Tu đến tiên thiên mừng biết bao. Sau khi vào lãnh cung mấy chục năm, cuối cùng Lý Thanh đã có năng lực để tự bảo vệ bản thân.
Nhưng không thể tự mãn, hắn còn chưa thực sự bước lên con đường tu tiên.
Chân khí vẫn chưa thành pháp lực thì Lý Thanh vĩnh viễn chỉ là võ giả.
Sau khi đột phá tiên thiên vẫn còn có thể tiếp tục tu luyện, nhưng Lý Thanh đã tu Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm đến tận cùng, nếu muốn tiếp tục tu luyện thì phải đổi công pháp khác.
"Trong Võ Các có rất nhiều công pháp tu thẳng đến tiên thiên, nhưng công pháp để tu hành sau tiên thiên dường như rất ít. Không biết có công pháp phù hợp với ta hay không, phải tìm lúc nào đó hỏi Vinh Khô đại sư mới được."
"Nếu tìm thấy một công pháp để tu tiên thì có thể chuyển thẳng sang tu tiên, vậy sẽ không cần công pháp để tu sau khi đột phá tiên thiên."
Lý Thanh bắt đầu suy nghĩ.
Về việc đi đâu tìm tiên pháp, Lý Thanh mơ hồ đã có một ý tưởng, nhưng còn cần thêm thông tin.
Còn về chuyện đi tìm tu tiên giới thì hiện tại còn chưa tới lúc, mà có tìm cũng chưa chắc đã tìm được.
Ít nhất phải sở hữu chiến lực để có thể tự bảo vệ trước một vài tu tiên giả thì Lý Thanh mới dám tiếp xúc với tu tiên giả.
Con đường trường sinh có ngàn vạn sát kiếp, không thể không đề phòng.
Vạn nhất lão tu đắc đạo muốn giết người cướp của thì hắn quả thực không ngăn nổi.
Tiếp xúc với tu tiên giả là cả một quá trình, đầu tiên phải hiểu rõ sau đó mới từ từ tiếp xúc sâu hơn nữa.
Có nhân sinh cả trăm đời, không cần phải nóng vội nhất thời.
Lý Thanh lấy Phục Nguyên Kinh có thể mọc lại chi cụt ra.
Chỉ cần tu luyện Phục Nguyên Kinh là tiểu đản đản của Lý Thanh lập tức có thể sống lại, hóa thành nam nhân chân chính.
Chỉ có điều nếu làm như thế thì sẽ không thể ở lại hậu cung.
"Tạm thời chờ một thời gian, đợi thực lực của ta có thể ra vào tự nhiên trong hoàng cung rồi tu luyện công pháp này sau."
Lý Thanh vẫn còn cần mượn lực lượng của Hoàng tộc Đại Càn, hiện giờ chưa nên tách ra.
Sau khi mọc lại chi cụt đi làm vệ sĩ cho Hoàng đế không phải nguyện vọng của Lý Thanh.
Cất Phục Nguyên Kinh đi, Lý Thanh chợt cảm nhận được hai đạo khí cơ có thể uy hiếp đến tính mạng của mình đang tới gần đã dừng lại ở Lê viên.
Lý Thanh mỉm cười, dùng khinh công tiến vào Lê viên trong nháy mắt.
Tiên thiên giả có thể cảm ứng lẫn nhau trong khoảng cách nhất định. Sau khi đột phá, Lý Thanh đã mơ hồ cảm nhận được trong hoàng cung có hai tiên thiên, một ở Võ Các, một ở Dưỡng Tâm điện.
Chính là hai vị tông sư cung phụng trong hoàng.
"Gặp Vinh Khô đại sư."
Lý Thanh Tiên chào Vinh Khô đại sư, sau đó nhìn về phía một lão già có râu dài khác: "Vị này là? ”
"Không cần khách khí, ngươi đã là tiên thiên, chúng ta cứ xưng đạo hữu là được." Vinh Khô cười giới thiệu, "Đây là Nhiễm Bính đạo hữu, một tiên thiên khác của Võ Các, bình thường phụ trách việc an nguy của Thánh thượng.”
"Gặp Nhiễm Bính đạo hữu." Lý Thanh cũng hành lễ. Nhiễm Bính đã mọc râu, lại làm vệ sĩ của Kiến Võ đế, hiển nhiên đã tu luyện Phục Nguyên Kinh, không còn là thái giám nữa.
Nhiễm Bính cũng đáp lễ: "Gặp Nhược Thủy đạo hữu.”
Lê viên vẫn còn ở trong hậu cung nên Nhiễm Bính không thể ở lại lâu, ba người sau đó đến Võ Các.
"Mới qua có ba năm vậy mà đạo hữu đã có thể thành tiên thiên, chắc hẳn phải có thiên đại cơ duyên." Vinh Khô mở miệng hỏi.
"May mắn mà thôi."
Lý Thanh nói về chuyện quá khứ năm xưa, thành thật kể lại tiền căn hậu quả của việc luyện chế giả linh căn.
"Thì ra là cơ duyên như vậy." Vinh Khô gật đầu.
Nhiễm Bính nghe xong vuốt ve râu ria cảm thán: "Không ngờ linh căn của Bạch Liên giáo lại ở trên người Thánh nữ kia. Giáo chủ đương đại của Bạch Liên giáo hẳn là người có linh căn trời sinh. Đáng tiếc, nếu Thánh thượng lấy được thân của linh căn này, luyện chế được giả linh căn thì đã từ bỏ kế hoạch chinh phạt nước khác.”
"Xin lỗi, ta không cố ý nói nói đạo hữu. Đây là cơ duyên của đạo hữu, ta chỉ là không muốn nhìn sinh linh đồ thán." Nhiễm Bính sau đó xin lỗi Lý Thanh.
"Không sao." Lý Thanh cười bỏ qua.
Vinh Khô đứng bên giới thiệu: "Võ Các vốn có ba vị tiên thiên tông sư. Ta và Nhiễm Bính đạo hữu không còn nhiều thọ nguyên, cộng thêm một vị tiên thiên khá trẻ tuổi, nhưng do Thánh thượng yêu cầu nên đã rời khỏi Võ Các. Trong lúc chinh chiến bên ngoài, do trời sinh đã có linh căn nên Trấn Bắc vương đã đột phá tiên thiên không lâu trước đó. Hiện giờ triều đình Đại Càn tổng cộng có bốn vị tiên thiên, cuối cùng cộng thêm ngươi.”
Hai vị tiên thiên tông sư trấn giữ quân đội, bảo sao Đại Càn quốc đánh đâu thắng đó.
"Tuy nhiên, việc ngươi đột phá tiên thiên,
Tốt nhất là giấu diếm không cần báo. Bởi dù sao Thánh thượng cũng đang tìm kiếm giả linh căn, mà ngươi lại trùng hợp vừa đột phá tiên thiên bằng giả linh căn.” Vinh Khô nói thêm.
"Đã hiểu." Lý Thanh gật đầu. Nếu giả linh căn của hắn bại lộ, Kiến Võ đế sẽ khó tránh khỏi sẽ suy ngẫm về việc này, hoặc sẽ ngấp nghé giả linh căn của hắn.
Kiến Võ đế gây ra chiến sự để tìm thân của linh căn từ trong kho tàng của nước khác, hoặc giết một vị tiên thiên tông sư có giả linh căn để mang lưỡi về.
Giết tiên thiên tông sư đã khó, chứ chưa nói đến tiên thiên tông sư có giả linh căn.
Mặc dù Kiến Võ đế đã chinh phạt được Hãn quốc ở thảo nguyên nhưng cũng chỉ đánh lui được tiên thiên tông sư của Hãn quốc chứ không thể giết chết.
Lý Thanh hỏi: "Ta chủ tu Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, hiện giờ cần phải cải tu công pháp, trong Võ Các phải chăng có công pháp nào phù hợp cho tiên thiên hay không?”
Vinh Khô suy nghĩ một lúc, nói: "Kỳ thật ngươi không cần phải đổi công pháp của bản thân. Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm bắt nguồn từ Vô Lượng Quan ở Nguyên Châu. Vô Lượng quan đã từng xuất hiện tiên thiên tông sư, Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm còn có phần tiếp theo của công pháp. Ngươi thử đến Vô Lượng Quan một chuyến, lấy được phần công pháp tiếp theo hẳn không khó.”
Chưa đến tiên thiên, tuyệt đối không vào giang hồ, đây là yêu cầu của Lý Thanh đối với bản thân.
Hiện giờ đã thành tiên thiên, có thể hành tẩu trên giang hồ, nhưng vẫn phải cẩn thận.
“Vậy số lượng tiên thiên trong Đại Càn quốc này?” Lý Thanh hỏi lại.
"Bên ngoài, ngoại trừ giáo chủ của Bạch Liên giáo ra, chỉ có một vị Hoàng Mi đạo hữu là tiên thiên tông sư. Hoàng Mi đạo hữu ẩn cư ở Tê Ngô Sơn tại Giang Châu, còn giáo chủ của Bạch Liên giáo thì hành tung bất định, phần đa thời gian đều ở tổng đàn của Bạch Liên giáo. Tiên thiên cao thủ giả sử có gặp nhau, nếu một phương chỉ muốn lui thì cũng khó phân sinh tử."
"Trong giang hồ cũng có thể có tiên thiên tông sư, nhưng sẽ không xuất hiện ngoài sáng, càng không giao tiếp với các tiên thiên cùng cảnh giới." Vinh Khô nở nụ cười, hiển nhiên hiểu được lý do mà Lý Thanh hỏi.
"Vậy không biết tuổi tác của giáo chủ Bạch Liên giáo là bao nhiêu?” Lý Thanh hỏi thêm.
Đây mới là vấn đề mà Lý Thanh thực sự quan tâm.
Lý Thanh muốn cầu công pháp tu tiên, nhưng tạm thời không thể đi tìm tu tiên giới, mà cho dù có muốn tìm tu tiên giới thì trong thời gian ngắn cũng chưa chắc tìm được, thế nên hắn mới đặt mục tiêu vào Bạch Liên giáo.
Thứ quý báu như linh căn này ngay cả hoàng thất của Đại Càn còn chưa có, thậm chí phải đi chinh phạt nước khác mới có một chút cơ hội, thế mà Bạch Liên giáo lại có. Điều này không thể không khiến Lý Thanh hoài nghi Bạch Liên giáo có truyền thừa công pháp tu tiên.
Bạch Liên giáo hiện tại chỉ có giáo chủ là tiên thiên tông sư, mà thân của linh căn lại bị Lý Thanh lấy mất. Bạch Liên giáo nếu không thể tạo ra tiên thiên thứ hai trong thời gian ngắn thì rất có thể sẽ bị cắt đứt truyền thừa tiên thiên tông sư.
Lý Thanh không cần phải đi liều mạng với giáo chủ của Bạch Liên giáo, chỉ cần chơi chiến thuật rùa đen rụt đầu, đợi lão già này chết là được.
Đến lúc đó là hắn có thể vào Bạch Liên giáo tìm cơ duyên.
"Dựa trên tuổi của ta thì ước chừng còn có thể sống hơn mười năm, tính toán cụ thể thì khó, không biết sẽ chết hay sống lâu hơn." Vinh Khô không dám chắc.
"Vậy vị trí tổng đàn của Bạch Liên giáo?” Lý Thanh hỏi.
Vinh Khô nhìn về phía Nhiễm Bính, hiển nhiên muốn Nhiễm Bính trả lời thay.
Nhiễm Bính cười nói: "Ta hay ở bên cạnh Thánh thượng hơn. Thánh thượng vẫn luôn tiến hành điều tra Bạch Liên giáo, tuy nhiên vị trí tổng đàn của Bạch Liên giáo rất khó tìm, trước mắt về cơ bản chỉ có thể xác định ở loanh quanh giữa Vân Châu và Khánh Châu.”
"Ngươi có ý định gì?"
Lý Thanh trả lời: "Có một thì cũng có thể có hai. Bạch Liên giáo tức có một truyền thừa giả linh căn, biết đâu còn có truyền thừa thứ hai. Nếu tìm được thì có thể thành toàn cho nguyện vọng cầu tiên của Thánh thượng.”
Vinh Khô, Nhiễm Bính hiển nhiên biết Lý Thanh nói ra lời trái lương tâm. Vinh Khô cười, chỉ rõ: "Tiên đạo hư vô mờ mịt, khi còn trẻ ta cũng từng theo đuổi, thế nhưng chỉ là công giã tràng. Ngươi nhìn Bạch Liên giáo mà xem, có truyền thừa hàng ngàn năm, cuối cùng vẫn chỉ là con chuột trong cống ngầm, chưa bao giờ có thể tạo nên sóng gió.”
"Thụ giáo." Lý Thanh khiêm tốn hành lễ.