Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mười hai năm trước, tính cả ta, triều đình Đại Càn hẳn phải có năm vị tiên thiên tông sư. Nay Vinh Khô đã chết, Trấn Bắc vương trấn thủ Hoàng Lăng, vậy còn một vị đâu?"

Tế bái Vinh Khô xong, sau khi quay về Võ Các với Nhiễm Bính, Lý Thanh mới nói ra nghi hoặc trong lòng.

Sau khi Lăng Kiều hành lễ bái sư ở trước mộ phần của Vinh Khô, lời hứa năm đó của Lý Thanh đã hoàn thành.

"Chết rồi, năm Kiến Võ thứ hai mươi hai, chết bất đắc kỳ tử trong quân." Nhiễm Bính lắc đầu.

Thế mà lại chết rồi, lại còn là chết bất đắc kỳ tử.

Lý Thanh khó hiểu: "Cái chết của một tiên thiên tông sư chắc chắn sẽ không đơn giản.”

"Không biết," Nhiễm Bính thở dài, "Trong quân trận, tuy nói là tiên thiên tông sư nói khó chết nhưng cũng có nguy cơ sinh tử. Trấn Bắc vương và Tiên đế đều nói là chết bất đắc kỳ tử, vậy thì là chết bất đắc kỳ tử, ta không muốn quản nhiều nên cũng không điều tra kỹ.”

"Vậy chuyện mười vạn dân chúng xây hoàng lăng giải thích thế nào?” Lý Thanh lại nói: "Ngôn hoàng hậu vốn không hợp với Tiên đế, sao lại cho xây dựng rầm rộ lăng mộ trong thời kỳ hỗn loạn như này. Theo ta biết thì hoàng lăng của Tiên đế đã được kiến tạo từ sớm, sao lại bỏ cái cũ đi để xây cái mới.”

"Việc này ta biết một chút."

Nhiễm Bính nói: "Về chuyện hoàng lăng đều do Trấn Bắc vương Vệ Nô chủ đạo. Trấn Bắc vương vô cùng trung thành với Tiên đế, Ngôn hậu chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Trấn Bắc vương thì Trấn Bắc vương mới hứa che chở cho Vĩnh An một triều.”

"Vậy chuyện mai táng mười vạn dân chúng theo thì sao?” Lý Thanh tiếp tục nói.

"Mười vạn dân chúng táng theo?" Nhiễm Bính cả kinh, "Có chuyện này?”

Biết Nhiễm Bính không biết việc này, Lý Thanh kể lại những gì Bách Lý Phi Ưng nghe trộm được lại một lần.

Nghe xong, thần sắc của Nhiễm Bính lập tức trở nên nghiêm túc.

"Việc này có gì đó không đúng!"

"Đại Càn không hề có phong tục tuẫn táng chứ đừng nói đến mười vạn dân chúng. Việc này ta tất không đáp ứng!” Nhiễm Bính khẳng định.

"Ta sẽ đích thân đi hỏi Trấn Bắc vương xem hắn muốn làm gì!"

Nhiễm Bính lộ vẻ tức giận. Vương triều mà ông ta che chở cả đời không ngờ lại làm ra việc đại nghịch bất đạo, thiên nộ nhân oán như vậy, không khác gì đánh vào mặt Nhiễm Bính.

Một khi mười vạn dân chúng thật sự bị tuẫn táng theo thì cũng có một phần tội nghiệt của ông ta.

"Không được, hiện tại ta phải đến hoàng lăng gặp Trấn Bắc vương!" Vừa nói xong Nhiễm Bính đã muốn đi.

"Có cần ta đi cùng không?" Lý Thanh nói.

"Không cần, Trấn Bắc vương chưa biết còn một vị tiên thiên tông sư là ngươi. Trước tiên phải đề phòng, ta muốn xem hắn định làm gì."

Nhiễm Bính thận trọng nói: "Tẩy Liên Kinh đã chứng minh cho tiên đạo thực sự tồn tại. Không ngoài dự đoán, Trấn Bắc vương sau nhiều năm chinh chiến e là đã tìm thấy truyền thừa của tiên đạo, thậm chí còn là tà pháp. Ta muốn dò xét trước đã!”

"Vậy nhớ phải cẩn thận, một khi trở mặt..." Lý Thanh lo lắng.

"A, mặc dù ta đã già, hơn ở kinh nghiệm phong phú, nhưng Trấn Bắc vương cũng đã hơn năm mươi tuổi, không còn trẻ. Nếu có xảy ra đánh nhau thì hắn không làm gì được ta. Đi thôi, ngươi chờ tin tức của ta."

Dứt lời, Nhiễm Bính đạp tường mà bay ra khỏi Võ Các.

Lý Thanh suy nghĩ một lúc, vốn định để Lăng Kiều tu luyện ở Võ Các, nhưng tu luyện ở Võ Các chưa chắc đã bằng đưa về lãnh cung.

Hiện giờ tình hình không ổn lắm. Trong hoàng cung, lãnh cung là an toàn nhất.

Đồng thời.

Lý Thanh cũng truyền lại lệnh bài có khắc long văn của Vệ Ương cho Lăng Kiều.

Lệnh bài này có thể truyền ba đời, Lý Thanh, Lý Nhược Thủy, Lăng Kiều, vừa khít ba đời.

Hắn lấy danh sách đại nội cao thủ trong Võ Các ra, gạch tên Lý Nhược Thủy, viết tên Lăng Kiều.

Với tu vi hiện giờ thì Lý Thanh đã không cần lệnh bài này nữa. Có sự hỗ trợ của Phi Hồng Thuật, hậu cung hắn muốn đi thì đi, phi tử khiêu vũ, hắn muốn xem thì xem.

Về phần tắm rửa... quên đi.

"Nhớ cho kỹ, sau này ngươi chính là thái giám Lăng Kiều."

"Không, ta muốn làm cung nữ!"

"Ngươi là thái giám."

"Ta là cung nữ."

"Ngươi là thái giám."

"..."

Sau một hồi tẩy não của Lý Thanh, Lăng Kiều chỉ có thể chấp nhận thân phận thái giám. Chuyện này không khỏi khiến Lý Thanh nhớ tới một câu nói: "Ta vốn là nữ kiều nga, không phải nam nhi lang.”

Trở lại lãnh cung vừa kịp bữa tối.

Lý Thanh giới thiệu lần nữa: "Đây là thái giám Lăng Kiều,

Có thân phận khác trong cung. Sau này ăn chực ở lãnh cung, ở một mình một phòng, mong mọi ngươi chiếu cố nhiều hơn.”

"Dễ nói dễ nói." Thái giám ở lãnh cung không tranh không đoạt nên vui vẻ tiếp nhận, thích hợp nhất để ở chung.

"Lãnh cung gần đây có điều lệ gì mới không?" Trong lúc ăn cơm, Lý Thanh hỏi.

Trịnh Xuân nói: "Không có điều lệ gì. Thánh thượng nay tuổi còn nhỏ, không nạp phi. Phi tần trong lãnh cung, đều là lão nhân thời Kiến Võ, duy nhất phải chú ý là Nguyệt Linh hoàng hậu ba tháng trước mới bị đày vào lãnh cung.”

"Nhưng cũng không cần chăm sóc đặc biệt Nguyệt Linh hoàng hậu. Nàng không còn cơ hội ra khỏi lãnh cung."

Nguyệt Linh hoàng hậu nguyên là công chúa của Nguyệt quốc. Nguyệt quốc bị Trấn Bắc vương công phá hoàng đô vào năm Kiến Võ thứ mười, sau đó xưng thần với Đại Càn. Lúc Nguyệt Linh công chúa vào kinh, Kiến Võ đế còn phế Ngôn hoàng hậu, lập Nguyệt Linh công chúa làm hậu.

Phong thủy luân chuyển, sau khi Ngôn hậu được ra ngoài, Nguyệt Linh hoàng hậu hiển nhiên bị đày vào lãnh cung. Chuyện hậu cung không ngoài như vậy.

Lý Thanh sớm đã không có gì lạ.

Nhưng nếu Nguyệt Linh hoàng hậu đang ở lãnh cung thì Lý Thanh không ngại gặp một lần.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Thanh xách thùng cơm đến sương phòng Ngọ Thân nơi Nguyệt Linh hoàng hậu đang ở.

"Ngươi là?" Nguyệt Linh hoàng hậu nhíu mày, hiển nhiên là chưa từng nhìn thấy Lý Thanh.

"Lý Nhược Thủy." Lý Thanh trả lời.

"Ngươi là Lý Nhược Thủy, cung phụng mất mười hai năm để truy tìm tổng đàn Bạch Liên giáo!" Nguyệt Linh hoàng hậu kinh ngạc. Hiển nhiên là nàng đã nghe cái tên lý Nhược Thủy này rồi.

"Đúng vậy."

Lý Thanh gật đầu nói: "Hôm nay ta tới đây là muốn biết chuyện Tiên đế chết bất đắc kỳ tử. Hy vọng nếu nương nương biết chuyện có thể nói ra sự thật. ”

Nguyệt Linh hoàng hậu nhấc thùng cơm lên, thản nhiên ăn, nói: "Bổn cung quả thật biết một vài chuyện, nhưng dựa vào cái gì mà nói cho ngươi biết.”

"Ta có thể giúp nương nương giả chết trốn ra khỏi hoàng cung." Lý Thanh đưa ra điều kiện.

"Ngươi?" Nguyệt Linh hoàng hậu hiển nhiên không tin.

Lý Thanh điểm một chỉ ra. Một đạo kiếm khí trong nháy mắt đã phá nát phiến đá, lại nói: "Được chưa?”

"Tiên thiên tông sư!" Nguyệt Linh hoàng hậu kinh hãi: "Ngươi thế mà lại là tiên thiên tông sư, quả nhiên thâm tàng bất lộ, ngay cả Tiên đế cũng bị ngươi lừa!”

"Bây giờ đã có thể nói chưa." Lý Thanh lạnh nhạt nói.

"Tiên thiên tông sư đã mở miệng, bổn cung hiển nhiên không thể từ chối."

Nguyệt Linh hoàng hậu buông bát đũa xuống, thoải mái nói: "Tiên đế không phải chết bất đắc kỳ tử mà là tự sát. Thực ra không hẳn là tự sát, bởi Tiên đế chưa chắc đã chết thật.”

"Nửa năm trước, sau khi Trấn Bắc vương nam chinh về có mang theo một bí pháp tiên đạo, có thể giúp người ta tu thành thi thể, lấy cái chết để phục sinh. Người không có linh căn cũng có thể dựa vào đó mà bước vào tiên đạo."

"Tiên đế si mê tiên đạo, biết hậu quả nhưng vẫn từ bỏ tính mạng, chuyển sang tu thi đạo."

Lý Thanh nghe xong, thầm nghĩ quả nhiên là thế.

Đúng là một cẩu hoàng đế, lấy mạng sống của vạn dân để trợ mình thành thi!

"Nương nương có biết bí pháp thi đạo, hay Trấn Bắc vương có tiếp xúc với tu tiên giới hay không?" Lý Thanh hỏi.

Nếu Trấn Bắc vương đã tiếp xúc với tu tiên giới và có chỗ dựa ở đó thì hiển nhiên Lý Thanh sẽ chuồn trước. Kinh thành không nên ở lâu, mặc dù hắn không muốn nhìn thấy cảnh mười vạn dân chúng phải tuẫn táng nhưng cũng sẽ không lỗ mãng ngăn cản.

"Hiển nhiên là không." Nguyệt Linh hoàng hậu cười khẩy, "Nếu Tiên đế có thể tiếp xúc với tu tiên giả thì há có thể tu luyện bí pháp tà đạo, đổi cả quốc lực để lấy linh căn.”

"Theo bổn cung biết, Trấn Bắc vương đã đào ra một cỗ thi thể sống trong một mộ địa. Để khống chế cỗ hoạt thi kia, một tiên thiên tông sư đã chết."

"Sau khi khống chế được hoạt thi, Trấn Bắc vương tìm thấy bí pháp thi đạo trên người nó. Những người có liên quan phần đã đều bị Trấn Bắc vương giết chết, may mà bổn cung đã sắp xếp tai mắt ở bên cạnh Trấn Bắc vương nên sau đó mới biết được việc này. Nếu không Tiên đế sớm đã không tha cho bổn cung."

Mọi thứ đều khớp.

Tiên thiên tông sư trong quân không chết bất đắc kỳ tử mà chết dưới tay hoạt thi.

"Vậy sau đó xử lý hoạt thi kia như thế nào?" Lý Thanh lại hỏi.

"Không biết, có lẽ là hỏa táng."

"Được, việc này ta đã biết, nương nương chỉ cần chờ. Khi nào đến lúc, ta sẽ giúp nương nương ra khỏi hoàng cung."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK