Đại Khang năm thứ ba mươi chín, mười lăm tháng hai, đêm.
Dưỡng Tâm điện.
Mùi thảo dược nồng nặc tràn ngập khắp tòa cung điện. Trên giường của hoàng đế thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ.
Thái Khang đế đang tựa vào gối lụa mềm, bên cạnh là hai vị đại nội cao thủ không ngừng truyền nội lực để kéo dài tính mạng cho Thái Khang đế.
Hồi lâu.
Vệ Ương bước vào từ bên ngoài, quỳ xuống đất thi lễ: “Hoàng thượng, thần đã an bài thỏa đáng việc hậu sự.”
Thái Khang Đế gật đầu: “Tên thái giám ở lãnh cung đó không tệ, sở học dường như là Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm của Minh Vi, đáng tiếc không chịu tranh, tương lai nếu có thể phụ tá Võ nhi tất sẽ là nhân tài rường cột.”
Thái Khang Đế phất hai cái. Hai tiểu thái giám bưng tới hai chén rượu độc.
"Ở đây có hai chén rượu độc, một chén ban cho Kỳ hoàng hậu, một chén ban cho Thái hậu, ngươi có dám đi làm hay không?" Thái Khang đế hờ hững hỏi.
Ban rượu độc cho Hoàng hậu và Thái hậu?
Thánh ngôn vừa được nói ra, toàn bộ thái giám trong điện đều kinh hãi.
Chỉ có điều Vệ Ương lại vững vàng tiếp nhận rượu độc: “Thần tất không phụ thánh ân.”
Bưng rượu độc, Vệ Ương dẫn theo một nhóm thái giám của Thượng Võ Giám đi về phía Từ Ninh cung. Thái hậu mắc bệnh nặng bốn năm, Kỳ phi sau khi phong hậu vẫn luôn ở đây để chăm sóc.
Một lão thái giám có khuôn mặt nửa tươi nửa khô không biết bước ra từ nơi nào, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thái Khang đế, thở dài nói: “Thánh thượng cần gì phải làm vậy. Thái hậu khó có thể chịu được mấy năm nữa, làm tử thí mẫu, cuối cùng vẫn là đại nghịch bất đạo. Hơn nữa thái tử tương lai nếu biết chuyện này tất sẽ sinh oán hận đối với Thánh thượng.”
Thái Khang đế nở nụ cười: “Trẫm là người sắp chết, mọi tội nghiệt để cho trẫm một mình gánh thì đã làm sao. Đời này trẫm đã quá khổ do để hậu cung can thiệp vào chính sự lâu ngày. Thái tử sẽ hiểu được tâm ý của trẫm. Trẫm muốn lưu lại cho Thái tử một giang sơn không bị cản trở!”
"Ai." Lão thái giám thở dài.
Thái Khang đế lại không khỏi hỏi: "Vinh Khô đại sư, nếu trên đời này thật sự có tiên nhân, nếu có tiên nhân ra tay cứu vớt thân thể tàn phế này của trẫm thì trẫm đã không phải làm chuyện đại nghịch bất đạo.”
Lão thái giám Vinh Khô chỉ đáp: "Không thể nói, không thể biết, không thể vọng. Cả đời này của ta cầu võ còn không đến được cực hạn, nói gì đến tiên đạo hư vô mờ mịt."
Thái Khang đế sau khi nghe xong rơi vào trầm mặc.
Dưỡng Tâm điện cũng trở nên yên tĩnh.
Đêm hôm đó có sao băng rơi xuống phía bắc kinh thành, Tư Thiên Giám có câu: Trời giáng thiên tinh, quốc tướng làm loạn.
Sáng sớm đã có tin tức truyền ra từ hoàng cung——
Hoàng hậu, Thái hậu đêm qua đột nhiên đồng thời chết bất đắc kỳ tử ở Từ Ninh cung.
Thái Khang đế nghe thấy tin này bi thương không thôi, hô một tiếng bất hiếu, sau đó hộc máu ba lần rồi ngất xỉu, từ đó bất tỉnh nhân sự, Thái y viện thúc thủ vô sách.
Mẫn Thục phi ra lệnh thay mặt hoàng hậu, vội vàng gọi Thái tử quay về từ phương bắc.
Trưa hôm sau, Lữ tướng khoác giáp dẫn bá quan tiến cung diện thánh. Buổi chiều cùng ngày, tin tức Thái Khang đế sắp về chầu trời trong vòng ba ngày lan truyền điên cuồng ra khắp kinh thành.
Ngự Lâm quân tiếp quản việc phòng vệ kinh thành, toàn bộ kinh thành được giới nghiêm.
Chạng vạng ngày hôm sau, Lữ quý phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử ở lãnh cung.
Theo sau đó có tin tức truyền ra, trong hoàng thành xuất hiện gian tặc. Thái hậu, Hoàng hậu, Lữ quý phi đều bị gian tặc hãm hại, thậm chí cả Thái Khang đế cũng bị gian tặc bắt cóc. Gian tặc muốn lấy cái chết của Thái Khang đế để lập hoàng đế mới. Thế cục ở kinh thành càng ngày càng rung chuyển dữ dội.
...
Đại Khang năm thứ ba mươi chín, mười bảy tháng hai, đêm.
Giờ Tý.
Ầm ầm.
Ngọ môn của hoàng cung truyền đến một tiếng nổ lớn, sau đó đổ sập xuống.
Ngay sau đó có khẩu hiệu chỉnh tề vang lên khắp kinh thành: “Gian tặc sẽ thí quân vào tối nay, Lữ tướng cầm mật chiếu của Thánh thượng tiến vào cung cần vương!”
“Lữ tướng cầm mật chiếu của Thánh thượng tiến vào cung cần vương!”
Một lượng lớn quân đội tràn qua đường phố, đi thẳng đến Ngọ môn.
Chém giết nổ ra chỉ trong nháy mắt ở khắp các nơi trong kinh thành.
Ngự Lâm quân, Cẩm Y vệ, Đông xưởng, Binh mã ty, Thành vệ quân, Cấm quân, tất cả đều được điều động.
Còn có một lượng lớn cao nhân võ đạo vượt nóc băng tường đi cướp bóc, âm thầm trục lợi.
Thỉnh thoảng.
Phương hướng từ hoàng cung cũng truyền đến khẩu hiệu: “Thánh thượng có chỉ, Lữ tướng mưu phản, đại nghịch bất đạo. Thánh thượng kêu gọi các hảo thủ võ đạo tiến cung cần vương, trảm Lữ gia phản nghịch, phong vương khác họ!”
"Thánh thượng có chỉ, Lữ tướng mưu phản!"
Một ít cao nhân võ đạo sau khi nghe ngóng,
Bộc phát khí tức kinh người, thi nhau lao về hướng hoàng cung.
Bên ngoài kinh thành, tại đỉnh núi của Lạc Bách sơn, Lý Thanh đứng trên cao, thản nhiên nhìn ánh lửa bùng lên khắp kinh thành, Trương Dũng cũng đứng ngay gần đó.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Lý Thanh không dừng chân ở kinh thành mà dẫn theo Trương Dũng và cả nhà con trai của Vương Lễ đi tới ẩn cư ở thôn xóm ngay gần Lạc Bách sơn.
Tỷ tỷ của Vệ Ương được chôn cất ở Lạc Bách sơn, Lý Thanh đã tìm thấy ngôi mộ vô danh này.
"Tiểu Lý tử, liệu đêm nay Thánh Thượng có thể thắng không?" Trương Dũng năm nay năm mươi bảy tuổi, trông đã có vẻ tuổi già sức yếu.
"Cứ xem đi đã."
Lý Thanh không trả lời. Giờ phút này trong lòng hắn có hơi mất bình tĩnh.
Trong đêm nay, hắn cảm nhận được quá nhiều cao thủ võ đạo, bát mạch tuyệt đỉnh cũng có không ít.
Nhưng những tuyệt đỉnh cao thủ này vẫn dễ dàng bị bắn chết ngay trước quân trận,.
Hai quân đối đầu, tác dụng của một tuyệt đỉnh cao thủ có hạn.
Thế giới này quá nguy hiểm, mới đến nhị mạch tuyệt đỉnh vẫn phải khiêm tốn.
Võ đạo tuyệt đỉnh chung quy vẫn chỉ là sức mạnh phàm trần, Lý Thanh tự cảnh cáo: Không vào tiên thiên, tuyệt đối không vào giang hồ!
Lý Thanh đã nhìn thấy Vệ Ương. Đội nhân mã của Vệ Ương nổi bật quá mức, ước chừng hai trăm người, đều mặc áo tím, tóc bạc. Tất cả giết từ Ngọ môn giết ra, giết xuyên qua quân phản nghịch, một đường giết đến bên ngoài phủ Lữ tướng.
Nhưng Lữ tướng phủ cũng tràn ra một đám người áo trắng, tóc bạc, giết ngược lại đám người Vệ Ương.
Bạch Liên giáo!
Đó là tử sĩ của Bạch Liên giáo, cũng tu luyện Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp đang hỗ trợ Lữ tướng.
Sau khi tử sĩ của Bạch Liên giáo xuất hiện, khắp nơi lại xuất hiện thêm một lượng lớn cao thủ của Bạch Liên giáo lao thẳng về phía hoàng cung.
Thế cục bắt đầu nghiêng về một bên.
Lý Thanh nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Tối nay, Lữ tướng thắng. ”
"Sao có thể..." Trương Dũng hoảng hốt. Hắn xuất thân từ thái giám hiển nhiên sẽ ủng hộ Thái Khang đế, “Thánh thượng chủ động xuất kích bức Lữ tướng tạo phản, sao có thể thất bại thảm hại.”
"Ta chỉ nói là tối nay Lữ tướng thắng, cuối cùng ai thắng ai bại còn chưa biết." Lý Thanh nói với ẩn ý sâu xa.
Dưới góc nhìn khách quan, nhìn một đêm kinh thành chìm trong hỗn loạn này, Lý Thanh đã ngộ ra, dần dần hiểu được ý đồ thực sự của Thái Khang đế.
Vì cái gọi là không phá thì không xây được, phá rồi sau đó xây.
Thái Khang một triều ba mươi chín năm, Thái Khang đế thực sự nắm quyền chỉ được có bảy năm, trên dưới triều đình sớm đã bị thế lực khắp nơi ăn mòn thủng lỗ chỗ.
Thái Khang đế muốn mượn một đêm mưu phản này để dụ mọi thế lực ngầm ra hết bên ngoài, sau đó tóm gọn trong một lưới để giảm bớt gánh nặng cho Thái tử.
Lý Thanh cũng đoán được Thái Khang đế đã ban chết Thái hậu, Hoàng hậu. Thái Khang Đế muốn mở đường cho Thái tử, để lại một vương triều hoàng quyền sạch sẽ.
Nói thật.
Đến giây phút này Lý Thanh bất chợt có một tia kính ý với Thái Khang đế.
Thái Khang đế nhu nhược cả một đời, trước khi lâm chung cuối cùng cũng dũng cảm một lần.
Dũng cảm một lần có thể tạo ra một hoàng triều đời sau khác biệt.
“Chẳng lẽ Thánh thượng còn có chuyển cơ?” Trương Dũng kinh hãi hỏi: "Thánh thượng giả bệnh? Hoặc là đã lặng lẽ điều đại quân từ nơi khác đến vây quanh kinh thành?”
"Nhất định là vậy! Trong hoàng cung có tiên thiên tông sư, chỉ cần tiên thiên tông sư mang theo Thánh thượng rời khỏi hoàng thành từ sớm. Chờ quân cần vương từ khắp nơi đến, Lữ tướng tất sẽ thất bại!” Trương Dũng mừng rỡ.
"Ngươi đang coi Lữ tướng như một thằng đần."
"Nếu đúng như ngươi nói, Lữ tướng há có thể tạo phản?"
Lý Thanh lắc đầu: “Một khi Lữ tướng phản có nghĩa là Thánh thượng về trời.”
"Vậy chuyển cơ?" Trương Dũng hỏi.
"Không biết, Thánh thượng chắc chắn có hậu thủ, chỉ cần đợi triều hội ngày mai, chúng ta nghe tin tức là biết..."
Giết chóc ở kinh thành vẫn còn đang tiếp diễn, mãi đến giờ Dần ba khắc mới dần bình tĩnh lại.
Máu tươi nhuộm đỏ kinh thành, thi thể vương vãi khắp nơi.
Đương ——
Tiếng chuông triều hội vang lên. Các quan viên bất an ra khỏi cửa, đi về hướng hoàng cung.
Lý Thanh không vào thành mà tiếp tục ở lại thôn trang nhỏ ngoài thành để chờ sóng gió lắng xuống. Hắn đã trả một lượng lớn ngân lượng để ủy thác Hổ Uy tiêu cục ở kinh thành nhặt xác giúp Vệ Ương.
Đến lúc đó Hổ Uy tiêu cục sẽ đưa thi thể của Vệ Ương tới.
Lúc này kinh thành cực kỳ loạn, Lý Thanh đích thân vào thành để nhặt xác quả thực rất nguy hiểm.
Đợi đến giữa trưa, kinh thành cuối cùng cũng truyền đến tin tức cuối cùng.
Có thái giám của Đông xưởng mang theo thủ cấp của Lữ tướng truyền hịch tứ phương:
"Lữ tướng mưu phản, đã đền tội vào giờ Thìn một khắc!"
"Lữ tướng mưu phản, đã đền tội vào giờ Thìn một khắc!"