Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm thái giám tốt hay không tốt, mặc kệ người khác, Lý Thanh thấy rất thoải mái.

Không làm thái giám, hắn đi đâu tiếp xúc với Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm.

Không làm thái giám, sao hắn có thể an ổn sống đến hai mươi tám.

Lý Thanh có trăm đời, tốn hai ba đời làm thái giám thì đã sao, thậm chí còn có thể tăng cảm giác hạnh phúc sau này.

Mất đi rồi mới biết trân trọng.

Vài ngày sau.

Lãnh cung có một vị khách nhân đặc thù, nhỏ tuổi tới chơi, là Võ vương điện hạ mới tám tuổi.

Võ vương điện hạ đến lãnh cung còn dẫn theo một tiểu tùy tùng sáu tuổi, tên Vệ Nô.

Tiểu tùy tùng nghe đồn là con trai của một vị mã phu, nhờ thiên phú tập võ thượng đẳng mà được chọn làm hầu cận cho Võ vương điện hạ.

Vệ Nô mới sáu tuổi đã đả thông một kinh mạch chính, tấn thăng lên cao thủ tam lưu.

"Mẫu phi, bổn vương muốn gặp mẫu phi!" Võ vương điện hạ vừa vào lãnh cung đã hô to.

"Nha, tiểu tổ tông của ta, sao ngài lại tới đây." Vương Lễ nghe thấy giọng nói vội vàng buông hộp cơm trong tay xuống, chạy bước nhỏ đến trước mặt Võ vương.

Hiện giờ đang là giờ cơm trưa ở lãnh cung.

"Bổn vương muốn gặp mẫu phi, dẫn bổn vương đi!" Tuy Võ vương tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện lại có phong thái của bậc đế vương.

"Được được, tiểu nhân lập tức dẫn điện hạ đi," Vương Lễ dẫn đường phía trước, không quên hỏi, "Lữ nương nương có biết tiểu điện hạ đến đây?"

"Hừ, bổn vương có gặp mẫu phi hay không không cần phải báo lại với người ngoài."

Vương Lễ nghe xong luống cuống.

"Tiểu điện hạ..."

"Để tiểu điện hạ tiến vào, vừa kịp ăn một bữa cơm với Kỳ nương nương." Lý Thanh tình cờ đưa cơm từ sương phòng Bính Hậu ra, phất tay ra hiệu cho Vương Lễ.

Vương Lễ gật đầu thối lui, để Lý Thanh dẫn Võ vương.

Võ vương, tên Càn Võ, chính là hoàng trưởng tử tám năm trước của Kỳ phi ở lãnh cung bị Lữ quý phi cưỡng ép ôm đi nuôi nấng đến nay.

Mặc dù Thái hoàng Thái hậu đã chết nhưng gia tộc Lữ thị là cánh tay phải đắc lực của Thái hậu, mà gia tộc Lữ thị còn cắm rễ cực sâu ở nhiều nơi trong triều đình. Thái hậu có thể đặt điều vu họa Thái Khang đế cũng nhờ vào Lữ thị, thế nên Lữ quý phi vẫn là phi tần quyền lực nhất trong hậu cung của Thái Khang đế.

Lữ quý phi vẫn mãi mà không có thai nên nuôi dưỡng Càn Võ như con thân sinh.

Hai năm này khi tuổi lớn dần, Võ vương dần hiểu chuyện, biết mẹ đẻ Kỳ Phi bị đày ở lãnh cung lặng lẽ chạy đến thăm hai lần.

Hai lần đều chỉ có thể gặp mặt, sau đó lập tức bị thái giám và cung nữ vội vàng chạy đến ôm đi.

Lần này, vốn cũng định âm thầm đến.

Trong sương phòng Bính Hợi, Kỳ phi đang ngồi nghiêm chỉnh thì nghe thấy giọng của Hoàng nhi, sắc mặt càng thêm nghiêm túc vài phần.

"Mẫu phi, Hoàng nhi rất nhớ ngài." Võ vương vừa vào đã ôm Kỳ phi.

Thế nhưng Kỳ phi lại không hề lộ vẻ thân cận, đẩy Võ vương ra nghiêm túc nói: “Hoàng nhi, con đã được phong vương, nên có quy củ của hoàng gia. Những nơi như này không phải là nơi con nên tới.”

"Thế nhưng mẫu phi..."

"Bổn cung có tội, hiển nhiên nên ở chỗ này. Tiểu Lý tử."

"Có tiểu nhân." Lý Thanh vội vàng tiến đến.

"Ôm Võ vương đi, giao cho nội thị thái giám, nhắc nhở quản giáo cho tốt." Kỳ phi cố nén nước mắt nói.

Lý Thanh đang định đến gần Võ vương thì Vệ Nô lại giành trước một bước, chắn trước Vũ Vương hét lớn: “Không ai được đụng vào Võ vương điện hạ, kẻ nào dám đụng ta giết kẻ đó!”

Vệ Nô lộ vẻ hung ác.

Lý Thanh không khỏi sững sờ.

Cái tên Vệ nô này hắn đã từng nghe qua. Thiên tài võ đạo, mới sáu tuổi nhưng giống như hắn, đã là cao thủ tam lưu.

Người so với người, tức chết người.

Đúng là một hảo tiểu tử!

Nếu thật sự động thủ, Lý Thanh chưa chắc đã đánh được tiểu hài tử sáu tuổi này.

"Làm càn!"

Thấy vậy, Kỳ phi vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Ôm đi!"

Kỳ phi dù gì cũng là thân mẫu của Võ vương, một tiếng này dọa Vệ Nô giật mình.

Lý Thanh nhanh chóng ôm Võ vương ra khỏi sương phòng Bính Hợi.

Ôm Võ vương đi một mạch đến cửa nhỏ của lãnh cung Lý Thanh mới dừng lại. Vệ Nô cũng đuổi theo sát, trợn mắt nhìn Lý Thanh, mơ hồ có dấu hiệu động thủ.

Võ vương phất phất tay với Vệ Nô, sau đó nói với Lý Thanh: “Bổn vương biết mẫu phi kỳ thực đang quan tâm ta. Hôm nay đã nhìn, cơm canh của mẫu phi tạm ổn.

Ngươi chăm sóc mẫu phi thật tốt thay bổn vương. Tương lai bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi.”

"Tiểu nhân sợ hãi, chăm sóc Kỳ phi vốn là bổn phận." Lý Thanh vội vàng khom người thở dài.

Rất nhanh, một đám thái giám, cung nữ đã vội vàng chạy đến lãnh cung, thấy Võ vương còn chưa vào lãnh cung liền vui vẻ đưa Võ vương đi.

Nhìn bóng lưng nhỏ yếu của Võ vương và Vệ Nô, Lý Thanh cảm thán trong lòng: “Tương lai nếu Võ vương có thể lên ngôi, tất sẽ là một đời hùng chủ. Hậu cung sẽ không có ai có thể áp chế hắn. Mà Vệ Nô, rất có thể sẽ trở thành một vị Vệ quốc đại tướng quân.”

Nhưng mà.

Một đời hùng chủ hay một đời đại tướng quân cũng chỉ là một đời đỉnh phong mà thôi.

Lý Thanh có được trăm đời mới là người thắng thật sự. Không biết chừng sau khi đối phương chết, Lý Thanh còn có thể ngồi trên bia mộ của họ kéo nhị hồ.

Đế vương thì cũng chỉ là một phàm nhân. Mục tiêu của Lý Thanh là cầu tiên, hơn nữa còn có trăm đời để cầu tiên.

“Kéo Nhị Hồ… ta sẽ không, phải tìm lúc nào đấy học mới được.”

"Nhớ là có một bài nhị hồ tên Khúc Cô Tinh Độc Ngâm, nhất định phải học!"

...

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến chạng vạng.

Thời gian đưa cơm trong lãnh cung lại đến.

Công việc của thái giám lãnh cung kỳ thật rất buồn tẻ. Chẳng hạn như một ngày của Lý Thanh, rời giường, đổ dạ hương, đánh bài, đưa cơm, đánh bài, đưa thùng dạ hương, đưa cơm, tu luyện, ngủ.

Mấy năm qua chỉ có như vậy.

Trong phòng trực.

"Tiểu Lý tử, bữa này đến phiên ngươi đưa cơm cho Lễ nương nương, cẩn thận một chút, tính tình của Lễ nương nương dạo gần đây càng ngày càng kỳ quái." Vương Lễ nhắc nhở.

"Đúng vậy, Lý gia, buổi trưa ta đưa cơm, Lễ nương nương còn trừng mắt nhìn khiến ta cảm thấy trái tim của mình như sắp vỡ ra." Tiểu thái giám Cung Việt vẫn còn sợ hãi trong lòng nói.

Cung Việt, tiểu thái giám mới tới, chỉ mới mười sáu tuổi.

"Ta sẽ chú ý." Lý Thanh gật đầu.

Lễ quý phi từ khi bị nhốt trong thiết phòng của lãnh cung đến nay đã năm năm.

Mười hai thái giám của lãnh cung thay phiên nhau đưa cơm cho Lễ quý phi,

Suốt năm năm, Lễ quý phi không nói một lời, cũng nói không nên lời, đầu lưỡi của nàng đã bị cắt.

Lý Thanh đã từng hỏi Kỳ phi chuyện Lễ quý phi. Kỳ phi nói không quen Lễ quý phi, nhưng cũng nhắc tới chuyện Lễ quý phi so với nàng còn được Thái Khang đế sủng ái hơn.

Bên trên không đưa tin tức nào xuống nên vẫn giam giữ như vậy, cũng không rút thái giám của Thượng Võ Giám ở ngoài cung.

Đường đường là quý phi, bị cắt đầu lưỡi, bị khóa ở thiết phòng của lãnh cung năm năm, thân phận hiển nhiên tuyệt đối không đơn giản.

Xách thùng cơm, Lý Thanh như thường lệ hỏi thăm một câu trước cửa: "Thỉnh an Lễ nương nương." Sau đó mới đẩy cửa bước vào.

Trong thiết phòng Đinh Dậu, Lễ quý phi vẫn bị bốn sợi xích huyền thiết khóa ở trên giường như năm năm trước.

Bốn sợi xích huyền thiết không hoàn toàn cố định nên Lễ quý phi có thể tự chủ giải quyết vấn đề vệ sinh.

Lý Thanh vừa vào phòng lập tức bị ánh mắt sắc bén của Lễ quý phi khóa chặt Một giọng nói không phải nam cũng chẳng phải nữ mà Lý Thanh chưa từng nghe qua đột nhiên chui vào trong đầu hắn.

"Tư chất của tiểu thái giám nhà ngươi quả nhiên quá kém. Ngươi tu luyện nội công thượng thừa mà phải mất đến năm năm mới có thể đả thông một kinh mạch chính để nhập tam lưu. Ta có một pháp môn tẩy cân phạt tủy cải thiện căn cốt, ngươi có muốn hay không?"

Ai!

Ai đang nói chuyện!

Đột nhiên có giọng nói chui vào trong đầu khiến Lý Thanh cả kinh, suýt chút nữa đã ném thùng cơm đi. Sau khi nhìn trái nhìn phải, trong phòng vẫn chỉ có hai người là hắn và Lễ quý phi.

Chẳng lẽ là Lễ quý phi?

Nhưng đầu lưỡi của Lễ quý phi đã bị cắt đứt, cũng không thấy Lễ quý phi mở miệng...

"Không cần nhìn đông nhìn tây, tiểu thái giám. Bổn cung dùng tiếng bụng để nói chuyện với ngươi." Lễ quý phi nhìn chằm chằm vào Lý Thanh.

Nói tiếng bụng!

Sau khi xác định được người vừa lên tiếng, Lý Thanh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải quỷ là được rồi.

Lý Thanh phảng phất như không nghe thấy tiếng bụng, bất động thanh sắc đưa thìa cơm lên: “Nương nương, thức ăn sắp nguội, nên dùng bữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK