Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ô —— "

"Sư phụ, sao người không nhớ đồ nhi."

Bách Lý Phi Ưng ngao ngao khóc lớn khiến người qua đường kinh hãi. Đây chính là đệ nhất hiệp đạo kinh thành, khách quý của vương công quý tộc, người trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ.

Không để ý mặt mũi gào khóc trước mặt mọi người thế này thì còn ra thể thống gì nữa.

Bách Lý Phi Ưng hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người qua đường mà tiếp tục khóc nói:

"Mười hai năm trước, Cửu Nguyên Châu, rừng hạnh tử, có một thiếu niên trèo trúc luyện khinh công, một lần bất hạnh bị ngã xuống trúc. Đúng lúc đó có một cao nhân cưỡi bạch mã đi ngang qua, thi triển vô thượng khinh công cứu thiếu niên bị ngã."

"Cao nhân vỗ ngựa rời đi, còn thiếu niên ngã trúc đuổi theo trăm dặm muốn bái sư."

"Sau đó cao nhân cưỡi bạch mã thấy nghị lực của thiếu niên đuổi tận trăm dặm bèn ném lại một quyển khinh công Ly Thủy Lưu Phương Bộ, còn cho thêm thiếu niên mấy khúc ruột già kho."

"Đệ tử chính là thiếu niên bị ngã trúc năm đó, còn sư phụ, người chính là cao nhân cưỡi bạch mã đã cứu đệ tử."

"Do khúc ruột già đó, đệ tử đã đến ở Vương ký đã ba năm để chờ sư phụ."

Lý Thanh nghe xong thì chìm vào hồi ức.

Hình như... hình như có chuyện này.

Năm đó vừa mới ra khỏi kinh thành không lâu, chuyện cứu người thì không nhớ rõ nhưng quả thật có một thiếu hiệp giang hồ đuổi theo hắn hơn trăm dặm để bái sư.

Nhưng hắn không hề thu đồ đệ mà chỉ ném bừa một bản bí tịch khinh công để đuổi thiếu niên kia đi. Còn về phần ruột già kho thì là do lúc ném bí tịch vô tình đụng vào bao quần áo khiến nó rơi xuống.

"Sư phụ, đệ tử dập đầu với người." Lý Thanh còn chưa nhớ lại hết thì Bách Lý Phi Ưng đã dập đầu phanh phanh cho Lý Thanh, chỉ có điều lập tức được Lý Thanh dùng pháp lực đỡ trán, Bách Lý Phi Ưng muốn dập cũng không dập được.

"Thì ra hai ta vốn có một đoạn duyên phận như vậy." Lý Thanh cười nói, "Bái sư thì không cần, đây là cơ duyên của ngươi. Nếu ngươi tình nguyện thì coi ta như trưởng bối bình thường là được.”

Một đời phàm nhân suy cho cùng chỉ là hư ảo, việc thu đồ đệ thực sự không quan trọng đến bao nhiêu.

Trăm năm trôi qua, đồ tử đồ tôn gì đó đều thoáng qua như mây khói.

Lý Thanh có thọ nguyên trăm đời, đến lúc nhìn đồ tôn qua đời thì chỉ sinh ra thương cảm mà thôi.

"Chuyện này..." Bách Lý Phi Ưng rối rắm.

Cung Việt đứng bên sau khi biết Lý Thanh thế mà lại là cao nhân võ đạo không khỏi cười nói: "Tiểu Lý tử là con trai Lý gia, Lý gia thân là tuyệt đỉnh cao thủ, ta bảo làm sao mà ngươi lại không biết võ, hóa ra là ẩn tàng cao thủ, chẳng trách năm đó lại không sao.”

Lăng Kiều ngồi một bên không ngừng ăn, không quá coi trọng lời bái sư vừa rồi. Nàng có biết hung nhân lợi hại như thế nào, một mình dám xông vào tổng đàn của Bạch Liên giáo, thậm chí còn cướp nàng đi thành công.

Minh Anh lúc này lại bĩu môi nói: "Cái tên Bách Lý Phi Ưng này thế mà lại được đại sư dạy. Đại sư quá thiên vị, ta cũng tu luyện Ly Thủy Lưu Phương Bộ nhưng khinh công, thân pháp xa không bằng Bách Lý Phi Ưng. Đừng nói hai quyển khinh công mà đại sư để lại cho Vô Lượng Quan năm đó đều là tàn thiên chứ.”

"Sao có thể, đều là công pháp hoàn chỉnh." Trong hai quyển bí tịch khinh công mà Lý Thanh trả thù lao cho Nhu Thủy Quyết học năm đó, một quyển là Ly Thủy Lưu Phương Bộ.

Lý Thanh sau đó bảo Bách Lý Phi Ưng và Minh Anh cùng thi triển Ly Thủy Lưu Phương Bộ.

Bách Lý Phi Ưng cứ tưởng sư phụ đang kiểm tra mình nên dùng mười thành công lực để thi triển Ly Thủy Lưu Phương Bộ.

So sánh với nhau.

Bộ pháp của Minh Anh quả thật kém hơn Bách Lý Phi Ưng rất nhiều.

Hai người tu vi tương tự, đều là nhất lưu cao thủ, thiếu một bước đả thông Nhâm mạch.

"Lạ nhỉ?" Lý Thanh suy nghĩ. Rõ ràng là bộ pháp của hai người hoàn toàn giống nhau, nhưng Bách Lý Phi Ưng lại nhanh hơn Minh Anh đến ba phần.

Lý Thanh không khỏi hỏi: "Thân pháp của ngươi phải chăng dùng khiếu quyết khác?”

Bách Lý Phi Ưng đứng cạnh nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó cẩn thận móc một quyển sách rách rưới từ trong ngực ra, nói: "Đệ tử từng gặp một đám phi tặc ở Thanh Châu cướp giết thương nhân, giữa đường gặp chuyện bất bình, đệ tử ra tay đánh chết đám tặc tử kia thì lấy được thứ này.”

"Quyển sách này ghi chép lại một môn khinh công gọi là Phi Hồng Thuật. Môn khinh công này có quá nhiều thuật ngữ của đạo môn, đệ tử đọc không hiểu. Nhưng mặc dù đọc không hiểu, sau nhiều lần nghiên cứu Phi Hồng Thuật thì đệ tử đã mơ hồ ngộ ra, mọi khinh công học được đều tăng ba thành uy lực."

"Nhờ vào Phi Hồng Thuật và Ly Thủy Lưu Phương Bộ, khinh công của đệ tử không thua kém gì tứ mạch tuyệt đỉnh, nhờ vào đó mới có thể tạo ra uy danh như bây giờ."

"Đệ tử cũng đang muốn thỉnh giáo Phi Hồng Thuật với sư phụ."

Lý Thanh nhận Phi Hồng thuật.

Vừa nhìn đã thấy ghê gớm. Đây đâu phải là khinh công võ đạo mà chính là một pháp thuật tiên môn.

Lý Thanh lấy được một pháp Tẩy Liên Kinh ở Bạch Liên giáo chứ không có thuật, không ngờ hôm nay lại nhận được cơ duyên này.

Đúng là vạn sự vạn vật đều là duyên phận.

Năm xưa tiện tay ném một quyển bí tịch khinh công để đổi lấy quả hôm nay.

"Sau khi ta nghiên cứu thấu đáo thuật này thì sẽ truyền lại cho ngươi."

Lý Thanh cất Phi Hồng Thuật đi, lại hỏi: "Vật này ngươi lấy được từ đám phi tặc, vậy đám phi tặc kia có chỗ gì khác thường hay không?”

"Thanh Châu giáp với Đông Việt quốc. Đám phi tặc kia đều nói giọng Đông Việt, chắc hẳn là người Đông Việt. Về sau đệ tử cũng đã điều tra qua nhưng không tìm được đầu mối, chỉ mơ hồ nghe nói đám phi tặc đó đến từ Bách Việt Đại Xuyên, không biết là thật hay giả." Bách Lý Phi Ưng nhớ lại.

Bách Việt Đại Xuyên!

Lý Thanh âm thầm ghi nhớ.

Phi Hồng Thuật là pháp thuật tiên môn, có thể coi như là truyền thừa của tiên môn. Việc này khiến hắn không khỏi phỏng đoán Bách Việt Đại Xuyên ở phía đông có tu tiên giới tồn tại.

Phải chọn thời gian để Bạch Liên giáo đi điều tra một phen.

Trận Đạo Sơ Giải, Tẩy Liên Kinh, Phi Hồng Thuật, ba thứ giúp Lý Thanh hiểu được, mặc dù trong phàm tục không có tu tiên giới nhưng tiên đạo truyền thừa vẫn sẽ có một ít. Nếu trước khi gia nhập tu tiên giới, có thể tập hợp lại toàn bộ truyền thừa của tiên đạo ở phàm tục thì cũng là một biện pháp để tăng thực lực của bản thân.

Có trăm thế nhân sinh, không nóng vội nhất thời, phải coi tu tiên giới như sài lang hổ báo, vũ trang đầy đủ mới có thể bước vào.

“Hôm nay cao hứng, giúp hai tiểu bối các ngươi một tay!”

Lý Thanh giơ hai tay ra, giữ chặt vai trái của Bách Lý Phi Ưng và Minh Anh, miệng nói: "Tĩnh tâm ngưng khí, vạn pháp quy nhất!”

Hai người nghe xong thì vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng vận chuyển công pháp.

Lý Thanh đưa hai tay xuống, điểm vào đan điền của cả hai. Pháp lực dâng lên, tràn vào trong cơ thể của Bách Lý Phi Ưng và Minh Anh theo đầu ngón tay.

Bốn mắt đỏ bừng, đầu mướt mồ hôi, chỉ vài giây sau đỉnh đầu của cả hai toát ra từng trận nhiệt khí.

"A —— "

"Ừm."

Một lúc nào đó, hai người không khỏi phát ra tiếng kêu, một cao một trầm.

Sau khi mồ hôi nóng tan hết, hai người bình tĩnh lại, Lý Thanh cũng thu hồi hai ngón.

“Đa tạ đại sư, sư phụ!” Cả hai đồng loạt quỳ xuống đất, bái, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

Chỉ trong chốc lát, Bách Lý Phi Ưng và Minh Anh đã cùng đả thông hai mạch Nhâm Đốc, bước vào hàng ngũ nhị mạch tuyệt đỉnh.

Với thực lực của Lý Thanh hiện giờ, muốn giúp người đả thông hai mạch Nhâm Đốc chỉ tốn chút sức mạnh.

“Sư phụ, tu vi của người!” Bách Lý Phi Ưng càng kinh hỉ hơn.

"Có thể biết không thể vọng." Lý Thanh thản nhiên nói: "Đồ kho sắp bị Kiều nha đầu ăn hết, lên thêm một bàn.”

Bách Lý Phi Ưng lập tức gọi chưởng quầy lên thêm đồ ăn, năm người cùng ngồi một bàn.

Bên này ăn, bên ngoài cửa hàng lại truyền đến tiếng hô lớn. Là đám Vương công tử bị Minh phi đánh đang dẫn theo một đống cao thủ vây quanh Vương Ký.

"Hay cho một hiệp nữ giang hồ, đánh người, trốn đi không nói, lại dám chạy về Vương Ký, thật không coi Vương đại thiếu gia ta ra gì!”

"Nữ tử kia là nhất lưu cao thủ, các ngươi nhớ cẩn thận, trói nàng ta lại, chớ làm hỏng đồ vật của Vương Ký, chọc Bách Lý đại hiệp."

Nghe thấy tiếng trả thù ngoài cửa, Minh Anh không chút hoảng hốt mà nhìn về phía Lý Thanh.

Lý Thanh mải mê ăn đồ ăn, không ngẩng đầu lên: "Tự mình gây họa tự mình giải quyết, ta sẽ không quản. ”

"Sư muội đừng lo, việc này để sư huynh." Bách Lý Phi Ưng vỗ ngực, hào khí đứng dậy.

Minh Anh cũng cầm kiếm đứng dậy, hiện giờ nàng đã là nhị mạch tuyệt đỉnh cao thủ, đối phương đã đến thì nàng không ngại tiếp.

Một bên bình tĩnh như biển lặng không sóng, một bên khí thế hung hăng.

Vào khoảnh khắc hai bên chạm mặt trước cửa Vương Ký, đột nhiên có hơn mười người kỵ sĩ gắn lông trắng, mặc áo tang, cầm chiếu thư chạy dọc con phố.

Vương công tử thấy vậy, hô to một tiếng: "Bệ hạ!" Sau đó dẫn người rời khỏi, không để tâm tới Minh Anh nữa.

Minh Anh sững sờ, không biết sao lại không đánh nữa.

Lý Thanh nghe thấy tiếng vội vàng chạy ra đường, nhìn thấy thế thì không khỏi lẩm bẩm nói: "Kiến Võ đế đã băng hà.”

Cưỡi ngựa trắng, gắn lông trắng, mặc áo tang chính là nghi thức khi hoàng đế băng hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK