Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sương phòng Giáp Dần.

Minh Vi chậm rãi đọc một lần Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, tổng tám trăm chữ.

Lý Thanh tập trung nghe, nhưng phát hiện đến mười chữ cũng không nhớ nổi.

Xem ra hắn không phải là kỳ tài võ học vạn người có một.

"Phiền nương nương đọc lại một lần." Lý Thanh đi tìm giấy bút chuẩn bị ghi chép.

"Ngươi nhớ được bao nhiêu nội dung?" Minh Vi hỏi.

"Bảy chữ..." Lý Thanh đáp.

"Bảy chữ, tư chất võ đạo hạ đẳng." Minh Vi lắc đầu, hứng thú với Lý Thanh đã giảm đi rất nhiều, "Bổn cung đọc lại một lần nữa, ngươi có thể nhớ kỹ hay không không liên quan đến bổn cung. Với tư chất nhớ được bảy chữ của ngươi, cho dù tu luyện cả đời cũng khó đến cao thủ nhị lưu."

"Thượng thiện giả, nhược thủy nhu giả..."

"Nương nương chậm lại một chút..."

"..."

"Chậm một chút..."

"..."

"Chậm nữa..."

"..."

"Đã xong."

Không biết qua bao lâu, Lý Thanh lau mồ hôi lạnh trên trán. Cuối cùng hắn cũng viết xong toàn bộ nội dung của Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm.

Thật sự quá khó để viết chữ bằng bút lông thư pháp. Viết từng chữ chẳng khác nào vẽ bùa trừ tà, thậm chí viết còn chậm hơn.

Quan trọng hơn là mặc dù chữ nào hắn cũng nhận ra, nhưng khi ghép lại thành một câu thì hắn không hiểu câu nào.

Đúng là không có sư phụ dạy nhập môn võ đạo thật sự quá khổ.

Người bình thường nhặt được bí tịch võ công cũng chỉ là nhặt không công, trừ phi là thiên tài võ đạo vạn người có một.

"Kính xin nương nương giải nghĩa." Lý Thanh mặt dày mày dạn nói tiếp.

"Ngươi hiểu được bao nhiêu?" Có lẽ do hơi chếnh choáng, gương mặt của Minh Vi đỏ ửng, tâm tình giờ phút này vẫn còn khá tốt.

"Không hiểu câu nào." Lý Thanh bất đắc dĩ đáp.

"Ngươi đúng là..."

"Ai."

Minh Vi thở dài nói: “Tư chất cỡ này của ngươi… Thực sự không biết tiểu thái giám nhà ngươi mong ước võ đạo để làm gì. Quên đi, buổi tối bổn cung muốn ăn gà bọc lá sen nhất phẩm, nóng.”

"Không có vấn đề!"

Lý Thanh lập tức đáp ứng.

Sau khi nhận được lời hứa món gà bọc lá sen nhất phẩm, Minh Vi bắt đầu từ từ giảng giải, không chỉ giải nghĩa Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm mà còn phổ cập kiến thức cơ bản về võ đạo cho Lý Thanh.

"Một đường võ đạo, có hai kiểu thuyết pháp là hoành luyện và nội luyện. Hoành luyện tức là luyện thể, tỷ như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, dùng ngoại lực, ngoại dược mài giũa cơ thể. Ban đầu tiến cảnh nhanh, nhưng vạn người thì may ra có một người hoành luyện có thể đột phá tiên thiên."

"Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm do bổn cung truyền thuộc về nội luyện, thông qua nội luyện tụ khí sinh ra nội lực, sau đó dùng nội lực đả thông thập nhị chính kinh và bát mạch kỳ kinh, cuối cùng khí phản tiên thiên, tu thành chân khí."

Lý Thanh hỏi: “Tư chất của ta kém, có thể đi theo con đường hoành luyện không?”

"Ngược lại có thể, chỉ có điều hoành luyện cần tài lực hậu hĩnh chống đỡ..."

"Vậy thì không luyện, ta vẫn nên tập trung vào nội luyện thì hơn."

Lý Thanh sẽ không vì tu võ đạo mà đi vơ vét tài sản – nguy hiểm quá lớn – vẫn nên thành thật tu nội luyện thì tốt hơn.

Tư chất kém, tốc độ nội luyện chậm, nhưng hắn có thời gian trăm đời, tích lũy nội lực tam thế, cố gắng vẫn có thể đạt đến tiên thiên.

Sau tiên thiên, có thực lực đầy đủ để tự bảo vệ mình, đến lúc đó đi vơ vét của cải cũng không muộn.

Sau đó Minh Vi bắt đầu tập trung giải thích Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm.

"Cái gọi là Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, cốt lõi là hóa nhu lực của nước làm nội lực, tổng cộng có bảy đoạn cẩm tướng. Lấy một vạc nước, đoạn thứ nhất là vậy. Đoạn thứ hai như vậy... Đoạn thứ bảy cũng giống như vậy..."

"Bây giờ ngươi chỉ cần học thuộc chiêu thức, tương lai tu luyện theo từng bước khắc sẽ hiểu."

Minh Vi mệt đến mức trán mướt mồ hôi, thở hổn hển.

Nàng bị thương ở trong người, trong cơ thể còn bị đại nội cao thủ gieo xuống ám cấm, khó khăn lắm mới mới có thể diễn giải Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm ra.

Lý Thanh vẽ động tác biểu diễn của Minh Vi lên trên giấy.

Tuy không giỏi viết chữ nhưng được cái vẽ mỹ nữ hắn rất lành nghề!

Minh Vi khá là hài lòng khi liếc mắt nhìn chân dung. Trong tranh dáng người duyên dáng, có phong tình, khá giống với nàng.

"Đa tạ nương nương."

Lý Thanh cất giấy bút lại, trịnh trọng khom người hành lễ với Minh Vi, nói lời cảm tạ thật lòng.

Không có Minh Vi đích thân giải thích và biểu diễn,

Bí tịch Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm còn không bằng một xấp giấy vệ sinh.

Các thái giám khác trong nội cung khi mới vào võ đạo cũng được các lão sư phụ cầm tay dạy.

Trong lãnh cung không có lão sư phụ, tư chất của Lý Thanh cũng chẳng phải thượng thừa, càng không có tài lực và quan hệ để tìm các lão sư phụ ở bộ phận khác nên chỉ có thể tìm các phi tần biết võ trong lãnh cung.

May mà Minh Vi làm người không tệ.

"Được rồi, chỉ là giao dịch mà thôi. Bổn cung không đời nào thu một thái giám có tư chất cỡ này như ngươi làm đệ tử."

Minh Vi ghét bỏ nhìn, giơ tay lên: “Đến đây, đỡ bổn cung lên giường.”

Lý Thanh cung kính đỡ Minh Vi đến bên giường.

Minh Vi không ngủ mà nằm trên giường, chậm rãi nói:

"Bản cung sắp phải chết."

Lý Thanh đứng yên nghe nàng nói.

"Lão yêu bà quá độc ác, biến một Mẫn thái phi sống sờ sờ thành nhân trệ. Bổn cung cả tháng nay lo lắng hãi hùng, sợ bị biến thành nhân trệ."

Minh Vi tự vuốt ve gương mặt mềm mại: “Tiểu thái giám, ngươi có biết không, Thánh thượng là một hoàng đế tốt. Thánh thượng có rất nhiều ý niệm trị quốc, nhưng dưới uy áp của lão yêu bà, đến nói cũng khó nói ra miệng, chỉ có thể thỉnh thoảng nói với phi tần như bổn cung đây.”

"Thánh nhân đối đãi với bổn cung rất tốt. Ngày đó bổn cung ám sát lão yêu bà thất bại, vốn nên bị đánh chết tại chỗ, nhưng nhờ Thánh thượng ra mặt mới có thể giúp bổn cung chỉ bị đày vào lãnh cung."

"Một khi lão yêu bà nhớ tới bổn cung, bổn cung cũng sẽ bị biến thành nhân trệ."

Nói xong, khóe mắt của Minh Vi có nước mắt rơi xuống.

"Bổn cung xinh đẹp như này, thiên hạ lại tươi đẹp như thế, bổn cung còn chưa muốn chết..."

“Bổn cung kỳ thật không sợ chết, chỉ có điều không muốn chết ở trước lão yêu bà, hận không thể giết lão yêu bà trước khi chết!”

"Bổn cung đã từng muốn làm một nữ hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, trượng kiếm giang hồ..."

"Sư phụ, đồ nhi bất hiếu."

"..."

Minh Vi nói rất nhiều, sau khi nói xong thì chậm rãi ngủ thiếp đi.

Lý Thanh cẩn thận đắp chăn cho Minh Vi, rồi đóng cửa lại, đi ra khỏi sương phòng.

Sau khi quay về chỗ ở, Lý Thanh tìm một hộp gỗ nhỏ, cất mọi ghi chép về Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm vào trong đó. Tiếp đến Lý Thanh tìm một bồn hoa ở nơi hẻo lánh của lãnh cung, đào một cái hố, chôn hộp gỗ nhỏ vào.

"Hiện tại còn chưa phải lúc học Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm. Tt nhất phải chờ lão yêu… chờ sau khi Thái hoàng Thái hậu băng hà. ”

"Hy vọng Thái hoàng... không, hy vọng lão yêu bà chết sớm một chút!"

...

Chạng vạng, Lý Thanh mang gà bọc lá sen nhất phẩm cho Minh Vi.

Nhưng cuối cùng Minh Vi không ăn một miếng nào.

Lý Thanh lại bưng gà bọc lá sen nhất phẩm đi, ngoại trừ thỉnh an ra một câu thì không nói thêm.

Sau bữa tối, lại có một phi tần mới đến lãnh cung.

Vị tân phi này tính tình nóng nảy, vừa mới vào cung đã hất hàm vênh mặt sai khiến mọi thái giám, khiến tất cả thái giám không dám thở mạnh.

Tân phi mới đến là Lữ quý phi, địa vị rất lớn, là cháu gái của Thái hoàng Thái hậu.

Không ai dám trêu vào.

Không biết sao nàng lại bị đày vào lãnh cung. Bối cảnh cỡ này đến Thái Khang đế cũng không dám đày vào lãnh cung.

Lữ quý phi dẫn theo thái giám và cung nữ thiếp thân tiến vào lãnh cung, sau đó không chọn sương phòng còn trống mà yêu cầu luôn sương phòng của Kỳ phi.

Kỳ phi tự giác nhường sương phòng.

Kỳ phi là phi tần có cơ hội đi ra ngoài nhất trong lãnh cung, thế nhưng vẫn phải cúi đầu trước Lữ quý phi.

"May mà Lữ nương nương dẫn theo thái giám và cung nữ tiến vào. Nếu không để cho chúng ta hầu hạ, không không tránh khỏi bị lột mấy lớp da." Trong phòng ngủ, thái giám Trương Dũng vẫn còn sợ hãi. Hôm nay vốn đến phiên hắn hầu hạ Lữ quý phi.

"Làm sao lại bị vào?" Thái giám Chương Bạch hỏi.

Vương Lễ biết chuyện nên nói: "Khoảng thời gian trước, Mẫn thái phi chết vì hình phạt nhân trệ. Thái hoàng Thái hậu có lẽ cũng cảm thấy bất an nên trong khoảng thời gian này lên võ công sơn để đi lễ Phật. Thánh thượng có quyền tự chủ nhất định.

Chiều nay, Lữ nương nương thử cưỡi Long Huyết Câu của Thánh thượng, nhưng Long Huyết Câu đứng yên không động. Cuối cùng Lữ nương nương tức giận dùng roi đánh Long Huyết Câu tàn phế, còn đánh chết cả thái giám chăm ngựa. Thánh thượng giận dữ, thế nên mới có chuyện đày Lữ nương nương vào lãnh cung."

"Tiểu Lý tử, ta thấy ngươi không mấy quan tâm. Mấy ngày nay cẩn thận một chút, đừng có lượn lờ trước người Lữ nương nương, nếu không lại phải ăn mấy roi." Vương Lễ nhắc nhở Lý Thanh đang ngẩn người nơi góc giường.

Trong số mười hai thái giám ở lãnh cung, Vương Lễ lớn tuổi nhất, bình thường có thể coi như một người đứng đầu.

"Ừm."

Lý Thanh khẽ đáp.

Lý Thanh ngủ không yên.

Hắn mất ngủ.

Một thái giám như hắn, ngủ một giấc sao lại khó khăn đến thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK