Từ sau khi xác định trong Long Trạch Uyên có một tiên thiên tông sư, Lý Thanh phân phó Đông Tây hai xưởng ở bí mật điều tra thêm ở khu vực xung quanh nhằm xác thực số lượng cao thủ của Bạch Liên giáo thì phát hiện số lượng ở đây còn nhiều hơn những nơi khác.
Lý Thanh cuối cùng đã có thể xác định tổng đàn Bạch Liên giáo nằm trong hòn đảo nhỏ ở Long Trạch Uyên.
Tổng cộng thời gian tìm kiếm mất hơn năm năm.
Tông sư cả đời cùng lắm chỉ có hơn trăm năm, có ai dám tiêu tốn hơn năm năm như vậy để tìm kiếm chắc chỉ có Lý Thanh!
Lý Thanh không báo lại tin tức về tổng đàn cho triều đình mà chỉ tiếp tục theo kế hoạch điều tra tại chỗ những nơi hang cùng ngõ hẻm khác. Một năm sau Lý Thanh lấy lý cớ không tìm được vị trí của tổng đàn để từ bỏ việc điều tra, sau đó lệnh cho hai xưởng quay trở về.
Lý Thanh thì lặng lẽ đi tới bên ngoài Long Trạch Uyên.
"Lại một năm trôi qua, không biết giáo chủ Bạch Liên giáo đã chết hay chưa."
Lý Thanh vào Long Trạch Uyên lần thứ ba.
Giống lần thứ hai, khi Lý Thanh quan sát hòn đảo nhỏ ở giữa đầm là có thể cảm nhận được cỗ tiên thiên khí cơ hệt như trước đó.
"Hắn vẫn còn chưa chết, ba tháng nữa quay lại sau."
Lý Thanh bỏ chạy chỉ trong nháy mắt.
Lý Thanh vừa rời khỏi thì tiên thiên tông sư trong đảo đã bay đến chỗ Lý Thanh vừa ẩn nấp.
"Rốt cuộc là ai?"
“Co đầu rụt cổ, không hề có khí phái của một tông sư!”
“Muốn gặp thì đến đây, muốn đánh cứ đánh, tới mà không chịu ra mặt, đúng là lũ chuột nhắt!"
Tiên thiên tóc bạc nhìn theo hướng mà Lý Thanh vừa rời khỏi, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Đừng nói giờ ông ta đã đến tuổi xế chiều, tuổi già sức yếu, cho dù ở thời kỳ đỉnh phong mà gặp phải tiên thiên chưa gặp mặt đã chạy thì cũng không thể làm gì được, nhất định phải dùng một đòn khiến hắn bị thương nặng thì may ra mới có thể đuổi kịp.
Hơn nữa, ông ta cũng sợ có trí trá nên không dám đuổi theo quá sâu.
Tiên thiên tóc bạc chỉ có thể bất đắc dĩ quay về đảo.
Ba tháng sau, Lý Thanh vẫn đến như dự định, vẫn lập tức rời khỏi đó sau khi cảm nhận được khí cơ.
Tiên thiên tóc bạc ngay cả bóng dáng của Lý Thanh còn không nhìn thấy.
Đông đi xuân đến, một năm thoáng cái đã trôi qua.
Lần này, tiên thiên tóc bạc đuổi theo Lý Thanh không rời.
Chỉ có điều Lý Thanh không hề quay đầu lại, thi triển khinh công tuyệt diệu dựa theo lộ tuyến đã định, chưa ra khỏi Long Trạch Uyên đã bỏ xa tiên thiên tóc bạc mất dạng.
Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét ở phía sau.
"A —— "
“Kẻ nào dám ức hiếp ta như này, con chuột nhắt không có can đảm kia, ngươi là người phương nào!”
Tiên thiên tóc bạc chán nản quay trở lại hòn đảo nhỏ.
"Giáo chủ đuổi kịp tiên thiên tông sư kia?" thánh nữ đương đại của Bạch Liên giáo đi ra nghênh đón.
Tiên thiên tóc bạc không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có tra được ra người này là ai không!”
Thánh nữ cẩn thận trả lời:
"Tạm thời vẫn chưa biết, trong Đại Càn mấy năm gần đây tông sư mới chỉ có Trấn Bắc vương Vệ Nô, chỉ có điều Vệ Nô vẫn đang chinh chiến bên ngoài, không thể là hắn."
"Hơn hai năm trước, có một đám Đông xưởng đến khu vực này để điều tra. Chỉ có điều mấy năm gần đây chúng ta dấy lên nhiều cuộc khởi nghĩa nên nhiều nơi đều bị Đông Tây hai xưởng điều tra để tìm kiếm tổng đàn. Do đó không có gì đáng ngạc nhiên."
"Người này rất có khả năng không phải là người của triều đình, nếu không sớm đã hợp tác với tiên thiên khác đến tấn công. Hắn là một tiên thiên giấu trong bóng tối."
Tiên thiên tóc bạc thở dài: "Đáng tiếc, năm đó nếu không phải Lễ Thanh tiến cung sau đó đánh mất đi truyền thừa giả linh căn thì giờ ngươi sớm đã tu thành tiên thiên, tiếp nhận truyền thừa của Bạch Liên giáo chúng ta, sao phải sợ kẻ này.”
"Thời vậy, mệnh cũng vậy." Thánh nữ tiếc hận nói, "Năm đó Thái Khang đế bị hậu cung tham gia vào việc triều chính chính là một cơ hội tuyệt hảo để chúng ta cài người vào. Nếu thánh nữ Lễ Thanh có thể đột phá tiên thiên trong cung thì đại sự đã định, chỉ tiếc ông trời không đứng về phía Bạch Liên giáo chúng ta.”
"Kiến Võ đế ngu ngốc, hiện giờ đã có xu thế đại loạn, nơi nào cũng có chiến sự, đệ tử trong giáo tìm kiếm hài đồng càng thuận lợi hơn. Đã tìm thấy đứa trẻ nào có linh căn trời sinh chưa?” Tiên thiên tóc bạc hỏi.
"Tạm thời chưa tìm ra, nhưng phía dưới đã tăng cường điều tra. Trong vòng hai ba năm hẳn sẽ tìm được một đứa có linh căn trời sinh."
Thánh nữ lại cẩn thận nói: "Nếu không thì rút lui đi giáo chủ. Giáo chủ hiện giờ còn có sức để đánh một trận, không sợ người này. Chỉ có điều sau khi giáo chủ thành tiên, nếu hắn vẫn đến xâm phạm thì đệ tử trong giáo không ai có thể ngăn cản.”
Tiên thiên tóc bạc lắc đầu: "Không rút được, vị trí tổng đàn là do các đời giáo chủ trước hao tâm tổn trí lập nên. Chỉ cần một tiên thiên tọa trấn là có thể địch lại trăm vạn hùng sư. Huống hồ, vội vàng rút lui sẽ không thoát khỏi được đám ưng khuyển của triều đình.
Ngoài ra chưa biết chừng lại bị người này theo dõi.”
“Ta có một kế, ba tháng sau nhất định có thể phân sinh tử với kẻ này!”
...
Trong lúc giáo chủ và thánh nữ của Bạch Liên giáo bày mưu tính kế, Lý Thanh đã lui đến một đầm sâu cách Long Trạch Uyên hai mươi dặm để bắt đầu tu luyện Nhu Thủy Quyết.
Lý Thanh tự có tính toán trong lòng.
"Lần này giáo chủ của Bạch Liên giáo chủ động đuổi theo ta trông có vẻ rất gấp, xem ra mệnh không còn lâu nữa."
"Chỉ có điều dạo gần đây tu vi của ta càng ngày càng khó tăng lên..."
Hai năm trước, Lý Thanh đã tu luyện đến tiên thiên hậu kỳ, sau đó tiếp tục tu luyện chẳng khác nào đổ nước vào trong biển, hoàn toàn không có khả năng tấn thăng lên cảnh giới tiếp theo.
Tông sư như Vinh Khô, Nhiễm Bính, cũng chỉ đạt tới tu vi tiên thiên hậu kỳ.
Bằng vào ưu thế tuổi tác, Lý Thanh có thể thắng được hai người Vinh Khô, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác được giáo chủ của Bạch Liên giáo còn mạnh hơn, so với Vinh Khô, không biết có phải là do công pháp tu tiên hay không.
Chớp mắt đã qua ba tháng, Lý Thanh lại lần nữa tiến vào Long Trạch Uyên.
Mỗi lần tiến vào đây Lý Thanh đều sẽ đổi một phương hướng khác để bảo đảm Bạch Liên giáo không thể đoán trước được vị trí của hắn.
Nửa ngày sau, sau khi đến trước hòn đảo nhỏ, Lý Thanh đã không còn cảm nhận được khí cơ trong đó nữa nên mừng rỡ nói: "Giáo chủ của Bạch Liên giáo vậy mà đã chết! Qua ba tháng nữa quay lại sau!”
Nói xong, hắn thong dong rời khỏi Long Trạch uyên.
Lúc Lý Thanh rời khỏi, giáo chúng của Bạch Liên giáo đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu trợn tròn mắt, thánh nữ thậm chí còn muốn hét lớn với Lý Thanh: "Giáo chủ của bọn ta đã chết rồi, ngươi mau tới đây!”
Nửa ngày sau, tiên thiên tóc bạc xốc nắp quan tài ngồi dậy, mặt mày âm trầm, tản ra tiên thiên khí cơ lần nữa: "Loại chuột nhắt không biết xuất thân từ môn phái phương nào, có khác gì một con rùa đen rụt đầu không cơ chứ!”
"Còn một cơ hội, hy vọng trời cao phù hộ..."
Ba tháng sau, Lý Thanh lại đến đúng như dự kiến. Sau khi không cảm nhận được tiên thiên khí cơ lần thứ hai, Lý Thanh nói như thường lệ: "Giáo chủ của Bạch Liên giáo đại khái đã chết.”
Nói xong lại đạp nước rời đi.
Sau khi Lý Thanh rời khỏi, một quan tài có màu vàng tím trong đảo khẽ rung lắc, sau đó trở về với vĩnh tịch.
Giáo chúng trong đảo thấy vậy đồng loạt quỳ xuống, không ai dám lên tiếng.
...
Kiến Võ năm thứ hai mươi bốn, hạ.
Từ lần đầu Lý Thanh không cảm nhận được khí cơ của giáo chủ Bạch Liên giáo đã qua một năm.
Hiện giờ, hắn đã ở lại Long Trạch Uyên những một tháng.
Một tháng qua, ngày nào Lý Thanh cũng đi vòng quanh đảo nhỏ trong đầm nhưng vẫn không cảm ứng được tiên thiên khí cơ.
"Căn cứ theo ghi chép trong Võ Các, giáo chủ của Bạch Liên giáo tinh thông công pháp ẩn giấu khí cơ, nhưng thời gian kéo dài nhiều nhất không quá một ngày, hiện giờ xem ra giáo chủ của Bạch Liên giáo thực sự đã chết."
Ở bên ngoài đảo nhỏ, Lý Thanh nếu có gặp phải giáo chúng của Bạch Liên giáo thì đều không ra tay.
Hắn không ra tay thì người khác không thể phát hiện ra hắn.
Điều kỳ quái duy nhất là trong vòng một tháng nay, hắn thấy rất nhiều trẻ con được đưa đến đảo. Hiển nhiên là Bạch Liên giáo vẫn chưa chịu buông tha vị trí tổng đàn, vẫn coi đó là căn cứ để bồi dưỡng nhân tài cho giáo.
"Các ngươi không sợ ta, ta ngược lại muốn vào đảo."
Nửa tháng sau, Lý Thanh chính thức đi vào hòn đảo nhỏ, vị trí của tổng đàn Bạch Liên giáo này.
Trong tổng đàn.
Thánh nữ Bạch Liên đương đại hiện đang thay mặt giáo chủ kiểm tra một đám trẻ mới tới.
Có giáo chúng nói: "Tĩnh tâm hít thở, duy ngã bạch liên, nuốt linh vào miệng, huyễn hóa mây trời.”
Đám trẻ này dựa theo tâm pháp nghe được hít vào thở ra.
Chỉ chốc lát sau, trên đỉnh đầu một đứa trẻ bảy tuổi bốc lên làn khói mờ mịt.
Giáo chúng thấy thế quỳ xuống bái trời: "Ông trời thực sự phù hộ Bạch Liên giáo ta. Qua trăm năm lại tìm được một người có linh căn trời sinh, giữ vững truyền thừa tiên thiên của giáo ta không bị cắt đứt!”
Giáo chủ tạm thời ôm lấy đứa trẻ bảy tuổi, mừng đến phát khóc: "Ông trời phù hộ Bạch Liên giáo!”
Đúng lúc này.
Lý Thanh xuất hiện như quỷ mị, dùng tiên thiên chân khí hút đứa trẻ bảy tuổi lại, cười tủm tỉm nói: "Phải là ông trời phù hộ Vinh Khô đạo hữu, hôm nay tìm được giai đồ này.”