Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hay cho ngươi Bách Lý Phi Ưng! Ta đã dặn đi dặn lại là không được ra ngoài đi dạo lung tung vào buổi tối nữa, ngươi là cha của năm đứa bé đấy, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi bảo ta và bọn nhỏ phải sống thế nào!”

Sau khi biết Bách Lý Phi Ưng ban đêm thường xuyên đến hoàng cung nghe lén, Minh Anh không để ý đến hình tượng mà mắng to, nơi khóe mắt còn có giọt lệ nhỏ xuống.

Bách Lý Phi Ưng vừa dỗ lại vừa không để ý mấy nói: "Bệnh cũ, mấy ngày không ra ngoài đi dạo một lúc, không nghe trộm được gì ngứa ngáy hết cả người. Lăng sư muội đã đột phá tiên thiên, huynh đã từng so thử sức chân với muội ấy, kết quả là không thua mấy. Đại nội hoàng cung này, huynh ra vào như chốn không người.”

“Sư phụ, người xem cái miệng này của hắn!” Minh Anh khóc nhìn về phía Lý Thanh.

Lý Thanh lắc đầu, thói quen thích nghe lỏm này của Bách Lý Phi Ưng hắn quả thực hết cách.

Mười hai năm trước, Bách Lý Phi Ưng còn dám cứu Nhiễm Bính ngay trước mắt Trấn Bắc vương, chuyện đêm xông vào hoàng cung hiển nhiên là không đáng kể.

Nếu Bách Lý Phi Ưng thật sự nhát gan thì đã không thể có nổi uy danh của một đời đại hiệp.

"Thôi thôi."

Lý Thanh thở dài nói: "Ngươi không có thiên phú linh căn, kiếp này vô vọng tiên thiên, để ta giúp ngươi đả thông hai kỳ kinh cuối cùng, giúp ngươi bước vào bát mạch tuyệt đỉnh, có năng lực tự bảo vệ bản thân hơn chút.”

Cảm thán xong, Lý Thanh không để ý đến phản ứng của hai người mà điểm vào đan điền của Bách Lý Phi Ưng. Một cỗ nhiệt lưu tiến vào trong cơ thể Bách Lý Phi Ưng theo chỉ lực, chỉ trong nháy mắt đã đả thông hai kinh mạch cuối cùng.

Bách Lý Phi Ưng đã bước vào bát mạch tuyệt đỉnh.

Sau khi đột phá, Bách Lý Phi Ưng sợ hãi than thở: "Sư phụ, rốt cuộc tu vi của người cao đến cỡ nào. Đệ tử nghe nói tiên thiên cao thủ cùng lắm chỉ có thể giúp người khác đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chưa từng nghe thấy ai có thể giúp người khác đả thông hai mạch cuối cùng.”

Lý Thanh cười khẽ.

Đả thông bát mạch thì đã thế nào, không vào tiên đạo thì vẫn chỉ là con kiến hôi.

Người có thiên phú linh căn thượng đẳng một ngày nhập tiên thiên cũng chỉ là chuyện bình thường.

Sau khi rời khỏi Bách Lý biệt viện, Lý Thanh lại đến khu rừng hẻo lánh ở ngoại ô phía bắc để tế bái Vinh Khô và Nhiễm Bính.

Trước hai bia mộ đều có dấu vết của việc tế bái.

Hiển nhiên Lăng Kiều đi lên phía bắc đã cất công tới đây tế bái một lần.

"Tạm biệt hai vị đạo hữu."

Lý Thanh rót một bầu rượu trước mộ phần, sau đó tiêu sái rời đi. Có lẽ sau này hắn sẽ không đến đây nữa.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, Lý Thanh lại quay về kinh thành, đi tới trước tường thành ở hoàng cung.

Kỳ thật hắn tạm thời không có việc gì để làm, chỉ cần đợi Bạch Liên giáo tìm hiểu tin tức về Bách Việt Đại Xuyên và ngôi mộ cổ ở núi Lan Thương là được.

Ngoài ra tiện đường nghe ngóng tin tức tìm tiên của Thiên Thụ đế.

Về phần tiên đạo truyền thừa giả linh căn mà Bách Lý Phi Ưng nói, Lý Thanh mặc dù có để bụng nhưng tạm thời không có ý định đi tìm.

Nhân sinh dài dằng dặc, không vội nhất thời. Huống chi tình hình ở Băng Phong quốc còn chưa rõ, ít nhất phải để Bạch Liên giáo dò xét hư thực trước đã.

Không thể vội.

Nếu truyền thừa là thật mà lại bị người lấy, thì hiển nhiên đó không phải là cơ duyên của Lý Thanh.

Người tranh một thế, hắn tranh muôn đời.

"Vậy lại đến lãnh cung một thời gian."

"Đã lâu rồi không thấy phi tần khiêu vũ..."

Lý Thanh nhún người nhảy lên, hạ xuống trong tường hoàng cung.

...

Thiên Thụ năm thứ tám, xuân.

Lê viên.

Mùa xuân đã đến, vạn vật khôi phục, lại đến mùa giao phối của động vật.

Đêm gió xuân đến, ngàn vạn cây lê nở rộ.

Vườn lê đã đến thời điểm đẹp nhất trong năm.

Chú ong nhỏ bé bận rộn hái nhụy hoa, trong lúc các cung nữ cũng đang luyện tập vũ khúc mới dưới gốc lê.

Dáng người yểu điệu, làn váy thướt tha, khiến không ít tiểu thái giám dừng chân lưu luyến.

Vào một khoảnh khắc nào đó, cung nữ múa dẫn đầu bỗng dừng lại, chỉ vào một góc trong Lê viên nhíu mày nói: "Các tỷ muội, dưới gốc cây vừa rồi có phải có một lão thái giám đang nhìn chúng ta hay không, trong nháy mắt đã biến mất.”

"Ngươi hoa mắt hay không, làm gì có lão thái giám nào, không hề có người." Một cung nữ trả lời.

Cung nữ múa dẫn đầu lắc đầu: "Không thể, ta rõ ràng đã nhìn thấy, lão thái giám kia không biết có phải là quỷ lão trong truyền thuyết hay không!”

Một câu quỷ lão vừa được nói ra.

Chúng cung nữ đang luyện múa không khỏi đồng loạt rùng mình, nói: "Hoa tỷ đừng có nói lung tung, trong Lê viên không hề có quỷ lão, đều là giả. Thượng Võ Giám thậm chí còn lục soát ở đây rất nhiều lần.

Căn bản không có người, cũng không có quỷ lão.”

Từ ba năm trước, trong Lê Viên ở khu vực lãnh cung đã lan truyền một truyền thuyết về quỷ lão.

Nói là trong cung xuất hiện một quỷ lão mặc bộ quần áo thái giám, bình thường không nhìn thấy, cho dù là hắn đứng trước mặt ngươi thì ngươi cũng không nhìn thấy.

Quỷ lão háo sắc, thích xem cung nữ khiêu vũ, thậm chí thích xem cả phi tần khiêu vũ, có khi ngay cả bồn tắm ở hậu cung bên kia cũng có bóng dáng quỷ lão.

Thậm chí còn có lời đồn quỷ lão ở ngay trong lãnh cung.

Nhất thời, người sống trong hậu cung bàng hoàng.

Thượng Võ Giám đã nhiều lần tìm kiếm, thậm chí đại nội cao thủ cũng đã từng điều tra một lần, nhưng cuối cùng đều không phát hiện ra tung tích của quỷ lão.

Một số người nói rằng quỷ lão chính là một con ma.

Nhưng Nội Vụ Giám mời cao nhân của phật đạo vào cung cũng không điều tra ra bất kỳ dấu vết nào.

Tuy nhiên may mà quỷ lão chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng làm chuyện gì xấu. Ít nhất là chưa từng nghe qua vị cung nữ hay phi tần nào bị người ta làm bẩn thân thể.

Mặc dù Thiên Thụ đế là nữ đế nhưng phi tần trong hậu cung cũng không ít, thậm chí so với những năm trước còn nhiều hơn chút.

"Có lẽ là ta hoa mắt, các tỷ muội tiếp tục luyện tập, mấy ngày nữa thánh hậu sẽ kiểm tra."

Khi cung nữ múa dẫn đầu lên tiếng, câu chuyện về quỷ lão lập tức đình chỉ.

Phía khác, người được mệnh danh là quỷ lão đã được ba năm, Lý Thanh, đang quay về lãnh cung từ Lê viên, miệng còn không quên chửi bới: "Cung nữ họ Hoa kia mắt càng ngày càng tinh, ta chỉ đứng có một hồi đã bị phát hiện.”

Lý Thanh hiển nhiên chính là người được gọi là quỷ lão.

Ba năm trước hắn thăm lại chốn xưa là lãnh cung thì phát hiện mọi thái giám hắn quen sớm đã bị thay đổi, ngay cả Trịnh Xuân cũng đã chết. Lý Thanh vốn định rời đi, nhưng sau khi dạo Lê viên một vòng lại quyết định ở lại.

Ở đâu cũng có thể tu hành, hậu cung an ổn, còn có vũ khúc có thể xem.

Vì thế hắn sống ở lãnh cung như một hồn ma. Không ai biết hắn, cũng thể phát hiện ra hắn.

Lý Thanh sau khi đột phá luyện khí tầng ba đã cải tiến pháp môn ẩn giấu khí cơ, đã có thể thu phóng khí cơ của bản thân một cách tự nhiên.

Đêm nay.

Lý Thanh vừa ngồi thiền tu luyện xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy Bách Lý Phi Ưng lén lút vào lãnh cung tìm mình.

"Sư phụ, Bách Việt Đại Xuyên đã truyền đến tin tức, hộ pháp của Bạch Liên giáo đang chờ người ở ngoài thành."

"Ba năm rồi, cuối cùng cũng có tin tức tốt, liệu có phải là tu tiên giới."

Lý Thanh mừng rỡ, vội xuất cung theo Bách Lý Phi Ưng.

Bách Lý Phi Ưng hiện giờ đang giữ chức vụ Bạch Liên hữu sứ ở Bạch Liên giáo. Do Bạch Liên giáo đã đổi từ ác sang thiện, lùi về bóng tối, nên một giang hồ đại hiệp như Bách Lý Phi Ưng cũng vui vẻ gia nhập Bạch Liên giáo.

Bình thường việc truyền tin đều do Bách Lý Phi Ưng thực hiện bởi y có khinh công tốt, có thể lẻn vào hoàng cung tìm Lý Thanh bất cứ lúc nào.

Vùng ngoại ô phía nam của kinh thành.

Trong một sơn động hẻo lánh.

“Ra mắt giáo chủ!” Bạch Liên hộ pháp vội hành lễ khi thấy Lý Thanh đến.

"Không cần đa lễ, tình hình cụ thể ở Bách Việt Đại Xuyên như thế nào." Lý Thanh hỏi.

"Mời giáo chủ xem trước." Bạch Liên hộ pháp lấy một hộp vàng được bọc khăn lụa ra. Sau khi hộp được mở, để lộ năm viên tinh thạch hình thoi trông như mấy tảng đá nhỏ.

Lý Thanh vừa liếc mắt một cái đã bị tinh thạch hình thoi thu hút. Hắn là tu sĩ luyện khí kỳ, có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong tinh thạch có được linh khí vừa tinh thuần lại vừa dư dả.

“Đây chẳng lẽ là linh thạch của tu tiên giới!” Lý Thanh không khỏi nói.

Bạch Liên hộ pháp hiển nhiên không biết linh thạch là có ý gì nên tiếp tục nói: "Ba năm trước, chúng thuộc hạ đã phát hiện một vài dấu vết cổ xưa ở trên núi, sau đó lập tức đi vào trong đó tìm. Mất hai năm, mới tìm thấy năm viên tinh thạch này ở trong sông.”

"Tinh thạch này rất bất phàm, mang theo bên người có tác dụng giảm mệt mỏi."

Tinh thạch hình thoi rực rỡ xán lạn, không dính chút dơ bẩn, thánh khiết vô cùng.

Lý Thanh nhận tinh thạch, sau khi suy tư một lúc thì ngậm nó vào trong miệng, đồng thời vận chuyển Tẩy Liên Kinh.

Linh khí tinh thuần tản ra từ tinh thạch được hút vào trong linh căn.

Lý Thanh đã có thể khẳng định tinh thạch hình thoi này chính là linh thạch của tu tiên giới.

Mặc dù không biết cách dùng linh thạch nhưng cuống lưỡi là linh căn, đặt linh thạch vào trong miệng rồi hấp thu hẳn sẽ có hiệu quả không kém là bao.

Ứớc chừng mất nửa ngày là có thể hấp thu hết số linh khí trong một viên linh thạch như này, đỡ tốn công sức tu luyện một tháng.

Nói cách khác, nếu mỗi ngày dùng hai khỏa linh thạch để tu luyện liên tục trong nửa năm, xấp xỉ ba trăm sáu mươi khỏa linh thạch là hắn đại khái có thể đột phá lên luyện khí tầng bốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK