Lý Thanh tự biết, hiện tại hắn không có thực lực xử lý Phi Cương.
Chờ tương lai đủ thực lực rồi thì đến bắt Phi Cương vào trong tay không phải là không thể.
Chỉ nguyên luyện thi cũng là một cơ duyên.
"Theo ta thấy tốt nhất Thánh hậu không nên quấy rầy đến Phi Cương kia. Luyện thi không phải ác nhân, tự có bản năng, vả lại dù có cạn kiệt sức lực cũng sẽ không tàn sát sinh linh dựa vào thi lực. Thánh hậu chỉ cần để một vài thám báo ở xung quanh ngôi mộ cổ Hội Âm, quan sát động tĩnh của Phi Cương là được. Nếu có tiên nhân đến xử lý Phi Cương thì Thánh hậu lại có cơ hội tìm kiếm tiên tung." Lý Thanh lại nói.
Chỉ riêng một mình Phi Cương thì không thể giết nổi mười vạn binh tốt.
Phi cương tu thân bằng âm khí, lực có tận, một khi âm khí trong cơ thể hao hết thì chiến lực sẽ giảm mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi giết ba ngàn binh tốt Phi Cương lại chạy trốn.
Nếu thật sự chiến đấu đến cùng với cấm quân thì Phi Cương sẽ bại.
"Cẩn thận nghe lời đại sư." Thiên Thụ đế gật đầu.
"Lần này đào cổ mộ ra Phi Cương, Thánh hậu có muốn tiếp tục đào nữa?" Lý Thanh lại hỏi. Còn có bốn ngôi mộ cổ Đại Âm, nếu đào tất cả e là sẽ dẫn tới chuyện ngoài ý muốn.
"Đương nhiên, nhưng sẽ chậm lại một chút. Có kinh nghiệm lần này, trẫm đã hiểu đối phó với hoạt thi, nhân số không phải là ưu thế, không cần trấn áp bằng đại quân."
Thiên Thụ Đế nghiêm nghị nói: "Trước tiên nên dùng pháp môn phong thủy chặn thế đại âm của mộ cổ, sau đó mới ép tà vật trong mộ chủ động xuất thế, làm vậy có thể giảm bớt thương vong, cũng có cơ hội nhận được tiên duyên.”
Nếu đã có mộ có âm thế thì hiển nhiên có phương pháp tạo thế.
Nếu dùng thủ đoạn đổi âm thành dương, hóa âm mộ thành dương mộ, mộ Đại Âm sẽ tự phế, tà vật bên trong sẽ phải chạy ra, sau đó, Phát Khâu Linh Quan sẽ có thể vào mộ tìm tiên duyên.
Chỉ có điều muốn ngăn thế đại âm không phải là chuyện dễ, do đó Thiên Thụ đế muốn bàn bạc kỹ hơn.
Sau khi đã biết ý đồ của Thiên Thụ đế, Lý Thanh không có ý định lưu lại, hấp Hồ Bác Tiên Du Lục vào tay, nói: "Vật này ta sẽ mang đi.”
"Đại sư xin cứ tự nhiên." Thiên Thụ đế không dám ngăn, lại hỏi: "Nếu muốn tìm đại sư thì Trẫm nên tìm ở đâu?”
"Vương Ký ở Bắc thị."
Lý Thanh nói xong thì đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
...
Chỉ có điều Lý Thanh vừa rời khỏi thì có một bóng người âm thầm đuổi theo.
Khi Lý Thanh dừng lại, người theo đuôi cũng bước ra, khom người nói: "Gặp Nhược Thủy đại sư!”
"Ngươi là người phương nào?" Mặc đã biết người tới là ai nhưng Lý Thanh vẫn hỏi.
"Tại hạ Cung Phi, hiện là thống lĩnh thị vệ Đại Càn." Người tới cung kính nói.
Cung Phi, hiện là một trong hai vị tiên thiên tông sư của triều đình Đại Càn.
Một vị khác là Lăng Kiều, Lăng Kiều thuộc Võ Các của đại nội.
Thiên Thụ đế không đưa Cung Phi vào võ các là có ý khác, do các tông sư trong Võ Các chỉ hộ vệ an nguy của đế quân, không được tùy tiện điều động.
Việc Lăng Kiều đi tới Băng Phong quốc chính là ý muốn của nàng, không phải do Thiên Thụ đế cưỡng chế.
"Có chuyện gì?" Lý Thanh hỏi.
Cung Phi nói: "Vì Lăng Kiều mà đến, ta quen biết Lăng Kiều, biết nàng tuy bái Vinh Khô làm thầy nhưng cũng kính trọng Nhược Thủy đại sư như sư phụ, còn thường hay nhắc với ta. Nay Lăng Kiều bắc thượng Băng Phong quốc đã bốn năm, ta, ta..."
Lý Thanh đã nhìn ra, Cung Phi này thích Lăng Kiều, nên vui vẻ nói: "Ngươi lo lắng cho Kiều nha đầu?”
Trong trí nhớ của Lý Thanh, bộ dạng của Lăng Kiều thực sự không xinh đẹp cho lắm, sau khi học Vinh Khô Thiền Công thì càng xấu, nếu không hắn đã không đưa Lăng Kiều vào cung làm thái giám giả. Thế mà lại có người thích?
"Đúng... đúng vậy, Lăng Kiều bắc thượng Băng Phong quốc là vì muốn tìm đại sư. "Cung Phi lắp bắp nói.
Về chuyện Lăng Kiều, Lý Thanh thực sự hữu tâm vô lực. Thám tử của Bạch Liên giáo hắn đã phái, nhưng khoảng cách giữa hai nơi quá xa khiến việc trao đổi tin tức không được thông suốt.
"Nói về chuyện truyền thừa ở Băng Phong quốc đi, biết gì nói nấy." Lý Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói.
Việc không liên lạc được với Lăng Kiều rất có thể liên quan đến truyền thừa giả linh căn kia.
"Được."
Cung Phi chậm rãi nói: "Thiên Thụ năm thứ tư, Ngô Châu xuất hiện một ngôi mộ cổ. Mộ chí phía trên ghi lại, Băng Phong quốc có một truyền thừa giả linh căn, truyền thừa kia có thể đề thăng thiên phú giả linh căn. Tuy nhiên không chỉ như thế,
Nghe nói Băng Phong quốc còn lưu truyền không ít thân của linh căn.”
"Thánh hậu sau khi biết muốn ta lãnh quân đi tìm, nhưng hai nước thực sự quá xa, không thể hành quân. Sau khi có tin tức về một vị một vị Nhược Thủy tông sư xuất hiện trong Băng Phong quốc, Lăng Kiều đã chủ động xin đi."
Thế mà lại có thể đề thăng thiên phú giả linh căn!
Cái gọi là đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, trốn đi được một.
Lý Thanh thủy chung vẫn tin rằng vạn sự vạn vật đều có một đường sinh cơ.
Giả linh căn sinh ra như một vịt con xấu xí, nhưng cũng có thể hóa thành thiên nga.
Bất kỳ loại linh căn nào đều có phương pháp hoàn thiện, sẽ không vừa sinh ra đã có giới hạn.
Cung Phi lại nói: "Băng Phong quốc nếu có nhiều linh căn thì hẳn truyền thừa tiên đạo cũng sẽ có không ít, rất có thể có cả tu tiên giới mà đại sư và Thánh hậu truy tìm bấy lâu.”
"Không cần nhiều lời," Lý Thanh ngắt lời, "Cái gì cần tra ta tự sẽ tra.”
Không đợi Cung Phi nói thêm, Lý Thanh đã phi thân rời đi.
...
Chưa nói đến việc còn không biết chuyện Băng Phong quốc hư thực ra sao, hiện tại Lý Thanh còn rất nhiều việc phải làm, Phá Tế thuật, Ngự Khí thuật phải học, Đạn Chỉ thuật phải luyện đến tinh thông, Trận Đạo Sơ Giải cần nghiên cứu, linh thạch lấy được Bách Việt Đại Xuyên cũng phải chuyển hóa thành tu vi.
Về cơ bản thì không có thời gian đi Băng Phong quốc.
Chỉ có thể phân phó cho Bạch Liên giáo tăng cường điều tra.
Còn có cả Hồ Bác Tiên Du Lục cũng cần điều tra.
"Ngôi mộ cổ Hội Âm nằm trong lãnh thổ Đại Càn, nếu hồ Bác là tu tiên giới thì dù không nằm trong lãnh thổ Đại Càn quốc cũng sẽ ở xung quanh đó, nên điều tra thêm."
Tốc độ tu luyện của Lý Thanh càng lúc càng chậm, nếu không tìm được tu tiên giới thì tương lai sẽ rất đáng lo.
Thiên Thụ đế tạm thời không đi đào mộ tìm tiên nữa, chuyện mộ cổ ở núi Lan Thương và Bách Việt Đại Xuyên cũng đã chấm dứt, Lý Thanh chỉ cần chờ tin tức hồ Bác và Băng Phong quốc mà thôi. Tiết tấu sinh hoạt của hắn lại chậm lại như quá khứ.
Sau khi đặt luyện thi và hoàng lăng của Kiến Võ đế, Lý Thanh vẫn nấp trong lãnh cung, mỗi ngày không ngừng tu luyện, thỉnh thoảng thì đi dạo Lê viên một vòng để trêu chọc cung nữ.
Thỉnh thoảng cũng đi đến bể tắm ở hậu cung ngắm một lúc.
Lời đồn về quỷ lão ở lãnh cung quỷ lại dần dấy lên.
Hai năm thoáng trôi qua, một tin tức bất hạnh truyền đến tai Lý Thanh, Cung Việt đã chết, hưởng thọ tận mà chết.
Người bạn cuối cùng ở lãnh cung của Lý Thanh qua đời, hắn không khỏi phiền muộn thốt lên: “Phiêu bạc về đâu, một cánh chim âu nhỏ bé giữa trời đất.”
Lý Thanh không tham gia tang lễ của Cung Việt. Khi thời gian dần trôi qua, hắn sẽ còn phải tiễn đưa rất nhiều người, kể cả Bách Lý Phi Ưng, Minh Anh, thậm chí là Lăng Kiều đã bước lên tiên đạo.
Hắn không thể đến dự đám tang của mỗi người.
Đêm Cung Việt qua đời, Lý Thanh đến Câu Lan Lệ Xuân viện lớn nhất kinh thành, nghe vũ khúc một đêm.
Không thể không nói điệu múa của Lệ Xuân viện thua xa vũ khúc do cung nữ múa ở Lê viên, chỉ có thể dùng bốn chữ đồi phong bại tục để đánh giá.
Lý Thanh thích nhất là ngắm phi tần khiêu vũ, vừa chuẩn mực lại vừa tao nhã.
Không phải là thứ phấn son bình thường có thể so sánh.
Mấy nơi như Lệ Xuân viện này, một đời đi một hồi coi như xong.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt đã qua tám mùa nóng lạnh.
Hiện giờ đã là Thiên Thụ năm thứ mười chín.
Ngày hôm nay.
Ngoại ô phía bắc kinh thành, trên núi Lạc Bách.
Lý Thanh nhảy xuống từ đỉnh núi.
Trong quá trình rơi xuống, Lý Thanh há miệng, một đạo thanh quang bay ra từ trong đó, hóa thành chuông.
Chuông đột nhiên trở nên lớn hơn, kích thước cỡ chuông lớn của đền thờ, đồng thời bay xuống dưới chân.
Lý Thanh chân đạp Giáp Tuất Trấn Thi Linh, bay vào biển mây, thoải mái tột cùng, trông chẳng khác nào một tiên gia, không khỏi thống khoái nói: "Qua mười năm, cuối cùng cũng nhập môn môn Ngự Khí thuật này.”
"Haha."
Đúng vậy.
Mười năm ngự khí Trấn Thi Linh, lướt vào biển mây tựa cưỡi giao.