Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau.

Trời sáng.

Lý Thanh dậy thật sớm, đi tới bên ngoài sương phòng của Minh phi trước, khom người hành lễ: “Tiểu Lý Tử thỉnh an Minh nương nương.”

Minh phi nằm dưới sự quản lý của Vương Lễ. Lý Thanh mưu đồ công pháp võ đạo của nàng nên lúc đến thỉnh dạ hương, báo danh thỉnh an là điều không thể thiếu.

Không có tiếng đáp lại từ sương phòng.

"Nương nương gần đây muốn ăn gì, buổi trưa Tiểu Lý tử mang tới cho ngài." Lý Thanh lại nói.

Nguyên nhân Minh phi bị đày vào lãnh cung tạm thời không truyền ra nên Lý Thanh cũng không biết.

Kiểu người bị đày vào lãnh cung không rõ lý do này đều gần như không có cơ hội xuất cung, chỉ cho ăn thức ăn thừa.

Đang lúc Lý Thanh chuẩn bị hỏi lần thứ ba thì có một tuyệt mỹ nữ tử mười bảy tuổi chậm rãi bước ra từ trong sương phòng.

Bước chân của nàng rất chậm, hiển nhiên là chân bị thương.

Cơ thể cũng hơi lắc lư.

"Thỉnh an Minh nương nương." Lý Thanh lại chắp tay.

Nữ tử trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Lý Thanh như muốn nhớ kỹ tướng mạo của hắn, sau đó lại quay người trở về sương phòng.

Lý Thanh lắc đầu, xem ra là mặt nóng dán vào mông lạnh.

Nhưng mà không có việc gì, hắn có trăm đời để sống. Thời gian lâu dài, chuyện Minh nương nương không được thì có thể tìm cơ hội ở chỗ nương nương khác.

Đổi không gian lấy thời gian, hắn có lợi thế!

Lý Thanh bước vào sương phòng lấy dạ hương.

Đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy lời từ sương phòng truyền ra:

"Rượu, ta muốn Túy Nguyên Xuân thượng hạng."

"Nương nương chờ một thời gian, Tiểu Lý tử sẽ mang tới cho ngài."

. . .

Rượu bình thường dễ kiếm nhưng Túy Nguyên Xuân không hề.

Túy Nguyên Xuân, danh tửu ở kinh thành, một chữ, quý.

Giữa trưa.

Triệu thái giám của thiện phòng đưa cơm ở cửa nhỏ của lãnh cung.

Lý Thanh lấy một gói bạc vụn ra nhét vào tay: "Triệu gia, có thể mang đến cho ta một bình Túy Nguyên Xuân không? ”

Đây gần như là toàn bộ gia sản của Lý Thanh. Ở lãnh cung không kiếm chác được mấy, phi tần tiến vào thường không mang thứ gì, cũng chẳng ai nguyện ý tiêu tiền ở trong lãnh cung. Người khác có ý, thái giám ở lãnh cung cũng không dám nhận.

Nương nương cần được chăm sóc, thái giám ở lãnh cung tự biết phải chăm sóc cho tốt.

Nương nương không cần được chăm sóc, thái giám ở lãnh cung cũng không dám chăm sóc cho tốt.

Nói về Minh phi này, thuộc loại không được chăm sóc tốt. Cho dù Lý Thanh muốn cũng chỉ có thể thỉnh thoảng chăm sóc, ngày bình thường nên ăn cơm canh kiểu gì thì vẫn phải mang cơm canh kiểu đó.

Triệu thái giám ước lượng số bạc trong tay: “Không thành vấn đề, một tháng sau mang cho ngươi.”

Đưa cơm xong, Lý Thanh đi tới phòng trực ăn cơm. Những người khác đều đang thảo luận chuyện Khiêm vương gia tự sát đêm qua.

"Đáng tiếc cho một Khiêm vương gia, thật đáng tiếc, nghe nói Khiêm vương yêu dân như con, rất được dân chúng yêu mến."

"Nói là uống rượu độc tự sát, chân tướng trong đó có mấy ai biết chứ."

"Ăn nói cẩn thận, ăn nói cẩn thận."

Thấy Lý Thanh đến, Vương Lễ phân phó: “Bên ngoài đưa tin đến. Lát nữa đưa cơm cho Mẫn thái phi phải nhắc tới chuyện Khiêm vương gia uống độc tự sát.”

Lý Thanh gật đầu, hiểu được thâm ý trong đó.

Ai, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Tuy hắn không ưa gì Mẫn thái phi nhưng nỗi đau vong tử, tấm lòng cha mẹ thật đáng thương.

Khiêm vương gia được đồn đãi là một vương gia tốt, thanh danh trong cung cực thịnh.

Năm đó khi Mẫn thái phi được sủng ái, trong cung không ít thái giám nhận được ân huệ từ Khiêm vương gia.

Từng đi ngang qua một châu, thấy dân chúng khổ sở, có tham quan làm loạn, đích thân dẫn binh giết vào phủ tham quan, mở kho lương tế dân.

Cũng từng đơn thương độc mã giết vào núi rừng, san bằng một đám thảo khấu.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Thanh đem thức ăn thừa đến chỗ Mẫn thái phi.

Do đã có kinh nghiệm ngày hôm qua nên mặc dù Mẫn thái phi vẫn đối xử với Lý Thanh khá lạnh lùng nhưng ăn cơm lại rất yên tĩnh.

Đợi Mẫn thái phi ăn cơm xong, Lý Thanh thản nhiên mở miệng: "Ngoài cung truyền đến tin tức. Đêm qua, Khiêm vương gia tự thuật đức hạnh kém cỏi, uống rượu độc tự sát.”

Phanh.

Mẫn thái phi vừa nghe xong cứng đờ người, sau đó ngã thẳng xuống, nôn hết đồ ăn vừa ăn ra mặt đất, ánh mắt trở nên mờ mịt.

Phải mất một lúc lâu Mẫn thái phi mới gào khóc: "Khiêm nhi của ta,

Khiêm nhi a, cẩu thái giám này, tên cẩu thái giám này!”

Mẫn thái phi đứng dậy đánh vào Lý Thanh một lúc. Lý Thanh không né, mặc cho mẫn Thái phi đánh, chỉ dựa vào cột mà đứng.

Có lẽ do đánh đến mệt, Mẫn thái phi lại bắt đầu mắng to Thái Khang đế: "Hoàng thượng, đó là thúc thúc ruột của người, sao nỡ nhẫn tâm như vậy. Con của ta..."

Sau đó lại mắng Thái hoàng Thái hậu, mắng dữ dội nhất: “Lão vu bà, ngươi không yên lành. Ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp, thiên đại vạn đại, chết không yên lành!”

"Cẩu yêu bà, cẩu yêu bà, cẩu… yêu... bà..."

Cuối cùng mắng quá mệt khiến Mẫn thái phi dần nói không rõ, chỉ có thể nằm liệt trên mặt đất chảy nước miếng.

Lý Thanh cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ đồ vật vương vãi trên mặt đất, sau đó đỡ Mẫn thái phi lên giường.

Chạng vạng, một đám thái giám của Thượng Võ Giám mang theo một bình thuốc tiến vào lãnh cung.

Thái giám của Thượng Võ Giám đọc tội Mẫn thái phi phỉ báng Thánh thượng, phỉ báng Thái hoàng Thái hậu, nhốt Mẫn thái phi vào trong bình làm thành nhân trệ (*).

Cũng vào giờ khắc này, Lý Thanh mới hiểu được sự tàn độc của Thái hoàng Thái hậu.

Làm việc gì cũng phải có giới hạn của nó, biến người thành nhân trệ thật sự quá đáng.

Người ta dù gì cũng là Thái hoàng Thái phi một triều, cũng từng sinh hoàng tử...

"Sao lại đến mức này, làm sao lại đến mức này."

"Trăm thế chỉ là hư ảo. Nhất định phải cố gắng tu hành, chỉ có thực lực của bản thân cường đại mới có thể bảo vệ tốt chính mình."

Mẫn thái phi bị biến thành nhân trệ ngày thứ năm tuyệt thực mà chết.

Số phi tần Lý Thanh hầu hạ còn hai người.

Nhưng tử trạng thê thảm của Mẫn thái phi đã khiến bầu không khí trong lãnh cung trở nên vô cùng ngột ngạt.

Nửa tháng kế tiếp, có mười hai vị phi tần biết không có cơ hội ra khỏi lãnh cung tự sát mà chết.

Tự sát còn có thể giữ toàn thây.

Không ai muốn bị chết bởi vì bị biến thành nhân trệ.

Hơn nửa tháng trôi qua, Lý Thanh ngược lại đã hoàn toàn thích nghi với thế giới này. Mỗi buổi chiều hắn đều đi dạo một vòng ở Lê viên phụ cận lãnh cung. Nơi đó thường xuyên có cung nữ khiêu vũ luyện khúc, nghe nói thỉnh thoảng còn có phi tần đi luyện tập ở Lê viên nhưng Lý Thanh chưa từng gặp bao giờ.

Nhưng mà cung nữ thì cũng thế. Rất nhiều phi tần đều bắt nguồn từ cung nữ thượng vị.

Rất trơn tru.

Một tháng sau cái chết của Mẫn thái phi, tập tục tự sát trong lãnh cung mới chậm rãi ngừng lại. Số lượng phi tần trong lãnh cung chỉ còn lại hai mươi mốt người.

Trong lúc đó, Lý Thanh vẫn luôn lo lắng Minh phi cũng sẽ tự sát. Hắn đã tiêu toàn bộ gia sản để đặt một bình Túy Nguyên Xuân mà còn chưa được dùng.

Nhưng may mà Minh phi vẫn sống rất tốt.

Thời gian một tháng lén giao dịch với Triệu thái giám còn đúng một ngày thì một bình Túy Nguyên Xuân cuối cùng đã đến tay Lý Thanh.

Lý Thanh cầm Túy Nguyên Xuân, vội vàng chạy tới ngoài sương phòng của Minh phi.

"Thỉnh an Minh nương nương, đã lấy được Túy Nguyên Xuân rồi."

Minh phi bước ra khỏi phòng, sắc mặt vừa gấp vừa vui, lộ vẻ hào hùng khác hẳn với tướng mạo.

Nhận Túy Nguyên Xuân, xốc nút chai lên, Minh phi uống một hơi cạn sạch, vui vẻ cười lớn: “Sảng khoái! Uống bình rượu ngon này, bổn cung chết cũng không hối.”

Lý Thanh lẳng lặng nhìn Minh phi uống cạn Túy Nguyên Xuân không còn một giọt nào. Đây chính là gia sản hắn tích góp trong bảy năm!

"Nói, tiểu thái giám nhà ngươi muốn gì?"

"Bản cung chẳng có thứ gì. Nếu ngươi không phải là một thái giám thì cho dù muốn thân thể của bổn cung cũng chẳng sao."

Minh phi nhìn Lý Thanh với ánh mắt thích thú.

Không ai cho không ai cái gì, tất cả mọi người đều hiểu.

Muốn thân thể cũng được, đáng tiếc chim vô dụng.

Lý Thanh nuốt nước miếng, khom người nghiêm mặt nói: “Ta muốn tu võ đạo, kính xin nương nương dạy ta!”

"A."

Minh phi cười khẽ: "Cũng đúng, ta chỉ có một thân tu vi võ đạo này có thể khiến tiểu thái giám nhà ngươi ngấp nghé.”

"Thôi được rồi."

Minh phi thở dài: “Nếu không phải vì chờ một bình Túy Nguyên Xuân của ngươi, mấy ngày trước bổn cung đã tự sát. Trước khi chết có thể lưu lại một phần truyền thừa có thể coi như là một chuyện may mắn.”

"Ngươi cẩn thận nghe cho kỹ."

Lý Thanh hơi cúi người xuống, chắp tay lại.

"Bổn cung Minh Vi, sinh ra ở Vi Mạt gia thuộc Nguyên Châu, bái vào môn hạ của Sanh Nguyệt đạo cô. Ba năm trước, lão yêu bà mời Sanh Nguyệt đạo cô vào cung thẳm hỏi, nhưng bởi vì lý tưởng bất đồng đã ban chết cho Sanh Nguyệt đạo cô."

"Bổn cung tiến cung chính là để báo thù cho sư phụ, đáng tiếc bên cạnh lão yêu bà có đại cao thủ thủ hộ. Sau khi hành thích thất bại, bổn cung bị đày vào lãnh cung."

Minh phi cười nhìn Lý Thanh: “Ngươi vẫn còn muốn học?”

"Nguyện ý."

Mặc dù trong lòng rung động nhưng Lý Thanh vẫn gật đầu.

Hóa ra là Minh nương nương sau khi hành thích thất bại bị đày vào lãnh cung. Chẳng trách lý do bị đày lại được giữ kín. Chuyện phi tần hành thích Thái hoàng Thái hậu không có gì vẻ vang mà đi khoe khoang.

"Không ngờ một tiểu thái giám như ngươi lại rất can đảm. Nhớ cho kỹ đây, bổn cung tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, công pháp âm tính. Ngươi là thái giám nên cũng khá thích hợp. Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, tu đến cực hạn có thể tiến thẳng đến tiên thiên. Thượng thiện giả, nhược thủy nhu giả..."

(*) Nhân trệ là chặt bỏ tay và chân của một người, móc mắt ra, tiêm đồng vào tai, rót thuốc vào cổ họng và cắt lưỡi, phá hủy dây thanh quản khiến không thể nói chuyện, sau đó nhốt vào trong bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK