Giờ đã là Thái Khang năm thứ mười hai.
"Nương nương chậm một chút."
Lý Thanh cẩn thận đỡ Kỳ phi tản bộ quanh lãnh cung.
Kỳ phi tiến vào lãnh cung đã được ba năm, hai má hồng nhuận, nước da trắng trẻo, hiển nhiên sống không tồi.
Ngày lành của nàng sắp đến.
Ba năm trước, Thái hoàng Thái hậu ngã gãy xương chỉ trong một đêm, mặc dù vẫn còn nắm giữ quyền lực trong tay, nhưng thân thể ngày càng kém.
Lão nhân nha, không nên ngã.
Lúc đầu, Thái hoàng Thái hậu còn tiếp kiến ngoại thần đúng giờ, sau đó ba ngày tiếp kiến một lần, hiện tại là nửa tháng.
Nghe đồn, Thái hoàng Thái hậu băng hà trong mấy ngày này.
Thái hoàng Thái hậu vừa chết, Thái Khang đế đã nắm quyền tự mình chấp chính, Kỳ phi đương nhiên có thể ra khỏi lãnh cung gặp hoàng trưởng tử.
Kỳ phi không biết chừng còn có thể vớt được chức hoàng hậu. Mặc dù Thái Khang đế tuổi không còn nhỏ nhưng vẫn chưa lập hậu.
Thái Khang Đế vốn có thể lập hậu, nhưng lập hậu xong vẫn là khôi lỗi do Thái hoàng Thái hậu chỉ định thì chẳng bằng không lập.
Thái Khang Đế, Kỳ phi đang chờ Thái hoàng thái hậu chết.
Lý Thanh cũng đang chờ Thái hoàng Thái hậu chết.
Chết là có thể tu hành Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm. Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm dù sao cũng là công pháp Minh Vi dùng để ám sát Thái Hoàng Thái hậu. Thái Hoàng Thái hậu chưa chết, Lý Thanh không dám luyện.
Các công việc chuẩn bị cho tang lễ trong cung đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ tiếc một thái giám ở lãnh cung như hắn không thể đi ăn tịch.
Thái Khang năm thứ mười hai, tháng Mão, ngày Canh Thìn.
Thích hợp, an táng, cúng tế, nhập trạch, tháo quan, động thổ, hạ huyệt.
Kị, không nên làm những việc còn lại.
Giờ Mùi hai khắc, trong Từ Ninh cung đột nhiên truyền ra tiếng khóc rống của một đám thần tử, thái giám và cung nữ: “Thái hoàng Thái hậu… Thái hoàng Thái hậu... Thái hoàng Thái hậu.”
Tiếp theo, tiếng khóc này truyền từ Từ Ninh cung đến khắp tam cung lục viện, truyền đến Dưỡng Tâm điện, cuối cùng truyền đến lãnh cung.
Hiện giờ Lý Thanh đang lấy đồ ăn cố ý không ăn buổi trưa bày ra thành mười hai mâm, ăn từng miếng một.
"Đồ ăn hôm nay thật thơm, trù nghệ của thái giám ở thiện phòng ngày càng giỏi."
"Thái hoàng Thái hậu qua đời mà ngươi vẫn còn ăn được." Trương Dũng khó hiểu nhìn Lý Thanh, đưa tay xé một miếng thịt gà nhét vào trong miệng.
Lý Thanh khẽ cười. Nếu có thể hắn thậm chí còn muốn đến trước quan tài của Thái hoàng Thái hậu thổi kèn, kéo nhị hồ, chứ không phải chỉ đơn giản ăn một bữa cỗ.
Nhanh chóng ăn xong, lại ợ ra một hơi.
Dễ chịu.
Đáng tiếc, nếu có thể ăn bữa cơm này cùng Minh phi thì tốt biết bao.
Người ấy à, phải biết chịu đựng, không cần ra tay đối phương vẫn nằm xuống.
Đi ra khỏi phòng trực, trong lãnh cung đã khóc như mưa.
Sương phòng Kỷ Mão.
“Thái hoàng Thái hậu!” Sở phi khóc sướt mướt một phen, khóc đến mức không thành hình người. Nàng thuộc phe của Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu không còn, trời cao cũng biến mất.
Năm năm trước Sở phi từng sút vào mông của Lý Thanh một cước, sau đó ra khỏi lãnh cung, một năm trước lại bị đày vào lãnh cung lần thứ hai.
Có lẽ giờ đã đến thời khắc Lý Thanh báo thù.
Sương phòng Bính Hợi.
"Ô ô..." Kỳ phi nhỏ giọng nức nở, thỉnh thoảng lấy ít nước bọt lau lên khóe mắt, nhưng không tài nào giấu được nụ cười trên khuôn mặt.
Sương phòng Ngọ Dậu.
"Chết rồi? Chết tốt, không ngờ lão yêu bà lại chết trước bổn cung." Đây là một vị phi tần không tham gia tranh quyền, ai nắm quyền nàng cũng không đi ra ngoài.
Lý Thanh cẩn thận đi đến một góc hoa viên trong lãnh cung, lấy tay móc cái hộp nhỏ giấu suốt bảy năm ra.
"Thời gian trôi nhanh như gió, chớp mắt đã bảy năm, ta đã hai mươi ba rồi."
"Nhưng không sao, ta có thời gian của trăm thế, thời gian là vốn lớn nhất của ta, chờ được."
"Từ đêm nay trở đi, bắt đầu chính thức tu hành Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm!"
...
Thái hoàng Thái hậu qua đời, cả nước thủ hiếu hai mươi bảy ngày.
Không được phép uống rượu trong thời gian này, nhưng không cần phải ăn chay.
Cơm nước ở lãnh cung vẫn như thường.
Vừa vào đêm, lãnh cung đã yên tĩnh, không thấy chuyện đánh cờ đánh bài như ngày xưa.
Lý Thanh nằm trong góc được ngăn thành một căn phòng nhỏ,
Trong gian phòng đơn bày một cái vại gỗ cao chứa đầy nước.
Vại gỗ dùng để tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm.
Cốt lõi của Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm là biến nhu lực của nước thành nội lực. Tổng cộng có bảy đoạn cẩm tướng, mỗi cẩm tướng có một tư thế đặc thù. Lý Thanh cần đứng trong vại gỗ bày ra tư thế cẩm tướng, sau đó vận hành tâm pháp của Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm là có thể chậm rãi biến nhu lực thành nội lực.
"Tiểu Lý tử, mấy người như chúng ta bị phân phối đến lãnh cung có thể nói là thiên phú võ đạo vô cùng kém, tu võ không có tương lai. Thái giám của Thượng Võ Giám tu luyện một năm bằng chúng ta tu luyện ba năm." Vương Lễ đánh giá vại nước, khó hiểu nói.
Bảy năm trôi qua, Vương Lễ lớn tuổi nhất đã bốn mươi lăm, trên mặt lộ vẻ già nua.
"Chậm rãi mà tu, tu võ không phải để chém chém giết giết, võ đạo là để dưỡng sinh. Thân thể của ta yếu ớt, muốn sống thêm vài năm." Lý Thanh chậm rãi cởi xiêm y ra, chuẩn bị nhảy vào trong vại nước.
"Tùy ngươi vậy." Vương Lễ lắc đầu rời đi.
Các thái giám khác ngó một lúc thấy chán thì quay đầu ngủ.
Về phần nguồn gốc công pháp của Lý Thanh thì những người khác biết ý không hỏi. Phần đa đều đoán Lý Thanh lấy được công pháp từ Kỳ phi, bởi vì dù sao thì Kỳ phi rất coi trọng Lý Thanh.
Lý Thanh đã sớm báo cáo với Thượng Võ Giám về việc tập võ từ ba năm trước, công pháp điền bừa là Liễu Âm Thủy Công.
Thái giám trong cung chỉ cần báo lại cảnh giới sau khi đột phá.
Lý Thanh lúc trước không dám tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm không phải vì Thượng Võ Giám mà vì Thái hoàng Thái hậu.
Bên cạnh Thái hoàng Thái hậu hẳn có người biết công pháp của Minh Vi, hiện giờ Thái hoàng Thái hậu đã chết, người bên cạnh đương nhiên cây đổ bầy khỉ tan, không ai truy cứu chuyện cũ.
Về phần Thánh thượng, cho dù biết Lý Thanh tu luyện công pháp của Minh Vi cũng sẽ không để ý, thậm chí có thể còn thấy vật nhớ người.
Lý Thanh có thể yên tâm tu luyện.
Tiến vào vại nước, bày xong cẩm tướng, vận chuyển tâm pháp, nước chuyển động vòng quanh thân thể của Lý Thanh.
Sau khi khổ tu nửa tháng, Lý Thanh cuối cùng đã ngưng luyện thành công một luồng nội lực.
"Tư chất này của ta..."
"Minh Vi nói tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, người bình thường năm ngày có thể ngưng luyện một luồng nội lực, người có thiên phú ba ngày đã xong, người có thiên phú tuyệt đỉnh chỉ cần một ngày."
Nói chung, người có thiên phú khổ tu một năm có thể đả thông một một kinh mạch chính.
Quá trình chuyển đổi là trăm luồng nội lực đả thông một kinh mạch.
Lý Thanh tính, nếu hắn muốn đả thông một kinh mạch chính để thăng cấp lên tam lưu thì phải mất tận năm năm.
"Mới có năm năm, nghe không đến nỗi nào."
Đả thông sáu mạch chính để thành cao thủ nhị lưu chỉ cần ba mươi năm.
Toàn bộ mười hai mạch chính để thăng cấp lên nhất lưu cũng chỉ không quá sáu mươi năm.
"Thời gian, có hi vọng."
...
Thời gian chậm rãi tiến về lúc ngày hiếu kỳ kết thúc.
Đêm ngày hiếu kỳ thứ hai mươi bảy của Thái hoàng Thái hậu.
Lãnh cung, sương phòng Bính Hợi.
"Nương nương, đã trang điểm xong. Lát nữa Thánh thượng nhìn thấy nhất định sẽ vui mừng." Cung nữ Minh Nguyệt cẩn thận trang điểm cho Kỳ phi.
Hiếu kỳ của Thái hoàng Thái hậu đến giờ Dậu mới kết thúc. Một khi Thánh thượng thủ hiếu xong nhất sẽ mời Kỳ phi ra khỏi lãnh cung để gặp mặt.
Lúc tiến vào lãnh cung lần hai Kỳ phi đang mang thai nên đã được đặc cách dẫn theo cung nữ Minh Nguyệt để hầu hạ bên người.
"Hoàng nhi đã sắp ba tuổi mà bổn cung vẫn còn chưa được gặp mặt." Kỳ phi lúc này có chút thương cảm.
"Lát nữa là có thể gặp." Minh Nguyệt cười nói.
"Đúng vậy." Kỳ phi cẩn thận soi gương đồng, sợ trang dung có một chút bất nhã.
Chỉ có điều.
Kỳ phi đợi từ giờ Dậu đến tận giờ Tý vẫn không thấy thánh chỉ của Thái Khang đế.
Giờ Tý vừa qua, ầm, một tiếng nổ lớn đột nhiên truyền đến từ hướng Dưỡng Tâm điện. Tiếng vang kinh động cả hoàng cung.
"Hộ giá!"
"Hộ giá!"
Hoàng cung nháy mắt trở nên rối loạn. Từng đội thị vệ tràn ra từ các cửa cung, mọi thái giám của Thượng Võ Giám đều xuất động.
"Mở cửa, mở cửa, mở cửa cho ta."
Bên ngoài lãnh cung truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt.
Mấy người thái giám Vương Lễ chợt bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Lý Thanh cũng bị âm thanh hỗn loạn truyền đến từ bốn phía quấy nhiễu việc tu hành.
Mọi người hai mặt nhìn nhau:
"Xảy chuyện gì rồi?"
"Không biết."
"Hình như là Cố chưởng sự đang gõ cửa lãnh cung."
Cố chưởng sự, thái giám chưởng sự tòng thất phẩm, là người đứng đầu thực sự của thái giám ở lãnh cung, bình thường không đến lãnh cung mà chỉ làm việc dưới trướng thủ lĩnh thái giám.