Từ lúc Kỳ phi được ra khỏi lãnh cung và phong làm Kỳ Đức phi, thế cục trong cung bỗng trở nên gợn sóng, quỷ dị.
Mỗi ngày đều có cung nữ hoặc thái giám bị đánh chết bởi tội danh chẳng hiểu vì sao.
Lý Thanh không tới Lê viên xem cung nữ nữa mà mỗi ngày đều đúng giờ lấy dạ hương, đưa cơm, mang thùng dạ hương đến.
Các thái giám khác ở lãnh cung cũng không nhiều lời, rất ít khi đàm luận bí sự cung đình.
Mỗi khi có thái giám nhịn không được muốn nói vài câu, Vương Lễ lại ngắt lời bằng tám chữ: “Chớ đàm quốc sự, cẩn thận ngôn từ.”
Lý Thanh cảm thấy may mắn vì mình còn là thái giám ở lãnh cung chứ không rời đi với Kỳ phi. Hiện giờ chết nhiều nhất chính là thái giám và cung nữ của các phi tần.
Thậm chí thái giám ở thiện phòng bị xử tử cũng không ít.
Lãnh cung và Thượng Võ Giám là hai nơi duy nhất may mắn thoát khỏi.
Không thể đến Lê viên xem cung nữ, nỗi tức giận Lý Thanh tích góp bấy lâu nay không thể phát tiết chỉ đành xả lên Thái hoàng Thái hậu.
Nghi thức trước khi thức dậy vào buổi sáng của Lý Thanh tăng thêm việc nguyền rủa lão yêu bà một trăm lần.
"Lão yêu bà, chết đi cho ta!"
Nửa năm sau, thế cục quỷ dị cuối cùng cũng lan đến lãnh cung.
Một đêm này, ba tỷ muội quý tần đồng thời bị đầy vào lãnh cung.
Nghe nói, ba tỷ muội không thể hầu hạ Thánh thượng thoải mái khiến Thánh thượng giận dữ, đêm đó đày luôn ba người vào lãnh cung.
Ngày thứ hai sau khi ba tỷ muội vào lãnh cung, Thái hoàng Thái hậu khiển trách Hoa, Phí, Ngọc tam phi thất lễ trước mặt Thánh thượng, đày tam phi vào lãnh cung.
Sau đó.
Gần như cứ cách vài ngày là lại có một phi tần bị đày vào lãnh cung.
Qua nửa năm sau, lãnh cung đã quá tải, thời gian đã là Thái Khang năm thứ sáu, Lý Thanh mười bảy tuổi.
"Đưa cơm, nhớ kỹ, không ai được ăn vụng, phi tần nếu có châm chọc thì đổ trách nhiệm cho thiện phòng. Đồ ăn là bọn họ làm."
Lúc đưa cơm, Vương Lễ còn không quên phân phó mọi người.
Thế cục quá phức tạp, hiện giờ các phi tần trong lãnh cung chia làm hai phe. Một phe thuộc về Thánh thượng, một phe thuộc về Thái hoàng Thái hậu. Phe nào cũng không thể đắc tội. Sau này phe nào thắng thì tất cả phi tần của phe đó đều có thể đi ra khỏi lãnh cung.
Không thể trêu vào.
Từ khi ba tỷ muội vào lãnh cung, Lý Thanh và thái giám đưa cơm tuân theo nguyên tắc đối xử bình đẳng.
Không còn mang thêm bữa ăn riêng cho phi tần, cũng không đưa cơm thừa canh lạnh.
"Sao lại là ba món này." Bốp, Đông phi phiền muộn nhìn thức ăn, vỗ đũa lên bàn.
"Bẩm nương nương, tiểu nhân đã nhiều lần nhắc thái giám ở thiện phòng, nói nương nương ăn không đủ no, bảo bọn họ làm nhiều đồ ăn lên. Nhưng đám thái giám đó tên nào tên nấy đều ăn cây táo rào cây sung, căn bản không thèm nể mặt, còn tát tiểu nhân một phát, nương nương xem." Lý Thanh giơ mặt trái ửng đỏ ra, trên đó còn có một dấu tay rõ ràng.
"Lũ không có tiền đồ." Đông phi thấy má trái của Lý Thanh quả thực có một dấu tay thì mắng một câu xong bắt đầu ăn.
Sau khi đưa cơm xong, trở lại phòng trực, Lý Thanh lấy nước bọt lau sạch sẽ dấu tay trên má trái.
...
Thái Khang năm thứ bảy, Thái hoàng Thái hậu chưa chết, nghe nói thân thể còn rất cường tráng.
Thánh thượng đã vô cùng nóng vội, gia tăng xung đột tranh quyền với Thái hoàng Thái hậu.
May mà lãnh cung đã không chứa thêm nhiều phi tần hơn được nữa, cho nên cuộc chiến tranh quyền mới không ảnh hưởng đến lãnh cung.
Nhưng ngày hôm đó, Lý Thanh bị đánh.
Người đánh Lý Thanh là Sở phi, biết võ công, là cao thủ tam lưu, thuộc phe Thái hoàng Thái hậu.
Lý do bị đánh rất đơn giản. Sở phi thấy thùng dạ hương chưa rửa sạch sẽ, bắt Lý Thanh liếm sạch. Lý Thanh không phải yêu quái thích liếm phân như Trương Dũng nên quả quyết nói sẽ mình sẽ rửa thêm một lần.
Sau đó.
Sở phi đạp vào mông Lý Thanh một phát, đạp hắn bay vào trong viện.
"Mẹ kiếp, vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ôi chao, mông của con..."
"Mông ở đây, ở đây." Trong phòng ngủ, Trương Dũng dùng thuốc mỡ xoa mạnh lên mông của Lý Thanh.
"Cao thủ võ đạo này sao lại mạnh như vậy, chỉ mỗi một cước thôi đã khiến mông của ta như không phải mông." Lý Thanh kêu gào trong đau đớn.
Không phải nguyên đau mông mà là đau toàn thân, mông sớm đã mất cảm giác.
Thái giám báo thù, một đời không muộn, Lý Thanh nhớ kỹ một cước này của Sở phi!
Xương cốt của hắn quá yếu,
Nếu chính thức tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm thìsẽ không đến nỗi vậy.
Vì sao Lý Thanh chưa tu Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm?
Còn không phải bởi vì lão yêu bà chưa chết.
Oán niệm của Lý Thanh không khỏi chuyển đến trên người Thái hoàng Thái hậu... Lão yêu bà, chết cho ta!
"Với thương thế lần này, ít nhất ta cũng phải nằm một tháng. Công việc của một tháng này ngươi lo giùm ta." Trong lúc kêu đau, Lý Thanh không quên phân phó.
"Năm ngoái ta chịu mười hai roi của Lữ nương nương cũng chỉ nằm có một tháng, ngươi đây..." Trương Dũng không vui.
"Thể chất của ta yếu nha."
...
Thái Khang năm thứ chín.
Thân thể của Thái hoàng Thái hậu vẫn cường tráng như xưa, mỗi ngày đúng giờ tiếp kiến ngoại thần. Thái Khang Đế thường xuyên báo bệnh, thỉnh thoảng không thể lên tảo triều.
Bầu không khí trong hoàng cung càng ngày càng thêm căng thẳng.
Thái giám và cung nữ sau khi làm xong việc mỗi ngày đều lập tức quay về phòng ngủ.
Thị vệ canh đêm nơm nớp lo sợ, cả đêm không dám híp mắt.
Thái giám của Thượng Võ Giám chia làm hai nhóm, một nhóm canh giữ ở Dưỡng Tâm điện, một nhóm canh giữ Từ Ninh cung.
Lãnh cung lúc nào cũng chật kín người.
Ngày hôm nay.
Một đám thái giám mang theo thánh chỉ đi vào lãnh cung.
"Hoàng thượng có chỉ, Kỳ Đức phi thất đức, bỏ hàm Đức phi, giáng chức làm tiệp, đày vào lãnh cung."
Sau khi đạo thánh chỉ này hạ xuống, hoàng cung phảng phất khôi phục sinh cơ. Thái giám tụm năm tụm ba đi ra ngoài, hàng nhóm cung nữ lại ra Lê viên khiêu vũ, luyện khúc. Thái giám ở Dưỡng Tâm điện và Từ Ninh cung quay về Thượng Võ Giám, thị vệ trực đêm bắt đầu chợp mắt.
"Ba năm, ba năm!"
"Dáng múa của các tỷ muội vẫn y nguyên!"
Lý Thanh đứng dưới một gốc cây trong Lê viên nhai mứt hoa quả.
Kỳ phi mang theo một cái bụng lớn tiến vào lãnh cung ngày hôm sau, còn dẫn theo một vị cung nữ bên người, không cần Lý Thanh thiếp thân hầu hạ.
Ba tháng sau, Kỳ phi sinh hạ một vị hoàng tử trong lãnh cung, đây cũng là hoàng trưởng tử của Thái Khang đế.
Ngày hoàng trưởng tử sinh ra, Lữ quý phi canh ở lãnh cung, ôm hoàng trưởng tử rời đi.
Kỳ phi ngay cả mặt của hoàng trưởng tử cũng không được nhìn thấy.
"Tiểu Lý tử, ngươi nói xem, bổn cung còn có cơ hội nhìn thấy Hoàng nhi không?" Trong thời gian Kỳ phi ở cữ, Lý Thanh hầu hạ ngay cạnh thường bị Kỳ phi truy vấn.
"Có thể, Thánh thượng còn trẻ." Lý Thanh nhẹ nhàng trả lời.
"Cũng đúng, " Kỳ phi bừng tỉnh, nói với ánh mắt kiên nghị: "Bổn cung cũng phải sống thật tốt. ”
Ban đêm.
Trong phòng trực ở lãnh cung, Lý Thanh lăn qua lăn lại, mãi vẫn không ngủ được.
Hắn lại mất ngủ.
"Sao cái lão yêu bà này lại có thể chịu đựng giỏi như vậy."
"Ta nguyền rủa từ Thái Khang năm thứ năm đến Thái Khang năm thứ chín mà vẫn chẳng sao, thậm chí còn càng sống càng khỏe."
"Còn cả Thái Khang đế này cũng quá kém cỏi. Đấu mất mấy năm cuối cùng lại đưa hết lão bà của mình vào lãnh cung."
Lý Thanh trằn trọc trên giường nghĩ đi nghĩ lại. Thái hoàng Thái hậu năm nay tám mươi tư tuổi.
Già mà không chết, là vì tặc.
"Dũng tử, ta lại mất ngủ. Phương pháp rủa người lúc trước của ngươi vô dụng."
"Hô hô hô." Trương Dũng ngáy khò khò, ngủ từ rất sớm.
"Ta nói Tiểu Lý tử, sao ngươi lại muốn nguyền rủa người khác, không thể mong đợi người ta tốt được à. Thánh nhân có câu, lấy đức báo oán." Trương Lễ nửa ngủ nửa mê nhắc nhở.
Một câu đánh thức người trong mộng.
Lý Thanh giật mình, lúc này im lặng niệm lời chúc: "Chúc Thái hoàng Thái hậu khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, thọ ngang nhật nguyệt, già ngang trời đất, sau đó bất tử bất diệt, thoát khỏi tam giới ngũ hành, không vào luân hồi, được hưởng trường sinh..."
Đọc xong lời khấn, Lý Thanh ngủ say như trâu. Đêm nay, Lý Thanh bị mất ngủ, sau đó lại hết mất ngủ.
Nửa tháng sau.
Từ Ninh cung đột nhiên truyền đến tin tức, Thái hoàng thái hậu trong lúc ngủ ngã xuống giường, thân thể nhiều chỗ bị gãy xương.