Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mười hai năm này Lý gia đã đi đâu?"

Một đám thái giám vây quanh Lý Thanh, ngay cả Mã quý nhân cũng ngó vào với vẻ mặt tò mò.

Từ khi Lý Thanh rời khỏi, mười hai danh ngạch thái giám ở lãnh cung chưa bao giờ đủ, mãi mà chỉ có mười một người. Mọi người vốn không biết vì sao, hiện giờ giật mình hóa ra là Lý Thanh vẫn còn sống.

Mã quý nhân cũng nói: "Tiểu Lý tử ngươi đây là ăn không lương mười hai năm của lãnh cung, trong thời gian đó rốt cuộc ngươi đã đi đâu?”

"Bí mật." Lý Thanh chỉ nói ra hai chữ chứ không giải thích.

Những người khác nghe xong không hỏi thêm gì mà chỉ nghĩ Lý Thanh đi chấp hành nhiệm vụ bí mật.

Hậu cung có nhiều chủ tử như vậy, đột nhiên được một phi tần coi trọng là việc rất bình thường.

"Đứa bé trai này là ai, tiểu thái giám mới đến?" Không hỏi được Lý Thanh, Trịnh Xuân lại qua sang nhìn đứa nhỏ trong tay Lý Thanh.

Vừa nghe xong, mặt của Lăng Kiều nhăn lại, tức giận nói: "Ta là nữ hài tử!”

Nữ hài tử!

Không phải thái giám...

Đám người Trịnh Xuân vội vàng hành lễ: "Không biết là vị tiểu chủ nhân nào?”

Nữ oa lớn như vậy ở hậu cung thường thì đa phần là một vị công chúa.

Chỉ có điều nữ sinh nam tướng, đáng tiếc...

"Được rồi được rồi, đừng hỏi nhiều, các ngươi đi làm việc của mình đi." Lý Thanh ngắt lời Trịnh Xuân.

Đợi mọi người rời khỏi, Lăng Kiều bất mãn nói: "Ngươi đúng là một người xấu, đường đường là tiên thiên tông sư lại trốn ở lãnh cung làm thái giám đi đùa bỡn phi tần.”

Trải qua ba tháng ở chung sớm chiều, Lăng Kiều đã không còn e ngại Lý Thanh như trước, nhưng vẫn một mực gọi Lý Thanh là người xấu, miệng lưỡi điêu ngoa.

"Đừng có nói lung tung, ta là một thái giám, làm gì dám đùa bỡn phi tần, nào có tâm tư xấu gì." Lý Thanh cười trả lời.

Kỳ thực hiện giờ Lý Thanh sớm đã không còn là thái giám, sau khi đột phá luyện khí tầng hai, hắn đã tu luyện Phục Nguyên Kinh để mọc trứng lại.

Bởi vì công pháp hệ thủy và tu vi nên Lý Thanh hiện giờ có nói mình là thái giám thì người bên ngoài vẫn sẽ tin.

"Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp sư phụ."

Lý Thanh kéo Lăng Kiều lên.

Lúc Lý Thanh tiến vào trong cung đã ẩn giấu tiên thiên khí cơ, cho nên tiên thiên tông sư trong cung vẫn chưa phát hiện ra hắn.

Điều khiến Lý Thanh kỳ quái là trong cung lại chỉ có một đạo tiên thiên khí cơ ở Võ Các.

Mười hai năm trước, ngoại trừ hắn thì Đại Càn có những bốn vị tiên thiên tông sư.

Vệ Nô, Vinh Khô, Nhiễm Bính, cùng một vị tiên thiên tông sư không biết tên theo quân chinh chiến.

Vệ Nô giờ đang trấn thủ hoàng lăng, trong cung hẳn phải có ba vị tông sư mới đúng.

Trong lúc đi nhanh tới Võ các, Lý Thanh thu hồi công pháp ẩn giấu, phát ra tiên thiên khí cơ của bản thân.

Trong nháy mắt này, một bóng người như quỷ mị bay vút ra sau khi cảm nhận được khí cơ từ Võ Các, đáp xuống trước mặt Lý Thanh, kinh ngạc nói: "Thì ra là Lý đạo hữu quay về, ta còn tưởng giáo chủ của Bạch Liên giáo đã giết đến hoàng cung.”

Người vừa tới chính là Nhiễm Bính.

Lý Thanh chắp tay cười nói: "Nhiễm đạo hữu, nhiều năm không gặp, thân thể còn rất tốt.”

"Già rồi, sống không nổi hai năm nữa." Nhiễm Bính vừa nói vừa đi vào trong Võ Các. Lý Thanh cất bước theo sau.

"Tiên thiên khí cơ của ngươi đột nhiên xuất hiện bên ngoài Võ Các lúc nãy hẳn là pháp môn ẩn giấu của giáo chủ Bạch Liên giáo. Mười hai năm đã trôi qua, nói vậy có nghĩa là ngươi đã tìm thấy tổng đàn của Bạch Liên giáo, hơn nữa còn kiếm được không ít."

Tiến vào trong Võ Các, ánh mắt của Nhiễm Bính sáng quắc: "Xem ra tu vi của ngươi còn cao hơn cái bộ xương già này.”

"Khách khí."

Lý Thanh cười lấy Tẩy Liên Kinh ra, nói: "Quả thực ta đã tìm thấy tổng đàn Bạch Liên giáo, nhận được một truyền thừa tiên đạo. Quyển Tẩy Liên Kinh này chính là tiên pháp.”

"Thế mà là thật!"

Nhiễm Bính kinh hỉ, run rẩy nhận Tẩy Liên Kinh, sau khi cẩn thận xem một lúc lâu thì thở dài: "Thì ra thế gian này thật sự có công pháp tu tiên. Lúc còn trẻ khao khát mãi không thôi, giờ đã già nua thấy thì có tác dụng gì.”

Có giọt lệ tràn ra khỏi khóe mắt của Nhiễm Bính.

Có vị tiên thiên tông sư nào không có một giấc mộng tu tiên.

Lý Thanh như thế, Nhiễm Bính cũng vậy.

Nhiễm Bính khi còn trẻ tìm tiên cũng mất nửa đời người.

"Tẩy Liên Kinh chính là tiên pháp hệ thủy. Linh căn hệ thủy có thể học được.

Ngươi có thể tu luyện được hay không?" Lý Thanh hỏi.

Lý Thanh năm đó hỏi Vinh Khô, Nhiễm Bính về cơ hội tìm kiếm tiên pháp. Đối phương chia sẻ tin tức về Bạch Liên giáo tin tức, nay đã lấy kinh trở về, hắn đương nhiên chia sẻ với hai người Tẩy Liên Kinh.

Về phần Trận Đạo Sơ Giải và Phi Hồng Thuật thì hắn đương nhiên giấu đi, Lý Thanh không phải là kẻ ngốc.

"Có thể, linh căn của ta là ngũ hành tạp linh căn, chỉ có điều tuổi già sức yếu, e là có học cũng chỉ tăng thêm được ba đến năm năm thọ, không thể phá cảnh thì không có ích lợi gì, kiếp này coi như vô vọng tầm tiên vấn đạo." Nhiễm Bính thở dài.

Thở dài xong, Nhiễm Bính nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh Lý Thanh, hỏi: "Nữ oa này? ”

“Gặp gia gia!” Lăng Kiều vui vẻ hành lễ, bởi cuối cùng cũng có người nhận ra thân phận con gái của nàng.

Lý Thanh giải thích: "Ta đã tìm thấy một đệ tử có linh căn xứng đáng với Vinh Khô đạo hữu. Nữ oa này trời sinh đã có linh căn, ta tìm thấy ở Bạch Liên giáo.”

"Đúng rồi, Vinh Khô đạo hữu đâu?" Lý Thanh không quên hỏi.

"Vinh Khô đã chết, ngươi đến trễ một bước, nửa năm trước Vinh Khô thọ tận, an nghỉ ở Võ Các."

Lý Thanh nghe xong thì im lặng.

Mới mười hai năm đã có một người bạn tiên thiên rời xa khỏi trần thế.

Năm đó chia tay đúng là vĩnh biệt.

...

Bên ngoài kinh thành, chân một ngọn núi ở ngoại ô phía bắc.

"Đây chính là mộ của Vinh Khô."

Trước ngôi mộ cô đơn trong khu rừng hẻo lánh, Nhiễm Bính, Lý Thanh đứng nghiêm trang.

"Vinh Khô đạo hữu đi rất an tường, ngươi không cần phải day dứt. Ngươi đã tìm thấy giai đồ cho hắn, dưới suối vàng có biết tất sẽ vui sướng không thôi." Nhiễm Bính hoài niệm.

Lý Thanh phất tay với bóng người đang chạy nhảy trong rừng: "Kiều nha đầu, mau tới đây tế bái sư phụ của nhóc, tiện thể làm luôn lễ bái sư.”

Lăng Kiều do dự đi lên trước, sau khi suy nghĩ hồi lâu thì chỉ bái ba lạy, chưa dập đầu, nói: "Ta không muốn học Vinh Khô thiền công, công pháp đó sẽ khiến cho ta trở nên xấu xí. Ta vốn đã không xinh đẹp, xấu nữa thì càng ghê tởm.”

"Hay cho một nữ oa." Nhiễm Bính nghe thấy thế thì cười vui vẻ.

"Người xấu, ta muốn bái ngươi làm sư phụ."

Lăng Kiều nghiêng người, định làm lễ bái sư với Lý Thanh.

Lý Thanh dùng pháp lực ngăn Lăng Kiều lại: "Ngươi và Vinh Khô là duyên phận sư đồ trời định, bái ta không được.”

So với Bách Lý Phi Ưng thì Lý Thanh thích thu Lăng Kiều làm đồ đệ hơn. Lăng Kiều thông minh, trong lòng lại có không ít ý đồ quỷ quái, người bình thường không thể hại nàng được. Chỉ có điều người có linh căn trời sinh khó tìm, nếu bỏ qua Lăng Kiều thì Lý Thanh không biết khi nào mới có thể tìm thêm được một người.

Nợ lời hứa với người khác nên sớm trả hết mới đúng.

"Ô —— "

Lăng Kiều nghe thấy thế thì nhếch miệng lên, khóc lớn, không biết là khóc thật hay giả.

Nhiễm Bính vuốt râu nói rất đúng lúc: "Nữ oa không biết rồi, Vinh Khô Thiền Công thực ra là một công pháp có thể tăng nét đẹp của con người. Nhất vinh nhất khô là cực hạn của đẹp và xấu, học không đến nơi đến chốn thì đương nhiên là khô. Học bình thường là nửa vinh nửa khô. Học được toàn bộ thì sẽ là vinh, không còn khô tướng, nếu tu thành vinh tướng thì người có xấu hơn nữa cũng có thể thành đại mỹ nữ.”

"Thật? Nhiễm gia gia không được lừa gạt tiểu hài tử.” Lăng Kiều hồ nghi nói, nước mắt khô trong nháy mắt.

"Hiển nhiên, sư phụ Vinh Khô của ngươi sau khi đến tiên thiên tu được nửa khô nửa vinh tướng, khổ nỗi không có tiên pháp nên cả đời chỉ có thể dừng lại ở đó. Hiện giờ Lý đạo hữu đã có tiên pháp, ngươi sau khi đến tiên thiên chuyển sang tu tiên pháp là có thể tu thành vinh tướng." Nhiễm Bính gật đầu.

"Thế thì thật tuyệt." Lăng Kiều cười nói, "Chỉ có điều ta đã rất hài lòng với dung mạo của mình, không xấu, cũng không cần trở nên xinh đẹp hơn, thế nên không cần tu Vinh Khô Thiền Công.”

"Người xấu, ta vẫn muốn bái ngươi làm sư phụ." Hai mắt của Lăng Kiều sáng láng khi nhìn chằm chằm vào Lý Thanh.

Lý Thanh lắc đầu thở dài: "Kiếp này, ta và ngươi không có duyên sư đồ.”

"Vậy kiếp sau thì sao?" Lăng Kiều truy vấn.

"Xem duyên phận." Lý Thanh về.

"Được rồi, trên đời này có tiên pháp thì nhất định cũng có kiếp sau. Người xấu, kiếp sau ngươi nhất định phải thu ta làm đồ đệ. Kiếp này ta sẽ miễn cưỡng học công pháp Vinh Khô Thiền Công bỏ đi kia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK