Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Cho dù là Vinh Khô hay Nhiễm Bính, mặc dù đã từng trải qua cuộc đời không trọn vẹn nhưng không thể nghi ngờ đều là người đại thiện.
Trung thành với hoàng đế, yêu thương dân chúng và chán ghét chiến tranh, cả hai có rất nhiều điểm chung.
Chỉ cần không tìm tiên đạo, không cầu trường sinh, cuộc sống sẽ rất thoải mái.
Thánh nữ không hiểu câu mà Lý Thanh vừa nói nên thử hỏi: "Tiên thiên tông sư kia là bạn tốt của giáo chủ?”
Lý Thanh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thiên Thụ dế khai quật mộ cổ có xảy ra vấn đề gì không?”
Như Lý Thanh nghĩ thì trong cổ mộ, ít nhiều sẽ có một vài luyện thi.
Lý Thanh cũng hiểu được hành vi của Thiên Thụ đế, xem ra đối phương vẫn chưa quên chấp niệm cầu tiên bằng thi đạo.
Việc lấy vàng bạc ở cổ mộ để hỗ trợ pháp lệnh giảm thuế chỉ đơn giản là để che dấu tâm tư tìm thi đạo của bản thân.
E là Ngôn hậu đã quyết tâm xưng đế từ lúc Lý Thanh cự tuyệt truyền thi đạo.
"Tạm thời không có, thuộc hạ đã phái người âm thầm theo dõi. Trước mắt cổ mộ được khai quật đều chỉ là mộ nhỏ, còn mộ lớn Phát Khâu Linh quan vẫn còn đang chuẩn bị, ước chừng khoảng vài năm sau mới có thể bắt đầu khai quật."
Thánh nữ cẩn thận nói: "Thuộc hạ nghe ngóng thấy bảo trong một vài cổ mộ có đào ra hoạt thi, giống như ở Bạch Liên đảo... Chỉ có điều đều bị nhanh chóng xử lý, không có gì đáng ngại.”
Luyện thi Giáp Mộc hiển nhiên không thể giấu được Thánh nữ. Năm đó lúc Lý Thanh khiêng quan tài trở về, Thánh nữ đã tận mắt nhìn thấy.
Hơn nữa, Thánh nữ còn biết tiên đạo tồn tại, cũng biết Bạch Liên giáo có tiên pháp.
Sau đó Lý Thanh hỏi thêm một số vấn đề khác, đại khái đã hiểu tình hình thế giới bên ngoài.
Lý Thanh cuối cùng phân phó:
"Hiện tại có hai việc cần phải làm, một là phái đệ tử đi Đông Việt quốc dò la Bách Việt Đại Xuyên. Ta từng vô tình lấy được một môn đạo thuật tiên gia đến từ Bách Việt Đại Xuyên, nên nghi ngờ rằng ở đó có tu tiên giới tồn tại. Cần phải cẩn thận điều tra, không được để lộ thân phận."
"Thứ hai, ngươi đích thân đi một chuyến đến núi Lan Thương ở Nam Chiếu quốc. Hoạt thi trong tay ta đến từ cổ mộ ở núi Lan Thương. Trước tiên ngươi cứ cẩn thận điều tra xem trong núi có nguy hiểm gì, nếu không có nguy hiểm thì bản giáo chủ sau này sẽ đích thân đi một chuyến."
"Mặt khác, ngươi không cần lo lắng thân phận Thánh nữ sẽ bị thay đổi. Chỉ cần ta còn là giáo chủ mà ngươi chưa chết thì ngươi vẫn là Thánh nữ."
"Nếu tìm được cơ duyên, tương lai giúp ngươi nhập tiên đạo không phải là không có khả năng."
“Đa tạ giáo chủ, tuyệt đối không phụ thánh lệnh!” Thánh nữ khom người lĩnh mệnh.
Mười năm đã trôi qua, mặc dù Lý Thanh còn chưa có kế hoạch tiến vào tu tiên giới nhưng việc tìm vị trí tu tiên giới chắc chắn đã viết lên lịch trình.
Gần đây tốc độ tu luyện càng lúc càng chậm. Lý Thanh có một linh cảm rằng một ngày nào đó, tu vi của hắn sẽ không thể tiến thêm nữa.
Chỉ có điều ít nhất cứ chờ đến ngày tu vi tiến không thể tiến thêm nữa đi.
...
Hè qua thu đến, cái lạnh xua đi cái nóng.
Ngày hôm nay.
Bạch Liên đảo.
"Hô —— "
“Cuối cùng cũng đột phía luyện khí tầng ba!”
Lý Thanh tỉnh lại trong lúc tu luyện, mặt không cảm xúc.
Tu đạo sáu mươi bảy năm, cuối cùng đã đến luyện khí tầng ba, nếu không tính nhân sĩ ở tu tiên giới thì hắn gần như đã vô địch ở nhân gian.
Sau khi đột phá, Lý Thanh lại thử vận chuyển Tẩy Liên Kinh, phun ra nuốt vào linh khí.
Hắn khẽ nhíu mày: "Tốc độ tu luyện lại giảm xuống, mặc dù còn có thể tăng từ từ lên, nhưng nếu muốn đến luyện khí tầng bố thì tốn ít nhất phải ba mươi năm.”
"Một khi đột phá luyện khí tầng bốn ta sẽ không thể tiến thêm."
"Là do linh khí ở thiên địa?"
Linh khí ở nhân gian vốn mỏng manh, linh khí ở tu tiên giới sẽ dồi dào, Lý Thanh vẫn luôn cho rằng như thế.
"Nhất định phải đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm tu tiên giới, thế lực của mình Bạch Liên giáo vẫn quá yếu, có thể mượn lực lượng tình báo của Đại Càn quốc. Thiên Thụ đế đang đào cổ mộ tìm truyền thừa thi đạo cũng là đang tìm tiên."
"Bách Việt Đại Xuyên và cổ mộ ở núi Lan Thương, Bạch Liên giáo điều tra hai năm vẫn chưa có nhiều đầu mối. Vậy không ngại đến kinh thành Đại Càn trước, gặp cố nhân năm xưa, lại dâng ít tế phẩm cho Vinh Khô, Nhiễm Bính."
"Không biết Cung Việt, Trịnh Xuân còn sống hay không..."
Ra khỏi Bạch Liên đảo, Lý Thanh lại cưỡi bạch mã hệt như hơn hai mươi năm trước ra khỏi kinh thành:
Vừa dạo chơi vừa ca hát trong khu rừng hẻo lánh.
Lúc này đây, trên khuôn mặt của Lý Thanh đã không còn nét non nớt mà thay vào đó là sương gió của tháng năm. Ngay cả người bình thường khi gặp hắn cũng hô lên một câu: "Hay cho một đắc đạo cao nhân!”
...
Thiên Thụ năm thứ năm, mùng chín tháng mười.
Kinh thành.
Bách Lý biệt phủ.
Ngày hôm nay, khách đến chơi nơi này đông vô kể, phi thường náo nhiệt.
Bách Lý đại hiệp nổi tiếng khắp vùng năm châu gần kinh thành, chưa nói đến danh vọng cả đời cướp ác tế bần được bách tính yêu quý, lại còn được Thiên Thụ đế đích thân ban tấm biển, viết: Nghĩa Bạc Vân Thiên Bách Lý Phi Ưng!
Trên hiệp sĩ bảng suốt mười mấy năm nay, Bách Lý đại hiệp luôn xếp thứ nhất.
Ngày mùng chín tháng mười cũng là ngày đầy tháng của con gái út của đại hiệp. Danh sĩ ở kinh thành biết tin nô nức đến chúc mừng.
Mười năm trước, Bách Lý đại hiệp đã kết duyên với nữ hiệp Minh Anh của Vô Lượng Quan, mười năm sinh bốn vị nhi tử, mãi đến năm nay mới sinh được một vị khuê nữ.
Bách Lý đại hiệp rất vui nên đã tổ chức bữa tiệc đầy tháng cho huệ nữ, và vì thế mà đặt tên là Bách Lý Minh Yến.
Chỉ có điều trong ngày vui này, chỉ có một mình Bách Lý đại hiệp đãi khách trong viện, không thấy nữ hiệp Minh Anh đâu. Việc này không khỏi khiến số ít người dấy lên nghi ngờ.
Nữ hiệp Minh Anh trước giờ vẫn luôn hiếu khách, không hề câu nệ.
Có người hỏi: "Bách Lý đại hiệp, tại sao lại không thấy nữ hiệp Minh Anh, hay là hai vợ chồng giận dỗi nhau rồi?”
Bách Lý Phi Ưng cười trả lời: "Không phải, phu nhân có khách muốn gặp, hôm nay không tiện ra ngoài.”
Có người thán phục: "Nghe nói Bách Lý đại hiệp năm xưa từng bái một tiên thiên tông sư làm sư phụ. Phải chăng nữ hiệp Minh Anh đang chiêu đãi tiên thiên tông sư? ”
Bách Lý Phi Ưng ý vị thâm trường trả lời: "Nói đúng một nửa.”
Tại hậu viện của Bách Lý gia, dưới một gốc cây nho.
Hai nữ tử đang đứng cạnh nhau. Một người có thân hình đẫy đà, trong lòng ôm bé gái tầm một tháng tuổi. Một người khác khác thì tư thế oai hùng bức người, lộ ra vẻ khí khái của tông sư.
Minh Anh cất lời: "Lăng sư muội thật sự muốn rời kinh đi tìm đại sư?”
Lăng Kiều gật đầu: "Nhược Thủy sư phụ rời kinh đã mười hai năm, Đông Tây lưỡng xưởng cùng với giang hồ cao thủ khắp nơi truy tìm nhưng vẫn không nhận được tin tức của sư phụ. Muội đoán sư phụ sớm đã rời khỏi Đại Càn quốc.”
"Thánh hậu mới gọi muội đến mấy hôm trước, nói ở Băng Phong quốc phía bắc dường như có một vị tiên thiên tông sư tên là Nhược Thủy. Muội đoán đó là Nhược Thủy sư phụ nên dự định đi tìm."
“Băng Phong quốc?” Minh Anh kinh ngạc nói: "Đây là một nơi rất xa, đi một mình e cũng phải nửa năm.”
"Không sao cả, muội vẫn luôn muốn tìm." Lăng Kiều thản nhiên nói.
"Lăng sư muội cần gì phải thế. Năm đó đại sư nói dáng vẻ của muội không xinh đẹp, tướng mạo giống nam tử chỉ là một câu nói đùa." Minh Anh thở dài.
Lăng Kiều lại toát ra vẻ kiêu ngạo: "Nhưng Nhược Thủy sư phụ thế mà lại để cho một nữ tử như muội đi làm thái giám ở lãnh cung, thật không thể nhịn được. Nay Vinh Khô Thiền Công của muội đã đại thành, tu được vinh tướng nhập tiên thiên, thậm chí còn tu được tiên pháp, đương nhiên phải tìm Nhược Thủy sư phụ lý luận một phen.”
"Ai." Minh Anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Nếu đại sư đột nhiên quay về kinh thành, muội không những không gặp được đại sư mà còn đi một chuyến Băng Phong quốc không công. Vả lại, Thánh hậu lại chịu thả muội rời kinh?”
"Chính Thánh hậu đã bảo muội đi. Thánh hậu nói Băng Phong quốc hình như xuất hiện truyền thừa của tiên gia, nói trong lúc tìm Nhược Thủy đại sư có thể tiện đường tìm thử truyền thừa của tiên gia xem thế nào." Lăng Kiều nói.
"Thánh hậu sẽ không lừa muội chứ?" Minh Anh nhỏ giọng hồ nghi nói.
"Mặc kệ, có tin tức là được, còn tốt hơn so với tìm một cách mù quáng. Nếu Nhược Thủy sư phụ si mê tiên đạo, mà Băng Phong quốc thật sự có truyền thừa của tiên gia thì sư phụ nhất định sẽ đến."
...
Sự trùng hợp có ở khắp mọi nơi trên thế gian.
Ngày mười lăm tháng mười, sáu ngày sau khi Lăng Kiều đi về phía bắc, Lý Thanh cưỡi bạch mã vào kinh.