Thái giám đến năm mươi tuổi là có thể xin xuất cung. Vương Lễ là như thế, Trương Dũng cũng vậy, giờ đến lượt Lý Thanh.
Thực ra Lý Thanh không hề muốn xuất cung, bởi bên ngoài nào có an toàn như trong hoàng cung.
Nhưng chuyện lần này quả thực quá lớn.
Thái Khang Đế trong tình trạng nguy kịch bức Lữ tướng tạo phản, Lữ tướng e là không thể không phản.
Bảy năm trước, việc Kỳ phi bị ám sát đã khiến Võ thái tử dù đứng ra bảo vệ Lữ quý phi nhưng kì thực đã bằng mặt không bằng lòng. Thái tử chỉ mượn việc bảo vệ Lữ quý phi để tỏ thái độ với Thái hậu, nếu Thái hậu không đụng đến việc triều chính, hắn có đủ năng lực để đảm bảo Thái Khang đế sẽ không tính sổ.
Mấy năm nay Lữ quý phi ngày càng thân cận nhị hoàng tử hơn, hiển nhiên tâm tư không nhỏ.
Với chiến tích A Đẩu khi xưa, Lý Thanh thật sự không có mấy lòng tin vào Thái Khang đế.
Một khi Thái Khang đế đấu tranh thất bại, trong cung sẽ phải đối mặt với một cuộc thanh trừng khủng khiếp.
"Ta phải làm gì bây giờ?" Cung Việt hoảng hốt, hắn chưa tới năm mươi tuổi nên không thể ra khỏi cung.
"Đến thiện phòng nhờ Triệu thái giám giúp. Ngươi không biết võ công, kể cả Thánh thượng có thất bại thì cũng liên lụy đến một thái giám bình thường như ngươi. Trong hoàng cung vẫn còn nhiều chủ tử cần người hầu hạ, sẽ không đến mức giết sạch thái giám." Lý Thanh chỉ điểm.
"Nghe rất khả thi." Hai mắt của Cung Việt sáng lên.
...
Trưa cùng ngày, Lý Thanh đến phủ nội vụ xin xuất cung dưỡng lão.
Phủ nội vụ không làm khó, sau khi xác nhận đúng tuổi tác thì gạch tên Lý Thanh khỏi danh sách thái giám ở lãnh cung, sau đó đưa cho hắn một lệnh xuất cung.
Trong vòng hai ngày, nhờ vào lệnh xuất cung này, Lý Thanh có thể ra khỏi hoàng cung.
Lý Thanh dùng mười lượng bạc để chuộc lại tiểu đản đản năm đó.
Đến giờ thì Lý Thanh đã không còn là thái giám của lãnh cung nữa.
"Không ngờ ta sẽ nghỉ hưu ở tuổi năm mươi, nhưng may mà ta còn có bất động sản ở kinh thành, Trương Dũng cũng ở ngoài cung, không đến nỗi nào."
"Ta đã thông hai mạch Nhâm Đốc, trong ngắn hạn có năng lực tự bảo vệ bản thân."
"Chờ đợt sóng gió này qua đi, nếu Võ thái tử thành công kế thừa đại thống, ta sẽ trở về lãnh cung, không khó."
Lý Thanh đang định quay về lãnh cung để thu thập đồ đạc thì lúc vừa đến bên ngoài phòng ngủ của thái giám đã thấy Vệ Ương đứng đó chờ hắn.
Vệ Ương mới ba mươi ba tuổ, đầu đã đầy tóc bạc, nếp nhăn xếp dày đặc trên mặt, không biết luyện tà công đến cỡ nào. Khí tức của hắn vô cùng khủng bố, tu vi vượt xa Lý Thanh mới thông hai mạch Nhâm Đốc.
"Vệ công công..."
Mấy năm không gặp, giờ Vệ Ương đã có địa vị cao, Lý Thanh đang định hành lễ thì lại được Vệ Ương đỡ lấy, nói: “Lý gia khách khí, cứ gọi ta là Tiểu Vệ tử là được rồi.”
Lý Thanh chợt đổi giọng, cảm khái một câu: "Tiểu Vệ tử."
Vệ Ương lộ ra nụ cười xán lạn.
Một câu Tiểu Vệ tử đã kéo quan hệ của hai người trở lại như ngày xưa.
"Mượn một bước nói chuyện."
Vệ Ương dẫn Lý Thanh đến một sương phòng không người trong lãnh cung.
"Có chuyện gì?" Lý Thanh không khỏi hỏi.
Từ khi Vệ Ương rời khỏi lãnh cung, đây là lần thứ hai Lý Thanh gặp Vệ Ương, cách nhau khoảng hơn bốn năm.
"Lý gia năm đó có ân với ta, ta cất công đến đây để thông báo, thế cục trong cung hiện giờ không quá rõ ràng. Với tính cách vô dục vô cầu của Lý gia, chẳng bằng xuất cung tránh một thời gian." Vệ Ương nghiêm túc nói, sau đó lấy ra một lệnh bài khắc long văn đưa cho Lý Thanh.
Lệnh bài có khắc long văn được đặc chế cho đại nội cao thủ. Người nào có lệnh bài này có thể tự do ra vào hoàng cung!
Đại nội cao thủ không phải chỉ là thái giám võ đạo của Thượng Võ Giám, mà còn phải là thái giám cung phụng của Võ Các. Mỗi một thái giám cung phụng đều có tu vi cao hơn lục mạch tuyệt đỉnh.
Là Định Hải Thần Châm thực sự của hoàng cung Đại Càn.
Lý Thanh khá ngoài ý muốn, tiểu tử Vệ Ương này quả nhiên không tệ.
Giống như Hoàng hậu và Thái tử, tuy bình thường không nhớ hắn, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại không quên hắn.
Đáng tiếc đến chậm một bước.
Lý Thanh lắc đầu nói: “Ta vừa xin xuất cung dưỡng lão.”
"Thật?"
Vệ Ương tựa hồ sớm đã có dự liệu, nói: “Quả nhiên là phong cách của Lý gia, khứu giác nhạy bén. Lý gia cứ thu lệnh bài đi, có thể để cho hậu đại, truyền được ba đời, Thánh thượng đích thân ban thưởng.”
Sau khi nhận lệnh bài, Lý Thanh trầm mặc hồi lâu. Hắn đã lờ mờ đoán được, lần này Vệ Ương đến gặp mặt không chỉ để báo ân mà cũng là nói lời tạm biệt.
Lý Thanh hồi lâu mới nói: “Lần này rất nguy hiểm?”
"E là ta khó sống nổi qua kiếp nạn này."
Vệ Ương xoay người, nhìn bức tường trống không trước mặt, giọng trầm xuống.
"Ngươi muốn gì?" Lý Thanh hoang mang.
Hắn nhìn không thấu Vệ Ương, vốn tưởng Vệ Ương tham quyền nên mới cố gắng leo lên, hiện giờ xem ra có vẻ không phải.
Vệ Ương đầu đầy tóc bạc, vừa nhìn đã biết thọ nguyên còn không nhiều.
Người tham quyền nào có ai không tiếc thọ nguyên.
"Báo thù."
Vệ Ương lạnh nhạt nói ra hai chữ.
"Trước kia tên của ta là Vệ Cựu Nhân, vốn là con trai của bách tính nghèo khổ ở ngoại ô kinh thành. Cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại hai tỷ đệ. Từ nhỏ ta đã được tỷ tỷ nuôi nấng, năm bảy tuổi, ba đứa con của Lữ gia coi trọng thân tỷ mười bốn tuổi của ta, muốn cướp làm thiếp. Tỷ tỷ ta không chịu, bị ngược đãi đến chết."
"Tám tuổi ta chủ động tự cung, đổi tên thành Vệ Ương, tiến cung làm thái giám, chỉ với mong ước học tập võ nghệ thành tài, có quyền lực cường thịnh để báo thù cho tỷ tỷ, tiêu diệt cả nhà Lữ gia."
Vệ Ương thản nhiên trình bày, ngữ khí rất bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện rất bình thường.
Lý Thanh lần thứ hai trầm mặc, nửa ngày mới nói ra bốn chữ: "Lữ gia đáng chết! ”
Vệ Ương quay người lại, lấy hai quyển công pháp ra.
Một quyển có tên Thái Liên Tẩy Tủy Kinh, quyển còn lại tên Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp.
"Kha quý nhân và Lễ quý phi năm đó, Lý gia còn nhớ chứ?" Vệ Ương hỏi.
"Còn nhớ." Mặc dù Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp vẫn còn nhớ thương trong lòng xuất hiện trước mặt nhưng Lý Thanh chưa hề liếc đến mà chỉ gật đầu nói.
Xem ra Vệ Ương sắp nói ra một vài bí ẩn năm xưa.
"Kha quý nhân và Lễ quý phi đều là người của Bạch Liên giáo, Lễ quý phi lại còn là Thánh nữ đương đại của Bạch Liên giáo."
"Năm đó, Thái hoàng Thái hậu nắm quyền, Đại Càn quốc thiên hạ thái bình, dân tâm hướng Càn. Bạch Liên giáo thấy không có cơ hội tạo phản đành phải chủ động đưa thánh nữ vào cung, trợ giúp Thái Khang đế phá cục, hy vọng xảy ra xung đột trong lúc tranh quyền khiến Đại Càn nội loạn."
"Nhưng Thánh nữ Lễ quý phi trong tiếp xúc với Thánh thượng lại động chân tâm. Trong vụ án ám sát Thánh thượng năm Thái Khang thứ mười hai, thánh nữ vì bảo hộ Thái Khang đế đã để lộ tu vi, bại lộ thân phận thánh nữ của Bạch Liên giáo, bị Thái hậu đày vào lãnh cung."
Vệ Ương chậm rãi nói: “Về sau để tìm hiểu tình trạng của Thánh nữ, Kha Đạo Linh đã phái thân muội Kha quý nhân vào cung. Không ngờ Kha quý nhân ở trong cung lại để lộ chân tướng, bị Đông xưởng điều tra ra thân phận hộ pháp của Kha Đạo Linh ở Bạch Liên Giáo, từ đó mới khám xét nhà của Kha Đạo Linh.”
"Lúc trước ta nhận được nhiều loại bí pháp của Bạch Liên giáo từ Kha quý nhân, sau đó mượn đống bí pháp đó để giả vờ làm đệ tử của Bạch Liên giáo ở chỗ Lễ quý phi, sau khi được Lễ quý phi tín nhiệm thì nhận được quyển Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp này."
"Lý gia có thể xem thử."
"Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp là bí pháp bồi dưỡng tử sĩ của Bạch Liên giáo."
"Lễ quý phi là Thánh nữ của Bạch Liên giáo, có thể sống là nhờ Thái hậu cố kỵ Thánh thượng, ngoài ra Thái hậu còn muốn lấy Lễ quý phi làm mồi nhử để dẫn càng nhiều đệ tử của Bạch Liên giáo ra hơn. Sau khi ta nhận được Độ Huyệt Đại Pháp đã giết chết Thánh nữ."
Vệ Ương đưa Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp ra.
Vệ Ương thản nhiên kể lại chuyện giết Lễ quý phi, như thể đối với y thì đây là chuyện quá đỗi bình thường.
Lý Thanh nhận sách, cẩn thận lật xem.
Lật gần hết mới hiểu được lý do tại sao Vệ Ương đầu đầy tóc bạc.
Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp đích xác là một pháp môn cường đại có thể đề thăng căn cốt, chuyên dùng cho tử sĩ của Bạch Liên giáo.
Nhưng pháp môn này có khuyết điểm rất lớn. Đại pháp này có thể dùng ba lần, mỗi lần tổn thọ hai mươi năm.
Với bộ dáng này của Vệ Ương hiện giờ, hiển nhiên đã dùng ba lần, tổn thọ sáu mươi năm.
Khó trách Vệ Ương mới ba mươi ba tuổi mà trông như sắp chết.
Tuy nhiên hai mắt của Lý Thanh lại sáng lên.
Tuy hắn không trường sinh nhưng lại có thọ nguyên trăm đời, không sợ tổn thọ!
Suy cho cùng chỉ là sáu mươi năm.
"Khuyết điểm của Độ Huyệt Đại Pháp thật sự quá lớn, vốn không muốn đưa cho Lý gia. Nhưng nếu chỉ dùng một lần thì chỉ tốn hai mươi năm tuổi thọ, kết hợp với Thái Liên Tẩy Tủy Kinh có thể tạo ra một võ giả có thiên phú. Lý gia sau này nếu muốn dùng nó để lưu lại truyền thừa không tệ chút nào." Vệ Ương khẽ nói.
Lý Thanh bình tĩnh nhận hai công pháp, hỏi: “Ngươi còn bao nhiêu thời gian?”
Vệ Ương lắc đầu: “Nhiều nhất không quá nửa năm.”
Dừng lại một chút, Vệ Ương nói: “Lần này còn có một việc muốn nhờ Lý gia.”
"Thánh thượng đày Lữ quý phi vào lãnh cung chẳng khác nào bức Lữ tướng tạo phản. Đợi sau khi ta giết chết Lữ quý phi, Lữ tướng ắt sẽ phải phản. Khi đó đại chiến xảy ra, thọ nguyên của ta không nhiều, trận chiến này tất sẽ xung phong ở phía trước, ngay cả khi Thánh thượng thắng ta cũng tuyệt đối không có đường sống. Chỉ hy vọng Lý gia có thể giúp ta nhặt xác, sau đó chôn cùng một chỗ với tỷ tỷ."
"Trên vách núi của Lạc Bách sơn nằm ở ngoại ô kinh thành có một mộ bia vô danh, đó là nơi an nghỉ của gia tỷ."
"Nghĩa bất dung từ." Lý Thanh trầm giọng đáp.
Nhưng Lý Thanh vẫn khó hiểu: “Tại sao Thánh thượng lại phải gấp như vậy. Thái tử lãnh quân bên ngoài, chỉ cần dẫn quân trở về nói chung vẫn có thể kế thừa đại thống.”
Vệ Ương lắc đầu: “Việc này không nên nói ra ngoài, về sau Lý gia sẽ hiểu.”