Sau khi biết Thuyết giả linh căn và Huyết Linh quyết, Lý Thanh không lập tức rời khỏi Võ Các mà dự định tìm một vài công pháp để luyện tập, tăng cường khả năng công kích và phòng ngự.
Lý Thanh cố ý chọn công pháp khinh công cao cấp nhất, kiếm pháp, ám khí các loại thì cũng chọn vài quyển.
Sau khi lựa chọn xong, Lý Thanh lại tìm Vinh Khô hỏi: "Đại sư, trong Các có công pháp có thể mọc lại chi cụt sau khi nhập tiên thiên không? ”
Tuy rằng đời tiếp theo Lý Thanh có thể quay lại làm một nam nhân chân chính, nhưng kiếp này nếu có thể triển khai hùng phong thì đương nhiên không thể tốt hơn.
Khô Vinh đại sư nhắm mắt trả lời: "Bên trái lầu ba, hộp cẩm Ất thứ tư có một quyển Phục Nguyên Kinh, do một lão thái giám tiền triều dốc lòng sáng tạo, sau khi vào tiên thiên có thể tu luyện. Chỉ có điều một khi tu luyện thành công thì không được ở lại trong hậu cung, phải bảo hộ cạnh thánh thượng mọi thời khắc để tránh dâm loạn cung đình.”
"Đã rõ."
Lý Thanh vừa chép Phục Nguyên Kinh lại vừa mừng thầm.
Về phần công pháp tu tiên thì Võ Các không có, phỏng chừng Kiến Võ đế cũng đang tìm.
...
Đảo mắt đã năm tháng trôi qua, Lý Thanh đã học được khoảng bảy tám phần số công pháp nhận được từ Võ Các, số còn lại cứ từ từ học là xong.
Thời gian bước sang tháng tám.
Hôm đó, một tin tức bất hạnh truyền vào lãnh cung.
Trương Dũng chết, hưởng thọ sáu mươi lăm tuổi, có thể xem như hỉ tang.
Nhưng Trương Dũng không phải tự nhiên mà chết. Trong lúc bán lòng kho, Trương Dũng bị tặc tử bắt đi trên phố, sau đó bị đốt xác ở chốn hoang dã.
Sau bộ khoái điều tra được tặc tử là đệ tử của Bạch Liên giáo.
"Ai, Trương gia, lũ chó hoang Bạch Liên giáo này!” Nhận được tin tức, Cung Việt chửi ầm lên.
Khi xưa Cung Việt và Trương Dũng ở cùng nhau, còn một thái giám lớn tuổi khác là Trịnh Xuân thì không biết Trương Dũng.
Tuy nhiên Trịnh Xuân cũng cảm thương nói: "Bạch Liên giáo chỉ bắt mỗi Trương gia đi, con trai của Trương gia và tiểu nhị đều không có việc gì. Dường như chúng chỉ nhắm vào mỗi Trương gia.”
Lý Thanh cầm quân cờ, cũng đang suy tư chuyện Bạch Liên giáo.
Thân phận hiện tại của hắn là con trai của Lý Thanh, không nên cảm thương cái chết của Trương Dũng cùng Cung Việt.
"Cái chết của Dũng tử hẳn có liên quan đến Lễ quý phi, lúc trước Dũng tử đã từng đưa cơm cho Lễ quý phi."
Không cần nghĩ, Trương Dũng bị Bạch Liên giáo nhắm tới tất nhiên là do thân phận xuất thân từ lãnh cung.
Lý Thanh đột nhiên bừng tỉnh, mấy năm nay, hắn lại quên đi một vài cái tên của bạn cũ ở lãnh cung, có lẽ họ đều bị Bạch Liên giáo giết chết.
Bạch Liên giáo vẫn chưa hề từ bỏ chuyện Lễ quý phi.
Bạch Liên giáo có truyền thừa giả linh căn. Lý Thanh lớn mật suy đoán, Lễ quý phi lúc trước có lẽ đã luyện xong giả linh căn.
Để tìm lại linh căn của Lễ quý phi, Bạch Liên giáo hỗ trợ Lữ tướng tấn công hoàng cung, tàn sát lãnh cung, phi tử và thái giám.
Nhưng.
Đầu lưỡi của Lễ quý phi đâu?
Mấy tháng nay, Lý Thanh vẫn không quên tìm hiểu chuyện năm đó, chỉ có điều người khi ấy đã chết gần hết, người còn sống thì không ai biết.
Đã quá lâu rồi.
"Nếu ta ở ngoài cung thì hiện cũng hẳn bị Bạch Liên giáo truy sát."
Lý Thanh lại lần nữa thấy lựa chọn tiến cung của mình là đúng đắn. Với tu vi bát mạch tuyệt đỉnh của hắn, cộng thêm việc nghiên cứu công pháp đỉnh cấp của các phái, thì trong tình huống không xuất hiện tiên thiên, hắn không quá sợ Bạch Liên giáo, nhưng nguy hiểm thì vẫn có.
"Có thể hay không bị Vệ Ương..." Lý Thanh chợt giật mình.
Với thủ đoạn của Vệ Ương thì rất có khả năng này.
Vấn đề duy nhất là trước khi vào lãnh cung, đầu lưỡi của Lễ quý phi đã bị đứt.
Chỉ khi nào Lễ quý phi tự cắt đầu lưỡi và giấu đi thì Vệ Ương mới có cơ hội.
"Tự cắt đầu lưỡi, có phải quá mức thiên phương dạ đàm hay không, thế gian sao có thể có loại công pháp này?"
Hủy lưỡi không khó, Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm của Lý Thanh cũng có thể làm được, nhưng lại không có cách nào cắt tận gốc, càng không thể ngăn xuất huyết sau khi lưỡi bị đứt.
Lý Thanh thậm chí còn không dám chắc sau khi cắt lưỡi vẫn có thể sống.
"Chưa chắc đã thế, công pháp mọc lại chi cụt như Phục Nguyên Kinh còn có, tự cắt đầu lưỡi không phải là không thể!”
Lý Thanh suy tư.
Giả sử lưỡi của Lễ quý phi có thân của linh căn.
Hiển nhiên là Hoàng tộc của Đại Càn không lấy được lưỡi của Lễ quý phi, nếu không Kiến Võ đế đã không phải gây ra chiến tranh để tìm giả linh căn.
Đại nội phỏng chừng cũng không có,
Nếu không Vinh Khô tông sư đã sớm đưa thân của linh căn cho Kiến Võ đế để ngừng chiến.
Lý Thanh nghiêng theo hướng lúc trước ngoại trừ Bạch Liên giáo ra thì người khác không biết Lễ quý phi có thân của linh căn.
Không nói đến việc Lễ quý phi chỉ là thánh nữ mà không phải giáo chủ, mà còn bởi vì chuyện giả linh căn vốn là bí mật trong bí mật, đến Hoàng đế cũng khó biết.
Lý Thanh vội đi tới Võ Các, bắt đầu tìm kiếm công pháp có thể tự đoạn lưỡi.
Quả nhiên.
Nửa ngày sau, Lý Thanh tìm được một quyển Đoạn Thiệt Công ở Võ Các.
Đoạn Thiệt Công là một công pháp dùng nội lực để cắt lưỡi, hơn nữa còn có thể giảm đau, tự động cầm máu.
"Nói như vậy, người có khả năng lấy lưỡi của Lễ quý phi lớn nhất chỉ có thể là Vệ Ương."
...
Kiến Vũ nắm thứ mười, thu.
Trấn Bắc vương Vệ Nô dẫn quân công phá hoàng đô của Nguyệt quốc, bắt được công chúa Nguyệt Linh, con gái của Nguyệt Hoàng.
Nguyệt Hoàng sai sứ giả cầu hòa, nguyện làm nước phụ thuộc của Đại Càn, tôn Đại Càn làm thượng quốc.
Kiến Võ đế đáp ứng.
Mùa xuân năm sau, Trấn Bắc vương dẫn theo công chúa Nguyệt Linh về kinh.
Tháng đó, Kiến Võ đế lấy tội danh khinh thường quân vương để phế bỏ Hoàng hậu, sau khi phế thì đày vào lãnh cung, lập công chúa Nguyệt Linh lên làm Hoàng hậu.
Ngày mười bảy tháng tám cùng năm, Kiến Võ đế lại điểm binh ở võ trường phía nam kinh thành, để cho Trấn Bắc vương tây chinh Ha Lạt quốc.
Ngày mà Trấn Bắc vương tây chinh, kinh thành nhà nào nhà nấy đóng cửa, cấm tiệt bắt gà trộm chó, tương phản rõ rệt so với năm xưa vạn người đổ xô ra đường.
Lý Thanh cầm theo lệnh bài, cũng ra khỏi hoàng cung vào ngày hôm đó.
Đã ba năm kể từ khi Trương Dũng qua đời, từ lúc Lý Thanh hoài nghi Vệ Ương lấy được lưỡi của Lễ quý phi đã lặng lẽ tìm kiếm ở các nơi mà Vệ Ương có thể cất giấu trong cung.
Sau đó không tìm được gì.
Cuối cùng, Lý Thanh đột nhiên nhớ tới lời cáo biệt năm đó của Vệ Ương và mình, muốn Lý Thanh chôn thi thể của Vệ Ương cùng một chỗ với tỷ tỷ ở Lạc Bách sơn.
Việc quy táng Vệ Ương và tỷ tỷ có lẽ có ẩn ý sâu xa khác.
Do bị Bạch Liên giáo theo dõi sát sao, và dù gì Bạch Liên giáo dù cũng có một tiên thiên tông sư ở đó nên bình thường Lý Thanh chưa muốn xuất cung.
Chọn đúng ngày mà Trấn Bắc vương tây chinh, Lý Thanh mới ra khỏi hoàng cung.
Tây chinh điểm tướng, Kiến Võ đế đích thân ra khỏi hoàng cung, kinh thành giới nghiêm, coi như khá an toàn.
Do đã tám năm chưa ra khỏi hoàng cung, cảnh tượng Lý Thanh nhìn thấy trên đường khác xa so với ngày xưa.
Thương nhân người Hồ nhiều, quý nhân càng quý khí, nhưng dân chúng lại càng thêm nghèo.
Người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo.
Trong đôi mắt của dân chúng không còn ánh sáng mà chỉ có nỗi bất an.
Nói lại thấy buồn cười, một triều đại Thái Khang, Thái Khang đế hơn ba mươi năm không quản lý việc triều chính, hai phụ nhân ở hậu cung tranh quyền đoạt lợi ngay trên triều đình, nhưng thiên hạ lại thái bình, bách tính an khang, người giàu nhiều như cá diếc sang sông.
Đến giờ là triều đại Kiến Võ, Kiến Võ đế độc đoán chuyên quyền, nắm hết mọi quyền hành, mở mang bờ cõi, để lộ phong thái của một đại quốc, thế nhưng dân chúng lại càng ngày càng khổ cực.
Không biết chừng, dân chúng còn mắng sau lưng Kiến Võ đế một câu: "Cẩu hoàng đế!”
Trước sau thay đổi cũng chỉ có mười năm.
Lý Thanh lắc đầu, đi tới tiểu viện đã từng mua ở kinh thành, sau một hồi trang điểm thì đổi sang bộ dáng già nua hoàn toàn khác rồi mới ra khỏi hoàng thành.
Lý Thanh đương nhiên là tinh thông thuật dịch dung.
Một đường bình an, Lý Thanh thuận lợi đi tới Lạc Bách sơn, đứng trước hai ngôi mộ vô danh của tỷ đệ Vệ Ương.
Lý Thanh cúi đầu ba lần, sau đó dâng hương lên mộ thổ, bày biện tế phẩm rồi nói: "Tiểu Vệ tử, năm đó ta chỉ tặng ngươi một cơ hội để ra khỏi lãnh cung, chỉ dạy ngươi nhập môn võ đạo. Chút ân tình nhỏ này, sau khi ngươi tặng ta lệnh bài và Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp dĩ nhiên đã tận.”
"Hôm nay ta tới đây để xác minh một chuyện cũ. Nếu có đắc tội xin hãy thứ lỗi."
"Nếu thế gian có luân hồi, ngươi có chuyển sinh, mà tương lai ta đã tầm tiên đắc đạo, nếu có duyên phận, tất sẽ dẫn tỷ đệ ngươi vào tiên môn để đền bù tội lỗi hôm nay."
Lý Thanh lại cúi đầu hành lễ, bái ba bái, sau đó dọn tế phẩm đi.
Một tiếng 'Lên' !
Nội lực tuôn ra từ tay của Lý Thanh, tách rời mặt đắt. Một cái quan tài bằng gỗ xanh chậm rãi bay lên từ dưới đó.
Tỷ tỷ của Vệ Ương vốn nằm trong ngôi mộ không có quan tài. Năm đó Lý Thanh đã lấy hài cốt nàng đặt vào trong cùng một quan tài với Vệ Ương rồi chôn xuống.
Một tiếng 'Mở' !
Quan tài bằng gỗ xanh được mở ra.
Thi thể của Vệ Ương hoàn hảo như lúc ban đầu hiện ra trước mắt Lý Thanh. Mười một năm đã trôi qua nhưng thi thể của Vệ Ương vẫn chưa chưa hóa, không hề có mùi hôi thối.
Lý Thanh mừng rỡ.
Linh căn có thể tự động hấp thu linh khí, nếu giấu ở trong thi thể có thể bảo vệ thi thể trăm năm không thay đổi.
Còn sau trăm năm thi thể sẽ biến thành thứ gì thì Lý Thanh không biết.
Nhưng hiện trạng này của Vệ Ương đã chứng minh một điều, bên trong thi thể có cất giấu thân của linh căn.