Võ vương rời kinh đã ba năm sắp về cung diện thánh.
Nửa năm trước, Vũ Vương đại thắng ở Túc Châu, chỉ dùng mười vạn quân địch lại hơn hai mươi vạn quân của Hãn quốc, không chỉ toàn thắng còn nhanh chóng quét sạch thế lực của Hãn quốc còn sót lại của Túc Châu.
Cuộc chiến thu phục Túc Châu cuối cùng cũng chấm dứt sau ba năm.
Sau khi thu phục Túc Châu, Võ vương tiến đánh vào thảo nguyên, chỉ tiếc là đường xá quá dài, không thể tiếp tế tốt, đối phương lại vừa đánh vừa lui, Võ vương chỉ có thể vô công mà về ở thảo nguyên.
Việc phản công ở thảo nguyên thất bại không hề khiến danh tiếng của Võ vương hạ xuống, chiến tích thu phục Túc Châu đã không thể xóa nhòa.
Võ vương đang trên đường hồi kinh, còn nửa tháng nữa sẽ chính thức vào kinh.
Khi tin tức của Võ vương truyền đến lãnh cung thì Lý Thanh lúc này đang tiễn biệt Trương Dũng xin xuất cung.
"Dũng tử nhớ phải bảo trọng, ngàn vạn lần đừng bị phi tặc cắt đầu, tránh việc tương lai ta xuất cung tìm một người để hàn huyên cũng không có." Lý Thanh cười nói.
"Yên tâm, kiểu gì ta cũng phải sống đến ngày ngươi xuất cung. Ta dự định đào một cái động trong phòng ngủ, buổi tối ngủ trong động, bạc để bên ngoài, ai cũng đừng hòng lấy được đầu của ta." Trương Dũng tỏ vẻ nghiêm trang nói.
"Hahaha." Những người khác đều cười.
Trương Dũng sẽ tiếp quản cửa hàng kho mà Vương Lễ để lại để tiếp tục công việc kinh doanh.
Sau khi Trương Dũng xuất cung, phủ Nội vụ điều thêm một tiểu thái giám mới để thay thế vị trí của Trương Dũng.
Bây giờ đã là Thái Khang năm thứ ba mươi hai, mùng ba tháng chín.
Người lớn tuổi nhất trong lãnh cung là Chương Bạch bốn mươi chín tuổi, Lý Thanh xếp thứ tư.
Mấy năm nay lại có hai thái giám ở lãnh cung chết vì bệnh.
Thái giám trước khi tiến vào lãnh cung ít nhiều đã từng chịu tội, thân thể có không ít mầm bệnh, người trường thọ ít.
Tiểu thái giám Cung Việt năm đó cũng đã ba mươi mốt, tất cả mọi người đều già đi, lãnh cung lại không ngừng đổi mới.
Đổi mới còn nhanh hơn là những phi tần ở lãnh cung kia, chết một đám lại đến một đấm, hiện giờ sống ở lãnh cung lâu nhất vẫn là Kỳ phi.
Chiều ngày hôm đó.
"Võ vương sắp về, e rằng trong hoàng cung sẽ không yên tĩnh." Trong phòng trực, Chương Bạch chậm rãi thở dài.
"Đúng vậy, hai năm này Thánh thượng và Thái hậu vẫn luôn giữ một thế cân bằng. Mặc dù Thái hậu vẫn còn khống chế thế cục trong triều, nhưng Thánh thượng đã có thể tiếp kiến một vài triều thần như bình thường. Đợi Võ vương trở về, thế cân bằng này cuối cùng sẽ bị phá vỡ. Nghiêng về bên nào thì còn tùy thuộc vào việc Võ vương sẽ ủng hộ ai." Cung Việt nhổ vỏ dưa, nói ra suy nghĩ.
"Ta thấy Võ vương chưa chắc đã ủng hộ Thánh thượng. Võ vương thân là hoàng trưởng tử, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn Thái hậu yêu thương bồi dưỡng, lại còn được Lữ quý phi nuôi nấng dưỡng dục, tương lai kế thừa đại thống đã là điều hiển nhiên. Bản thân Võ vương đã rất thân với Thái hậu, giờ Thái hậu chỉ cần giữ vững, kiên nhẫn chờ đợi là có thể đạt được lợi ích lớn nhất." Một tiểu thái giám nói.
"Đúng vậy, lúc trước Võ vương sáu tuổi đã được phong vương cũng là nhờ Thái hậu dốc hết sức." Một thái giám khác phụ họa.
"Không, Võ vương nhất định ủng hộ Thánh thượng!" Vệ Ương bước vào phòng trực từ bên ngoài, nói chắc như đinh đóng cột.
Đám người Cung Việt nhìn thấy Lý Thanh đi sau Vệ Ương thì lập tức không nói chuyện quốc sự, chuyển sang khoác lác.
Nhìn đám đông túm tụm lại với nhau, Lý Thanh lắc đầu: “Các ngươi ấy à, còn chưa biết mùi vị. Nếu bị người nghe thấy dám tùy ý nghị luận Thánh thượng với Thái hậu như vậy, khám nhà diệt tộc cũng không quá đáng.”
Chương Bạch cười đáp lại: “Lãnh cung hẻo lánh như này, bình thường cửa cung đóng chặt, làm gì có ai tới.”
Lý Thanh từ chối cho ý kiến.
...
Đêm đến.
Ánh trăng mờ, vì sao thưa thớt, không gian tĩnh lặng như tờ.
Khu vực xung quanh lãnh cung càng thêm yên tĩnh so với ngày xưa.
Không thấy thái giám đi tuần, cũng không thấy thái giám trực ban đốt đèn khắp hành lang.
Hai bóng người nhỏ, gầy, quỷ mị, lén lút trèo qua tường vào trong lãnh cung.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của thái giám ở lãnh cung, bốn con mắt đồng thời mở ra.
Hai người tỉnh lại là Lý Thanh và Vệ Ương.
Vệ Ương xoay người đứng lên, nhìn Lý Thanh, dùng tiếng bụng truyền lời nói: “Lý gia vô dục vô cầu, không cần động thủ, tối nay một mình ta đủ rồi.”
Nói xong, Vệ Ương cầm kiếm nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lý Thanh hiển nhiên sẽ không động,
Chỉ có thể chờ đợi: “Hy vọng Vệ Ương và Kỳ phi tối nay không có gì đáng ngại.”
Từ khi tin Võ vương về kinh truyền ra, Lý Thanh đã đoán được sẽ có thích khách đến hành thích Kỳ phi.
Hắn còn định ra khỏi lãnh cung để tránh họa mấy ngày, chỉ có điều nhất thời không biết đi đâu, chỗ duy nhất có thể tránh họa chỉ có thiện phòng.
Triệu thái giám quản lý việc ăn uống ở lãnh cung đến nay vẫn còn sống, hơn sáu mươi, giao tình với Lý Thanh không cạn. Năm đó vì cầu võ đạo mà lấy lòng Minh Vi, bình Túy Nguyên Xuân chính là do Triệu thái giám đưa vào lãnh cung.
Khi Vương Lễ còn sống, việc đưa lòng kho và ngân phiếu đến cũng phải qua tay Triệu thái giám.
Chỉ có điều không ngờ thích khách lại đến nhanh như vậy, đêm đầu tiên đã đến.
Người đến hành thíc, đại khái là phe của Lữ quý phi.
Chỉ khi nào Kỳ phi chết, Võ vương mới có thể coi Lữ quý phi là mẫu thân duy nhất.
Nếu Vệ Ương cứu được Kỳ phi, không biết lần này có thể vặn ngã Lữ quý phi hay không...
Điều khiến Lý Thanh tò mò là lần này Vệ Ương lại dùng tiếng bụng. Tiếng bụng chính là bí pháp của Lễ quý phi lúc trước, Vệ Ương biết bí pháp của Lễ quý phi, có lẽ cũng biết công pháp đề thăng căn cốt của nàng.
Công pháp kia tựa hồ gọi là Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp...
Vệ Ương đã đề thăng căn cốt hai lần, chẳng trách tốc độ tu luyện lại nhanh như vậy.
Vệ Ương bây giờ đã mạnh hơn Lý Thanh rất nhiều.
Lý Thanh đã đả thông chín kinh mạch chính, có thể coi như là hảo thủ trong hàng ngũ nhị lưu, còn Vệ Ương, có lẽ là nhất lưu...
Nhưng mà Vệ Ương có tu luyện nhanh hơn nữa thì vẫn sẽ có một ngày Lý Thanh đuổi kịp.
Trong lãnh cung không truyền ra tiếng đánh nhau, cũng không thấy Vệ Ương trở về.
Lý Thanh một đêm không ngủ.
Trời vừa sáng, Lý Thanh đi theo chúng thái giám, thấy Vệ Ương ngồi trước sương phòng Bính Hợi.
Vệ Ương cả người là máu, cầm kiếm đứng trước sương phòng. Hai cái đầu cực lớn lăn lông lốc trên đất.
Kỳ phi còn đang ngủ, có lẽ không biết chuyện bị ám sát.
Vừa thấy cái đầu, Chương Bạch sợ tới mức nhảy dựng lên: “Có thích khách, có thích khách!”
Các thái giám khác cũng vội vàng đưa tin ra ngoài cung.
Nhất thời lãnh cung đại loạn.
Rất nhanh.
Cố chưởng sự nghe thấy lập tức chạy tới, đi cùng còn có một vị thái giám tổng quản của Thượng Võ Giám.
Thích khách do Vệ Ương giết một mình, đám người Lý Thanh không bị tra hỏi, thái giám tổng quản chỉ hỏi một mình Vệ Ương.
Chuyện tiếp theo không liên quan gì đến Lý Thanh, chỉ có tin tức truyền ra ——
Hai thích khách ám sát Kỳ phi là thái giám trong cung Lữ quý phi.
Nhưng Lữ quý phi kiên quyết khẳng định thích khách không phải do nàng phái. Cuối cùng các bên đứng ra hòa giải, thống nhất nói là thái giám chưởng sự của Lữ quý phi tự an bài ám sát, không liên quan gì đến Lữ quý phi. Thái giám chưởng sự ngày ngày hôm đó bị đánh đến chết. Lữ quý phi vì trị người không nghiêm, chịu trách nhiệm bế cung lễ Phật nửa năm, không được gặp người ngoài.
Mà Kỳ phi lại có thể chuyển ra khỏi lãnh cung vì vụ ám sát, Vệ Ương cũng theo đó ra khỏi lãnh cung.
Nhờ có công hộ vệ Kỳ phi, Vệ Ương thăng lên thái giám chỉ huy trực bát phẩm, kiêm nhậm chức Thượng Võ Giám.
"Tiểu Vệ tử giờ tiền đồ vô lượng, đám người chúng ta ở lãnh cung cuối cùng cũng có một nhân vật khó lường. Chờ Võ vương trở về, nhất định còn khen thưởng thêm cho Tiểu Vệ Tử!" Chương Bạch cảm khái, lộ vẻ hâm mộ.
"Lý gia, nếu ngài tranh, hôm nay kỳ ngộ này chính là của ngài." Cung Việt như có điều suy nghĩ.
"Thượng thiện nhược thủy, nước lợi cho vạn vật mà không tranh."
Lý Thanh thản nhiên trả lời một câu.
Sau đó, Lý Thanh càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cuộc ám sát này người không chết, chỗ tốt kiểu gì cũng thuộc về Kỳ phi.
Lãnh cung chỉ có hai thái giám biết võ công. Nếu thật sự Lữ quý phi phái người ám sát, để đề phòng thái giám biết võ quấy nhiễu, người phái đi ít nhất phải có thực lực nhất lưu hoặc tuyệt đỉnh, nhưng hai thích khách vẻn vẹn chỉ vừa nhị lưu.
Lại nói Võ vương, sau khi Võ vương chưởng quân, chẳng lẽ lại không lo lắng đến an nguy của Kỳ phi? Kiểu gì cũng phải âm thầm phái người bảo hộ Kỳ phi.
Kỳ phi thật ra không dễ bị ám sát như vậy.
Hơn nữa, Lữ quý phi nếu thật sự ám sát Kỳ phi cũng chưa chắc đã tốt, làm như này chẳng khác nào hoàn toàn trở mặt với Võ vương.
Ban đầu Lý Thanh cũng đương nhiên cho rằng thích khách thuộc phe của Lữ quý phi, hiện giờ ngẫm lại thì càng thấy có vẻ như là Thánh thượng tự biên tự diễn.
Chỉ có như vậy thì Thánh thượng mới có thể kéo Võ Vương về hẳn trận doanh của mình.
Mọi người đều biết Võ vương gần gũi với thân mẫu Kỳ Phi hơn.
"Nhìn trên góc độ này thì khi Võ vương trở về tất sẽ ủng hộ Thái Khang đế bởi vì Kỳ phi bị ám sát. Thái Khang Đế rất có thể sẽ thoát khỏi thân phận khôi lỗi. Thế cục trong cung xem ra lại có biến lớn."
"Âm mưu quỷ kế, si mị tham tham, mặc kệ tất cả muốn làm gì."
"Đợi thời gian trôi đi, kiểu gì ta cũng sẽ thấy rõ chân tướng ẩn trong sương mù..."