giám mà bị đánh đến gần chết, sau đó bị chuyển đến lãnh cung.

Lúc mới vào lãnh cung, Vệ Ương nằm ước chừng khoảng ba tháng.

"Nội công của ta không truyền ra ngoài. Nếu ngươi có thể tìm được một môn nội công, ta sẽ dạy ngươi." Lý Thanh tùy ý đáp.

Lại nửa năm nữa, Lý Thanh đi sâu vào phân tích Thái Liên Tẩy Tủy Kinh, sau đó nhờ vào hoa hồng được Vương Lễ chia mà lấy một lượng lớn bạc mở đường, thỉnh giáo những câu tối nghĩa khó hiểu với nhiều cao thủ thái giám của Nội Vụ Giám.

Dưới đủ loại luận chứng đã tìm được, Thái Liên Tẩy Tủy Kinh là một công pháp nghiêm chỉnh, vô hại, có thể tu luyện.

Thế là.

Lý Thanh bắt đầu tu luyện Thái Liên Tẩy Tủy Kinh. Tư chất căn cốt của hắn dần đạt tới mức độ của người bình thường, năm ngày có thể ngưng luyện ra một luồng nội lực.

Tốc độ tu luyện nội lực tăng lên gấp ba!

Thái Liên Tẩy Tủy Kinh không phải là vạn năng, tăng căn cốt của võ giả lên không quá nhiều, trông có vẻ như được sáng chế riêng cho những người có tư chất hạ đẳng.

Về phần khu vực xung quanh thiết phòng Đinh Dậu, đã không còn thấy hình bóng của Lý Thanh nữa.

Thái Liên Tẩy Tủy Kinh xuất hiện khiến cho Lý Thanh sinh ra một mơ ước, hy vọng một ngày nào đó có thể đạt được căn cốt tuyệt đỉnh, tu hành một ngày ngàn dặm!

“Mụ kia còn nói có một pháp môn Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp có thể tăng căn cốt lên, chỉ có điều tiếp xúc quá nguy hiểm... quên đi.”

"Chỉ cần sống đủ lâu, không cần tranh không cần đoạt, công pháp không biết chừng sẽ tự động đưa đến tay của ta."

...

Thái Khang năm thứ hai mươi hai, mùa thu.

Mười ba tháng chín.

Lãnh cung yên tĩnh được mấy năm, cuối cùng lại có người mới vào cung.

"Hoàng thượng có chỉ, Kha quý nhân bất trung, trừ phẩm, ngày hôm nay đày vào lãnh cung."

Ở đại môn của lãnh cung, một thiếu nữ võ đạo khoảng chừng mười bốn tuổi đang bị thái giám mặc áo lam đẩy vào trong.

"Bái kiến Kha quý nhân." Tiểu thái giám Vệ Ương lập tức đỡ thiếu nữ võ đạo.

Kha quý nhân mới tới do Vệ Ương phụ trách.

Trong phòng trực, Lý Thanh đọc thư của Vương Lễ, không để ý đến quý nhân mới tới.

Ba năm trôi qua, việc làm ăn của Vương Lễ ngày càng lớn mạnh, mở tới năm chi nhánh, mỗi năm chia cho Lý Thanh ba trăm lượng bạc. Lý Thanh tuy ở trong cung, nhưng ở kinh thành đã có một căn nhà.

Nhưng mà thân thể của Vương Lễ càng ngày càng không kém,

Hy vọng đám người Lý Thanh sau khi đến tuổi có thể xin xuất cung để chăm sóc cửa hàng lòng kho.

Trong hoàng cung bình thường có không ít thái giám có thể xuất cung, nhưng không bao gồm thái giám ở lãnh cung.

Vương Lễ nửa tháng lại gửi thư một lần, ngoài ra còn nói về thế cục ở ngoài cung, giúp Lý Thanh biết được không ít đại sự.

Lần này trong thư ghi lại một chuyện lớn khiến Lý Thanh không thể bình tĩnh.

Thống lĩnh tả doanh của cấm quân, Kha Đạo Linh, bị Cẩm Y vệ và Đông xưởng hợp tác xử lý, điều tra ra Kha Đạo Linh là một trong mười đại hộ pháp của Bạch Liên giáo. Cả nhà Kha Đạo Linh bị tịch thu, sau mùa thu thì chặt đầu.

"Bạch Liên giáo!"

"Mụ này quả nhiên muốn hại ta!"

Kha Đạo Linh chính là người mà ba năm trước Lễ quý phi muốn báo tin cho.

Báo tin xong, Lễ quý phi còn nói sẽ cho Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp có thể tăng căn cốt.

Không cần nghĩ, Lễ quý phi hiển nhiên cũng là người của Bạch Liên giáo, thậm chí địa vị cực cao!

Đường đường là quý phi lại là giáo chúng của Bạch Liên giáo, khó trách sẽ bị khóa ở thiết phòng trong lãnh cung.

Bạch Liên Giáo, một tổ chức tập trung vào tạo phản.

Ngẫm lại lúc trước Lễ quý phi muốn Lý Thanh báo tin cần vương vì Thái Khang đế là giả, tiết lộ khốn cảnh của Lễ quý phi bị nhốt ở lãnh cung mới là thật.

"May mà ta chịu được."

"Cũng chịu được dụ dỗ."

"Mọi âm mưu đều không thể giấu kín khi thời gian qua đi. Ta không cần phải tận lực đi tìm kiếm, chân tướng sẽ dần xuất hiện trên thế giới này."

"Ta có đủ thời gian để chờ ngày mà âm mưu lộ ra!"

Lý Thanh duỗi gân duỗi cốt. Ba năm không gặp Lễ quý phi, Lễ quý phi có lẽ đã cho rằng hắn chết rồi.

Nhờ Thái Liên Tẩy Tủy Kinh, Lý Thanh đã đả thông ba kinh mạch chính, thêm năm năm nữa là có thể thông sáu kinh mạch để nhập nhị lưu.

Tam lưu ở trong hoàng cung không đáng giá, nhưung nhị lưu có thể coi là lực lượng trung kiên.

"Kiếp này ta tiên thiên vô vọng, nhưng nhập nhất lưu là chuyện ván đã đóng thuyền!"

"Tiểu Lý tử, Vương đầu lại gửi thư rồi?"

Đúng lúc này, Trương Dũng bước vào từ bên ngoài.

"Mau đọc cho ta."

Trương Dũng chỉ biết vài chữ nên bắt y đọc thư chẳng khác nào làm khó cho y.

Nghe Lý Thanh đọc một lượt, Trương Dũng kinh hô: “Kha Đạo Linh là người của Bạch Liên giáo, Kha quý nhân vừa mới vào lãnh cung cũng họ Kha, hơn nữa tội danh của Kha quý nhân là bất trung. Chẳng lẽ hai người này lại là thân thích, mà lại còn cùng là Bạch Liên giáo?”

Lý Thanh ngẩn người, bất trung...

"Bất trung" là một tội danh cực lớn, phi tần mắc tội này bị đày vào lãnh cung chẳng khác nào được ban chết. Không bao lâu nữa, phía trên sẽ ban cho lụa trắng hoặc rượu độc để tự sát.

"Rất có khả năng, " Lý Thanh nghiêm túc nói, "Phi tần mới này hình như do Tiểu Vệ tử phụ trách. Ngươi nhớ nhắc nhở Tiểu Vệ tử đừng có đối xử đặc biệt, nếu không xảy ra chuyện không ai cứu nổi."

"E rằng khó." Trương Dũng lắc đầu, “Tiểu tử Vệ Ương này có lòng dạ, mưu đồ võ đạo đã lâu. Kha quý nhân biết võ công vừa tiến vào, tiểu tử này đã cúi đầu khom lưng lấy lòng, một tấc cũng không rời người.”

"Nói sang chuyện Kỳ phi, ban đầu Kỳ phi vốn coi trọng ngươi nhất, nhưng Vệ Ương lại chủ động nhận việc đổ dạ hương cho Kỳ phi. Thùng dạ hương đưa về tiểu tử này còn đích thân đánh rửa lại một lần, chí của hắn không ở lãnh cung."

"Ngươi thử nói xem Kỳ phi đã bao lâu không gọi ngươi đến hầu hạ."

Lý Thanh cười khẽ: "Tùy tiểu tử này đi. Chúng ta đều là người hiểu chuyện, trong hoàng cung, ngoại trừ Thượng Võ Giám và Võ Các thì lãnh cung này là nơi an ổn nhất. Ngươi còn nhớ hai thái giám bị điều ra khỏi lãnh cung năm đó gọi là gì ấy nhỉ..."

Lý Thanh nghĩ một lúc vẫn không nhớ nổi tên của hai thái giám kia là gì, dù sao thì họ đã chết rất lâu rồi.

Trong ký ức dường như đã mất một số tên, cũng không thể nhớ ra nổi là ai.

Cuộc đời dài đằng đẵng đôi khi phải biết từ bỏ.

Thất sủng trước Kỳ phi rất hợp với ý của Lý Thanh, nếu không hắn đã không giao công việc của Kỳ phi cho Vệ Ương.

Tương lai Vệ Ương nếu có thể ra khỏi lãnh cung với Kỳ phi, thượng vị, thì kiểu gì cũng phải nhớ đại nhân tình này của hắn.

Chỉ cần Kỳ phi còn sống, trăm phần trăm có thể ra khỏi lãnh cung, chờ Thái Khang đế đợi đến lúc Thái hậu chết là được.

Nửa tháng sau, một ly rượu độc được đưa vào lãnh cung.

Kha quý nhân uống rượu độc mà chết, ngoại truyền là treo cổ tự vẫn.

Đêm nay.

"Lý gia, Quỳ Bản Thủy là có ý gì?" Trong đêm tối truyền đến tiếng hỏi khẽ của Vệ Ương.

Lý Thanh vừa mới tu luyện xong Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, dừng một chút, chợt giải thích:

"Quỳ, hay còn gọi là thiên quỳ, thiên quỳ có nghĩa là kinh nguyệt của nữ tử và thận tinh của nam tử, quỳ ám chỉ tinh nguyên của một người."

"Quỳ Bản Thủy, ý nói tinh nguyên của con người thuộc thủy trong ngũ hành, là âm thủy."

"Vậy Hình Khuê Mộc thì sao?" Vệ Ương lại hỏi.

"Hình..." Lý Thanh giải thích lần nữa.

Đừng thấy Lý Thanh thong dong giải thích, thực ra trong nội tâm lại không quá bình tĩnh.

Quỳ Bản Thủy và Hình Khuê Mộc đều là nội dung trong Thái Liên Tẩy Tủy Kinh.

Nói cách khác, Vệ Ương đã lấy được Thái Liên Tẩy Tủy Kinh.

Lý Thanh lấy được Thái Liên Tẩy Tủy Kinh từ chỗ Lễ quý phi của Bạch Liên giáo.

Vệ Ương còn chưa đến tam lưu nên không thể nói chuyện với Lễ quý phi, vậy hắn lấy được Thái Liên Tẩy Tủy Kinh từ chỗ nào đã rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK