Kinh thành Đại Càn.
Vương Ký.
Trải qua mấy chục năm phát triển, Vương Ký đã trở thành cửa hàng kho lâu đời, rất có danh vọng ở kinh thành.
Khách khứa đến nơi này có giang hồ hiệp khách, có văn nhân tao khách, còn có cả quý tử vương tôn.
Nhưng không ai dám gây rối trong tiệm.
Bởi vì Vương Ký không chỉ được Bách Lý đại hiệp che chở, mà trong tiệm còn đặt một tấm biển do tiên thiên tông sư viết: Người gây sự, chết!
Nghe nói tiên thiên tông sư viết tấm biển này đến từ hoàng cung.
Tiên thiên tông sư đến Tể tướng cũng không dám chọc.
Đúng giờ Thìn, Vương Ký mở cửa.
Thịt đã kho từ sớm bốc mùi thơm ngon, cuối theo gió sáng phiêu bạt khắp nửa con phố Bắc thị.
Khách quen đã đồng loạt chờ ở cửa từ sớm:
"Chưởng quầy, một cân lưỡi vịt kho, nửa con gà kho."
"Ta muốn hai cân ruột vịt kho, nửa cân lòng vịt kho."
"Đến lượt ta, ba cân ruột già kho, hơi thối một chút, tốt nhất là lẫn chút mùi."
"Đi đi, quấy rối cái gì mà quấy rối ", một lão nhân lưng còng bước ra từ trong Vương Ký khẽ mắng: "Vương Ký không có ruột già thối, rất thơm!”
"Đùa một chút đùa một chút thôi." Khách quen muốn mua ruột già vừa cười hì hì vừa nói một câu, khiến thực khách xung quanh cười to.
Đúng lúc này.
Một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng truyền vào tai lão nhân từ trong đám đông: "Cung gia, ngài còn sống.”
Cung Việt đã hơi nặng tai, híp mắt nhìn chằm chằm vào vị khách vừa mới lên tiếng. Sau khi nhìn hơn mười giây, Cung Việt mới đột nhiên tìm thấy người này trong trí nhớ, nghi ngờ hỏi: "Là... là Tiểu Lý tử phải không?”
"Là ta, Cung gia."
Lý Thanh tiến lên trước vài bước đỡ Cung Việt.
Nói thật, lần này vào kinh, Lý Thanh thật sự không ngờ Cung Việt vẫn còn sống. Tính tuổi thì Cung Việt năm nay đã bảy mươi lăm.
Một thái giám ở lãnh cung sống đến bảy mươi lăm quả thực không dễ dàng.
Sau khi nhận được câu trả lời, Cung Việt lại nhìn chằm chằm Lý Thanh mười giây, cuối cùng xác định: "Ngươi thật sự là Tiểu Lý tử! Ngươi già rồi!”
"Đúng vậy, ta già rồi."
Lý Thanh cười tủm tỉm tiến vào cửa hàng, gọi vài món kho, sau đó ngồi xuống cạnh Cung Việt.
Tai của Cung Việt giờ không được tốt lắm nên Lý Thanh nói một câu phải vài lần đối phương mới trả lời được.
Nhưng Lý Thanh lại vừa kiên nhẫn, lại vừa thoải mái ngồi tán gẫu với Cung Việt.
"Ngươi mất tích đã mười hai năm, về là tốt rồi. Bách Lý đại hiệp đã có năm đứa con."
"Ngươi hỏi lão bà của Bách Lý đại hiệp là ai. Là Minh Anh a, cách đây không lâu vừa mới sinh thêm một khuê nữ, trắng trẻo mập mạp, mỗi tội không biết nói chuyện.”
"Kiều nha đầu thật là lợi hại. Nàng để lại một tấm biển trong cửa hàng. Từ đó, cho dù Tể tướng đi vào cũng phải khách khí."
"Ai, ngươi đi một lần lại là những mười hai năm, Kiều nha đầu đang tìm ngươi..."
"Lần này e là lần cuối chúng ta gặp mặt, mười hai năm nữa ta sống không nổi."
"..."
Rời khỏi Vương Ký, Lý Thanh có hơi buồn bã, mất mát.
Nhân sinh chính là như thế, mười hai năm đối với hắn chỉ là thoáng qua, thế nhưng lại là bùa thúc mệnh đối với phàm nhân.
Tương lai, Lý Thanh sẽ còn phải tiễn đưa càng nhiều người giống Cung Việt hơn.
Giang hồ người đến người đi, năm tháng thúc giục người già.
...
Bách Lý biệt phủ.
Ngày hôm nay, trong viện có vẻ không yên tĩnh.
Thanh danh của Bách Lý Phi Ưng nổi như cồn ở bên ngoài, còn được gọi là kinh kỳ ngũ châu đệ nhất đại hiệp. Người không phục có, người đến cửa khiêu chiến cũng không ít.
Lúc này có một vị cao thủ bát mạch tuyệt đỉnh là Diễm Hoa kiếm khách đến cửa khiêu chiến, khiến cho một nhà Bách Lý bận nháo nhào.
Nhờ Lý Thanh đã đả thông hai mạch Nhậm Đốc mười hai năm trước, sau đó lại được Thánh hậu ban cho ba viên Đại Nguyên đan, giờ Bách Lý Phi Ưng đã là cao thủ lục mạch tuyệt đỉnh.
Nhưng Bách Lý Phi Ưng chỉ mạnh ở khinh công, có thể giữ thế không thua trong tay bát mạch tuyệt đỉnh, còn muốn thắng thì không có khả năng.
"Ưng ca, Thuỷ Hoa kiếm khách này quả thực khinh người quá đáng. Bát mạch đi khiêu chiến lục mạch, xấu hổ như thế mà hắn dám tới cửa, đừng đánh nhau với hắn." Minh Anh ôm nữ nhi, bất mãn nói.
"Người ta cầu, cũng chỉ là một trận hòa, cho hắn thì có làm sao.
Anh muội đừng lo."
Bách Lý Phi Ưng không mấy để tâm, sửa sang lại vạt áo, lấy bội kiếm rồi đi vào đại viện Hội Hữu.
Thuỷ Hoa kiếm khách sớm đã chuẩn bị kỹ càng ở trong viện, ôm quyền nói: "Lâu nay nghe được uy danh của Bách Lý đại hiệp nên sinh ra kính ý, dày công đến đây lãnh giáo.”
Bách Lý Phi Ưng ôm quyền đáp lễ: "Đến điểm dừng là được, chớ ảnh hưởng đến hòa khí.”
Thuỷ Hoa kiếm khách xuất kiếm ra khỏi vỏ, miệng nói: "Mời!"
Bách Lý Phi Ưng cũng xuất kiếm: "Mời!"
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai kiếm sắp sửa tranh phong, một bóng người mặc áo bào xám bay từ ngoài viện vào.
Bách Lý Phi Ưng nhìn thấy người áo bào xám thì sửng sốt, sau đó đến kiếm cũng không cần, ném bừa sang một bên, vừa trượt vừa quỳ đến trước mặt, miệng thì hô: "Mười hai năm, đệ tử cuối cùng mới lại được nhìn thấy sư phụ lão nhân gia!”
Sư phụ?
Thuỷ Hoa kiếm khách ngơ ngẩn.
Chúng ta đang so kiếm mà, ngươi là Bách Lý đại hiệp có tới năm đứa con, danh chấn giang hồ, cho dù sư phụ đến thì cũng không đến mức vứt kiếm đi rồi dùng tư thế quỳ khoa trương đó để nghênh đón chứ.
Hơn nữa, quăng kiếm trong lúc tỷ thí sẽ bị coi như đầu hàng nhận thua.
Minh Anh nhìn thấy người mặc áo xám cũng giao đứa nhỏ trong tay cho người hầu, sau đó bước đi về phía trước hành lễ: "Gặp sư phụ.”
Dù sao thì cũng đã gả làm vợ người ta nên Minh Anh xưng hô theo Bách Lý Phi Ưng.
Lý Thanh nhìn thoáng qua kiếm khách đang ngây người trong viện, nói: "Đây là ai?”
"Hồi sư phụ, một người đến khiêu chiến..."
"Ta quản hắn là ai."
Bách Lý Phi Ưng còn chưa nói xong, Lý Thanh đã vung áo thêu, cuốn Thủy Hoa kiếm khách không biết bay đi nơi nào.
Ít nhất thì sau này Thủy Hoa kiếm khách không còn dám đến Bách Lý biệt phủ nữa.
"Đứng lên đi, không còn nhỏ tuổi nữa rồi, đã là cha của năm đứa bé, quỳ như này ra thể thống gì." Lý Thanh tùy ý nói.
"Sư phụ, người đã biết." Bách Lý Phi Ưng vuốt cằm, ngượng ngùng nói.
Minh Anh cũng đỏ nửa bên mặt.
"Ta đến Vương Ký trước, Cung Việt đã nói hết chuyện của các ngươi cho ta."
Ba người đi vào phòng khách ngồi xuống, Lý Thanh ngồi ở chủ vị.
Lý Thanh hỏi: "Kiều nha đầu đã xảy ra chuyện gì, nàng đang đi tìm ta?”
"Đúng vậy, " Minh Anh thở dài, "Sư phụ mà trở về sớm hơn vài ngày là tốt rồi. Lăng sư muội đã đi được sáu ngày, muội ấy đi Băng Phong quốc tìm ngài.”
"Lăng sư muội đã đột phá tiên thiên, tu được vinh tướng, nói là muốn hỏi cho ra nhẽ chuyện năm đó ngài ném muội ấy ở lãnh cung làm thái giám."
"Băng Phong quốc? Xa như vậy, lần này e là phải mấy năm mới có thể trở về.” Lý Thanh nhíu mày nói. Băng Phong quốc nằm ở phía bắc Đại Càn, giữa còn cách ba quốc gia khác, rất xa.
"Đúng vậy, Thánh hậu nói Băng Phong quốc dường như xuất hiện truyền thừa của tiên gia, lại có tin tiên thiên tông sư ở đó gọi là Nhược Thủy, thế nên Lăng sư muội mới đi tìm." Minh Anh bất đắc dĩ nói.
"Truyền thừa của tiên gia? Cụ thể là sao?” Lý Thanh truy vấn.
Minh Anh lắc đầu nói: "Tình hình cụ thể không rõ. Lăng sư muội nói là Thánh hậu tìm được thông tin này ở trong một ngôi cổ mộ, nói là ở Băng Phong quốc kia có một truyền thừa tiên đạo về giả linh căn. ”
Truyền thừa tiên đạo giả linh căn…
Lý Thanh nghe xong thì suy ngẫm. Linh căn của hắn chính là giả linh căn, truyền thừa giả linh căn ngoại trừ phương pháp luyện chế là Huyết Linh Quyết ra thì còn cần là thân của linh căn.
Trong hoàng cung đã có Huyết Linh Quyết, chỉ thiếu thân của linh căn.
Tìm thân của linh căn thì cứ nói thẳng ra là tìm thân của linh căn đi, lại còn phải nói là truyền thừa tiên đạo giả linh căn.
Lúc này.
Bách Lý Phi Ưng do dự nói: "Sư phụ, chuyện truyền thừa tiên đạo của Băng Phong quốc đệ tử biết một ít. Theo lời đồn, truyền thừa tiên đạo đó là về một tiên đạo truyền thừa có thể đề thăng thiên phú giả linh căn.”
Lý Thanh còn chưa trả lời Minh Anh đã chất vấn: "Việc này đến Lăng sư muội còn không biết, sao huynh lại biết?”
"Chuyện này..." Bách Lý Phi Ưng ngượng ngùng nói, "Ta thường đi lại vào ban đêm, nội viện hay hoàng cung đều đã từng đi qua, tình cờ nghe được vài tin tức bí ẩn. Mặc dù không nhớ nghe được ở đâu nhưng sự thật đại khái là thế.”