Từ khi nhận được thông tin về phần công pháp tiếp theo của Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm và Bạch Liên giáo từ Vinh Khô, Lý Thanh đã bắt đầu tính toán kế hoạch rời kinh.
Tuy nhiên không vội.
Lý Thanh vừa mới vào tiên thiên, vẫn cần phải đọc các tiên thiên công pháp trong Võ các, sau đó tu luyện các thủ đoạn của tiên thiên và ổn định cảnh giới.
Bình thường hắn vẫn đưa cơm, tán gẫu, mọi việc đều như thường.
Tiên thiên tông sư đi đổ dạ hương thì hơi quá nên Lý Thanh đã sắp xếp cho một tiểu thái giám đi làm.
Chớp mắt đã hai năm, bước sang Kiến Vũ năm thứ mười ba.
Trấn Bắc Vương chỉ huy đoàn quân tây chinh này thế như chẻ tre, chỉ trong hai năm gần như đã tấn công đến thủ đô của vương quốc Ha Lạt, tin chiến thắng không ngừng truyền về kinh.
Nếu không phải vương quốc Ha Lạt nằm sâu trong sa mạc khiến việc tiếp tế cho đoàn quân tây chinh gặp bất lợi thì thủ đô của Ha Lạt sớm đã bị công phá.
Nhưng ngay cả khi tin chiến thắng như này truyền về thì Đại Càn quốc vẫn không ổn định.
Trong số mười chín châu của Đại Càn có tới tận sáu châu xảy ra khởi nghĩa, mặc dù đã bị trấn áp cực nhanh nhưng vẫn ảnh hưởng không nhỏ đến triều đình.
Lòng dân oán thàn, quan trong triều không dám nói.
Trong tình hình này, ban đêm thường có cao thủ bát mạch tuyệt đỉnh dẫn người vào lãnh cung gặp Ngôn hoàng hậu.
Đêm mùng tám tháng tám, ba bóng người đáp xuống lãnh cung khiến Lý Thanh bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
"Càng ngày càng thường xuyên, Ngôn hoàng hậu thật không coi ta ra gì."
"Gần đây hoàng cung sắp có biến, cũng đến lúc ta rời khỏi kinh thành."
Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh thu dọn đồ đạc, cưỡi bạch mã xuất kinh.
...
Núi xanh quyến rũ, phong cảnh tươi đẹp.
Sau hơn bốn mươi bảy năm vào cung, đây là lần đầu tiên Lý Thanh bước vào giang hồ.
Lúc đầu còn hơi thấp thỏm bất an, nhưng khi thấy cao thủ nhị lưu hành hiệp trượng nghĩa, rút kiếm diệt thảo khấu, sau đó còn giành được lời khen ngợi của dân chúng thì tâm tình của Lý Thanh dần bình ổn.
Nhị lưu cao thủ còn có thể cầm kiếm xông pha giang hồ, hắn còn là hẳn một tiên thiên tông sư.
Sau đó lại thấy lão tẩu tay không sức yếu ngủ đêm ở miếu hoang, nói chuyện sơn dã tinh quái một lúc mà lão tẩu vẫn ngủ say như trâu, khiến tâm tình của Lý Thanh trở nên hoàn toàn thoải mái.
Cưỡi ngựa một đường, thỉnh thoảng còn hát vang trong rừng. Sơn tặc thấy vậy, không dám quấy rầy mà chỉ nhỏ giọng: "Đây là cao nhân đắc đạo, không thể trêu vào.”
Làm bạn với hồng trần, làm bạn với gió núi.
Thỉnh thoảng lại gặp đại hiệp luận kiếm, Lý Thanh tình nguyện làm quần chúng.
Cũng từng thi triển khinh công tuyệt diệu trước mặt mọi người, khiến thiếu hiệp giang hồ kinh hãi đuổi theo trăm dặm muốn bái sư.
Lý Thanh tiện tay ném lại một quyển bí tịch khinh công, sau đó vỗ ngựa rời đi.
Sau khi rời khỏi kinh thành mười lăm ngày, Lý Thanh tiến vào Nguyên Châu.
Lại thêm hai ngày nữa, Lý Thanh chính thức đến trước cửa Vô Lượng Quan.
Vô Lượng Quan, vị trí sư môn của Minh Vi. Sanh Nguyệnt đạo cô từng bị tiên Thái hoàng Thái hậu ban chết, truyền xuống câu châm ngôn nhân sinh "Thượng thiện như thủy, thủy lợi vạn vật mà không tranh".
Qua hai đời Lý Thanh đã quên rất nhiều người, nhưng từng quên Minh Vi.
Lý Thanh đổi một bình Túy Nguyên Xuân lấy Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm của Minh Vi, mặc dù không có phân chia sư đồ nhưng vẫn có tình nghĩa truyền đạo.
Năm đó vì cái chết của Minh Vi mà Lý Thanh còn tốn công nguyền rủa Thái hoàng Thái hậu tận bảy năm, hôm nay nghĩ lại đã tận nghĩa.
Trước sơn môn, Lý Thanh bộc phát tiên thiên chân khí, nhu thủy chân nghĩa tràn ra từ cơ thể, khiến thần tượng ở Vô Lượng Quan rung chuyển.
Một đạo cô khoảng chừng năm mươi tuổi cầm phất trần cuống quít bay ra, thấy vậy muốn bái lạy, run rẩy nói: "Xin hỏi vị tiên thiên tông sư nào tới am, không kịp nghênh đón từ xa, trong lòng sợ hãi.”
Lý Thanh dùng chân khí nâng hai đầu gối của đạo cô lên, hỏi: "Ngươi là người phương nào, có biết Minh Vi hay không, nay trong am còn bao nhiêu người?”
Đạo cô sửng sốt, vội vàng đáp: "Ta là Tam Bình đạo cô, nay là am chủ của Vô Lượng Quan. Minh Vi là sư muội ta, tiên sư vong ở Hoàng cung Đại Càn, hơn bốn mươi năm trước sư muội vào cung báo thù nhưng bất hạnh gặp nạn, trong am hiện giờ còn ba vị đệ tử.”
Vô Lượng Quan lớn như vậy mà lại chỉ còn có ba vị đệ tử khiến Lý Thanh vô cùng kinh ngạc.
Tu vi của đạo cô trước mặt này không kém, ngũ mạch tuyệt đỉnh.
Ngũ mạch tuyệt đỉnh đã có thể làm chưởng môn của môn phái lớn trong giang hồ.
Nhưng mà khi nghĩ đến việc Minh Vi ám sát tiên Thái hoàng Thái hậu năm xưa thì Vô Lượng Quan ít người cũng là chuyện đương nhiên.
"Ta đến từ kinh thành, sau khi may mắn được Minh Vi truyền cho Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm thì tu luyện đột phá đến tiên thiên. Hôm nay tới đây là muốn tìm phần công pháp tiên thiên tiếp theo." Lý Thanh nói.
"Thì ra là như vậy."
Tam Nan đạo cô thở phào nhẹ nhõm,
Nói: "Đại sư tức tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm cũng có thể coi như là người của Vô Lượng Quan, phần công pháp tiên thiên phía vẫn còn được cất giữ cẩn thận, giờ sẽ lấy ra cho đại sư.”
Hai người cùng đi vào trong Vô Lượng đạo quan.
Vô Lượng Quan, tổng cộng có bảy viện, nếu so thì một có khi còn lớn hơn lãnh cung.
Nhìn lá rụng đầy đất, Lý Thanh không khỏi hỏi: "Vì sao không thuê người thường đến quét dọn sân?”
"Hồi đại sư, lá rụng ở sân đã có ba vị đệ tử quét dọn, coi như là tu hành. Giờ vẫn còn sớm, đế chạng vạng ba vị đệ tử sẽ dọn dẹp sạch sẽ viện tử." Tam Nan đạo cô cẩn thận đáp lại.
Lại đi vào một viện khác, quả nhiên gặp một nữ oa hơn mười tuổi đang dùng chút nội lực mỏng manh cầm chổi quét lá rụng.
Lý Thanh thấy nữ oa, không khỏi quan sát kỹ: "Đây là?”
"Đây là tiểu đồ đệ của ta, năm nay chín tuổi, họ Minh, tên Anh, là cháu của ấu đệ của Minh Vi, căn cốt không tầm thường nên ta thu làm đồ đệ." Tam Nan đạo cô đáp.
"Hậu nhân của gia tộc Minh Vi. Chẳng trách lại có vài đường nét trông giống với Minh Vi.” Lý Thanh thầm nghĩ.
Minh Anh nhìn thấy hai người, dịu dàng buông chổi xuống, cung kính thi lễ, nhỏ giọng nói một tiếng: "Sư phụ.”
Thấy nữ oa nhu thuận đáng yêu, Lý Thanh rất vui mừng.
Chẳng bao lâu, Tam Nan đạo cô đã lấy ra phần công pháp tiếp theo của Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, tên là Nhu Thủy Quyết.
Nhu Thủy Quyết chỉ có một cẩm tướng, cần tu hành trong hồ hoặc sống chứ không phải là một vại nước nhỏ như năm xưa.
Trong Vô Lượng Quan có luôn một hàn đàm, rất thích hợp để tu luyện Nhu Thủy Quyết.
"Ta muốn ở trong am một thời gian ngắn, quấy rầy." Lý Thanh đọc xong rồi nói.
Sau khi đột phá tiên thiên, tốc độ tu hành ban đầu sẽ tương đối nhanh, không thể bỏ qua cơ hội tu hành này, càng về sau tu hành sẽ càng chậm chạp, đến lúc tuổi tác một lớn thậm chí tu vi sẽ giảm dần.
"Không dám, tông sư ở nhờ, Vô Lượng Quan sợ hãi." Tam Nan đạo cô nhỏ giọng trả lời.
"Ta là người có ân tất báo, nay lấy công pháp của am, ngươi có tâm nguyện gì?" Lý Thanh lại nói.
"Không dám không dám."
Dù Tam Nan đạo cô có nguyện vọng thì cũng không dám đưa ra trước mặt tiên thiên tông sư.
Lý Thanh lắc đầu, lấy hai công pháp tiên thiên khinh công ra coi như làm thù lao.
Sau đó gọi nữ oa tên Minh Anh đến.
Lý Thanh hỏi: "Trong am còn có vật gì của Minh Vi hay không?”
Tam Nan đạo cô ngập ngừng một lúc rồi gỡ dây chuyền có gắn lam ngọc trên cổ Minh Anh xuống, nói: "Dây chuyền lam ngọc này là do Minh Vi sư muội để lại, sau khi Minh Anh bái sư, ta đã ban cho nó.”
Lý Thanh gật đầu, sau đó hút dây chuyền lam ngọc tới, rồi dùng chân khí khắc một chữ 'Vi' lên trên mặt lam ngọc.
"Mặt dây chuyền lam ngọc này sau chỉ truyền cho Minh thị nhất tộc."
Tam Nan đạo cô hồ nghi nhận lấy, không biết Lý Thanh có ý gì.
Lý Thanh khắc chữ thực ra là khắc duyên.
Dù có ngàn năm trôi qua, khi thấy mặt dây chuyền lam ngọc này Lý Thanh vẫn có thể nhận ra.
Tu tiên giảng duyên.
Nếu trần thế có luân hồi, tương lai Minh Vi hẳn sẽ chuyển sinh về Minh Vi gia. Nếu có duyên phận, mặt dây chuyền lam ngọc này sẽ rơi vào tay Minh Vi.
Lý Thanh hiển nhiên có thể dựa vào đó để tìm được kiếp sau của Minh Vi, sau đó dẫn nhập tiên môn, báo đáp mối ân tình khi xưa.
Đương nhiên, nếu trần thế không có luân hồi, hoặc Minh Vi vô duyên thì mọi chuyện chỉ là nói suông.
Tâm ý cũng chính là tu hành.
Sau đó.
Lý Thanh đến hàn đàm ở phía sau Vô Lượng Quan để tu luyện.
...
Thu đi đông đến, nháy mắt đã ba mùa nóng lạnh.
Minh Anh đã bước sang tuổi mười hai.
Ngày hôm đó.
Minh Anh lặng lẽ tìm đại sư tỷ, hỏi: "Sư tỷ, quái nhân kinh khủng kia tiến vào hàn đàm đã ba năm, đừng nói là đã không chết chứ.”
Đại sư tỷ trách cứ: "Quái nhân cái gì mà quái nhân, đó là tiên thiên tông sư, nhớ kỹ không được nói bừa!”
"Nha." Minh Anh le lưỡi, "Hai ta đi xem thử xem, đi đưa một ít thức ăn, không hắn lại chết thật.”
"Cũng được." Đại sư tỷ gật đầu.
Hai người chuẩn bị một giỏ thức ăn lớn rồi tiến vào hàn đàm, chỉ có điều trong hàn đàm lúc này nào còn một bóng người, ngay cả chút hơi người cũng không có.
Minh Anh thấy không có ai thì lập tức nói: "Quái nhân thật sự đã chết đuối..."
Đại sư tỷ lại thở phào nhẹ nhõm: "Tiên thiên tông sư đã rời khỏi đây.”