Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùng tám tháng tư hôm đó, khắp nơi sôi động náo nhiệt, mộ cổ Hội Âm mở hung quan, kinh thành Đại Càn bên này cũng gợn sóng.

Ban đêm.

Cửa nam của kinh thành rộng mở đón một đội quân không biết do ai thống soái. Đội quân này giết từ cửa nam vào kinh thành, vừa đi vừa nói: "Thiên Thụ làm ác, thiên đạo tru diệt, chư quân nếu còn là nam nhi thì nên vào cung bắt yêu phụ để tỏ rõ lòng ngay thẳng!”

Khẩu hiệu này đã rất rõ ràng, lấy việc giết Thiên Thụ đế làm khẩu hiệu, không phải chỉ đơn giản là chính biến để tranh quyền mà là tạo phản.

Sau khi Ngôn hậu cung biến thất bại vào năm Kiến Võ thứ mười ba, cách hai mươi tám năm, kinh thành Đại Càn lại nghênh đón một hồi chính biến.

Chi quân đội này giết vào từ cửa nam, đầu tiên là tấn công thiên lao, thu nạp cấm quân ở đó, sau đó thả hung phạm trong lao ra làm trợ lực, tiếp theo dẫn một đội binh tốt để phá cửa bắc cho chi quân đội khác do Đoan vương dẫn đầu tiến vào.

Hai nhánh quân tập trung lại với tư binh trong phủ các võ quan ở kinh thành. Phản quân ở cửa nam dẫn theo một phần quan văn giết về phía Võ môn, ngoài ra quan văn được dẫn theo còn hô to, hy vọng tướng lĩnh bên kia đầu hàng.

Đoan vương thì đích thân dẫn phản quân tới cửa phía bắc, giết về phía Tây Hoa môn.

Tây Hoa môn rất gần hậu cung, Đoan vương muốn giết vào thẳng hậu cung để bắt Thiên Thụ Đế.

Hoàng cung, Đông Hoa môn.

Tháp quan sát.

"Sư phụ, người chọn vị trí quá tuyệt, chỉ cần đứng ở đây là có thể nhìn toàn bộ thế cục hoàng thành tối nay." Bách Lý Phi Ưng nhìn loạn tượng trong đêm ở kinh thành, giơ ngón tay cái lên nói.

Hoàng thành tổng cộng có bốn tòa tháp quan sát, phân ra bốn cửa, có thể quan sát được thế cục trong hoàng thành.

Phản quân tấn công Ngọ Môn và Tây Hoa Môn, Lý Thanh chiếm tháp ở Đông Hoa Môn, không ảnh hưởng đến thế cục.

Bên trong tháp ngoại trừ Lý Thanh và Bách Lý Phi Ưng ra còn có vài binh tốt bị đánh ngất xỉu.

"Anh nha đầu và mọi người đã rời đi chưa." Lý Thanh thuận miệng nói.

"Đã rời khỏi. Đệ tử đưa a Anh cùng bọn nhỏ đến thôn trang dưới chân núi Lạc Bách. Sư phụ, người nói xem, Đoan vương khí thế hùng hổ, đệ tử thấy Thánh hậu chưa chắc đã ngăn được." Bách Lý Phi Ưng quan tâm nói.

Lý Thanh chỉ về phía Đoan vương nói: "Ngươi xem, bên này giống nam diễn viên trong hí khúc. ”

Sau đó chỉ về phía hoàng cung: "Bên này giống như nữ diễn viên trong hí khúc.”

"Hai vị con hát đọ sức với nhau trên sân khấu, thật là náo nhiệt."

Bách Lý Phi Ưng: ". . ."

"Sư. . . Sư phụ, đệ tử không hiểu. . ."

Lý Thanh lắc đầu, nói với ẩn ý sâu xa: "Hiện tại không hiểu không sao, qua một trăm tám mươi năm nữa là ngươi sẽ hiểu.”

"Ầm ầm trên chốn vũ đài."

"Người kia vừa xuống thì người này lên."

"Nhìn kìa, là Giác nhi."

(*:Trích trong một bài thơ của Hồng Lâu Mộng, nguồn từ Diễn đàn Lê Quý Đôn)

Giọng của Lý Thanh ngày càng thờ ơ.

Nhớ lại lúc trước nguyền rủa Thái hoàng thái hậu có sự khác biệt rất lớn so với bây giờ. Khi ấy còn trút xuống cả tình cảm cá nhân, giờ đây đã ngộ ra nên coi diễn biến của thế cục như gió thoảng mây trôi.

Bỗng.

Bách Lý Phi Ưng kinh hãi nói: "Tây Hoa Môn đã bị công phá, Đoan Vương sắp giết vào hoàng cung!”

Nhưng Bách Lý Phi Ưng còn chưa nói hết thì đã thấy một kim giáp tướng quân dẫn theo hơn ba trăm kỵ binh giết ra từ phía sau Tây Hoa Môn.

Hơn ba trăm kỵ binh dưới sự chỉ huy của kim giáp tướng quân thế như chẻ tre, giết cho quân tốt tiên phong của phản quân vừa phá vỡ Tây Hoa Môn đến mức thất linh bát lạc.

Đồng thời xông thẳng vào trung quân của Đoan vương.

Đoan Vương kinh hãi thất sắc: "Trong cung sao vẫn còn tiên thiên tông sư!”

Trung quân bị kim giáp tướng quân xé toạc chỉ trong nháy mắt. Một cây trường thương xuyên qua ngực Đoan vương, kim giáp tướng quân hét lớn: "Ta là Nam Chiếu Hứa Thiệu Quốc, tối nay trợ Thiên Thụ đế chém giết phản tướng!”

"Đoan vương đã chết, các ngươi nhanh chóng đầu hàng!"

Chủ tướng vừa chết, thế bại như núi đổ.

"Thiên Thụ đế thế mà lại mời Hứa tông sư thủ cửa cung." Bách Lý Phi Ưng không thể tin được, "Hứa tông sư chính là hộ quốc tướng quân của Nam Chiếu quốc!”

Lý Thanh nói: "Nam Chiếu quốc là một tiểu quốc, không có truyền thừa tiên đạo. Thiên Thụ đế đã đổi Huyết Linh quyết để nhờ Hứa Thiệu Quốc ra tay. Thiên Thụ đế sớm đã đoán được ngày hôm nay sẽ có biến, do đó cố tình điều hai vị vị tiên thiên đi, sau đó âm thầm mời vị tiên thiên nước khác đến, tất cả chỉ vì một ván hôm nay.”

"Sư phụ, sao người lại biết?"

Có gì mà không biết,

Hoàng cung gần như không có bí mật đáng nói đối với Lý Thanh. Thậm chí Thiên Thụ đế mặc đồ lót gì, hắn muốn biết cũng không khó, chỉ tiếc đấy là một lão bà tử mù, đến khiêu vũ cũng chẳng biết

. . .

Thiên Thụ năm thứ chín, mùng tám tháng tư, đêm.

Đoan vương mưu phản.

Thiên Thụ đế bày mưu tính kế, nhờ Nam Chiếu Hứa Thiệu Quốc tông sư trảm tướng, nhanh chóng bình phản loạn.

Hôm sau, thiên lao chật kín người.

Thiên Thụ đế hạ lệnh, nghiêm tra văn võ bá quan cấu kết với Đoan vương, một khi tra ra lập tức trảm.

Nhất thời, ở cửa chợ kinh thành, người người bị chém đầu liên tục suốt mười lăm ngày, đến mức đầu người chất thành đống, chợ bán thức ăn hóa thành sông hồng.

Dân chúng thi nhau khen ngợi, ngày ngày tập trung ở chợ ăn xem chém đầu, mắng to phản tặc.

Có người còn nói: "Thánh hậu đã là một hiền thánh như thế, chính là Thánh quân vạn thế có một. Thế mà vẫn có người muốn tạo phản, đúng là lũ không biết điều, chém cả cửu tộc cũng không quá đáng.”

Dưới sự ủng hộ của dân chúng, vụ án điều tra phản tặc lại một lần nữa mở rộng. Nguyệt Linh hoàng hậu có bốn đứa con trai, nay chỉ là đứa con thứ tư liên hợp với mấy vị vương gia bình thường khác tạo phản. Hình bộ thậm chí còn muốn bắt cả ba đứa con khác của Nguyệt Linh hoàng hậu không tham dự về quy án. Chỉ có điều tam vương đã biến mất từ sớm.

Cuộc điều tra vụ án tạo phản này mãi đến đầu tháng tháng sáu mới chậm rãi lắng lại.

Bởi vì ngày hôm đó, Phát Khâu Linh Quan đã đem theo kết quả mở quan tài ở mộ cổ Hội Âm vào kinh, khiến Thiên Thụ đế không còn sức quan tâm tới chuyện tạo phản.

Dưỡng Tâm điện.

Nội thị đọc rõ từng câu từng chữ sẽ trong bản tấu về mộ cổ Hội Âm.

Bởi vì Thiên Thụ đế bị mù, không thể đọc được chữ, nên đã sắp xếp nội thị chuyên đọc bản tấu, hơn nữa còn chuẩn bị một nhóm phi tần phụ trách việc xử lý tấu chương bình thường, chỉ có tấu chương liên quan đến đại sự mới phải để nội thị đọc.

"Năm ngôi mộ cổ đại âm, không ngờ ngay ngôi đầu tiên lại xảy ra việc lớn như vậy. Hai mươi vạn đại quân, hai vị tiên thiên tông sư, thế mà lại không bắt nổi một hoạt thi, thậm chí còn bị hoạt thi giết hơn ba ngàn binh tốt, hừ!" Thiên Thụ đế giận dữ.

"Cần các ngươi làm gì!"

Trong điện, Phát Khâu Linh Quan nơm nớp lo sợ, cầu xin tha thứ: "Bẩm thánh, mộ cổ kia bố trí theo thế tứ linh tụ âm, là mộ đại hung, là thủ đoạn của tiên đạo. Sau khi hoạt thi kia lao ra khỏi quan tài, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, thậm chí có thể phi thiên độn địa, tiên thiên tông sư hoàn toàn không thể địch lại.”

"Hơn nữa, hoạt thi dường như còn biết cả pháp thuật tiên gia. Một ngụm thi hỏa do nó phun ra có thể giết hơn trăm người. Ba ngàn binh tốt phần lớn đều chết dưới tay thi hỏa."

"Căn cứ theo sách cổ ghi lại thì hoạt thi kia ít nhất đã đạt tới cấp độ Phi Cương trong cương thi, so với hoạt thi năm đó Trấn Bắc Vương đào ra còn mạnh hơn một giai, không phải sức người có thể địch được."

"Hừ, nếu Như Thủy đại sư vẫn còn ở đây thì tốt biết bao." Thiên Thụ đế không khỏi thở dài.

Năm đó nàng muốn cầu thi đạo với Nhược Thủy đại sư, nhưng Nhược Thủy đại sư lại lập tức biến mất, các lộ cao thủ tìm kiếm khắp nơi hơn mười năm mà không thấy. Cho dù nàng có muốn tu thi đạo đến mấy thì cũng sẽ không dùng tính mạng của con dân Đại Càn để hiến tế, mà sẽ bắt con dân nước khác.

Nhược Thủy đại sư quá cẩn thận.

"Vậy hoạt thi kia bây giờ ở đâu?" Thiên Thụ đế hỏi.

Phát Khâu Linh Quan đáp: "Nguyên bản hoạt thi vẫn mải giao chiến với cấm quân ở mộ cổ Hội Âm. Sau khi hạ quan chặn thế đại âm của mộ cổ, hoạt thi kia giết thêm một lúc thì bỗng trốn vào trong núi, tuy nhiên vẫn du đãng ở quanh khu vực đó khiến chúng tiểu nhân không dám tới gần.”

"Vậy ống ngọc đó là thứ gì?" Thiên Thụ đế lại hỏi.

Ngoài tấu chương ra thì còn có một cái ống ngọc và một quyển sách cổ được dâng lên.

Phát Khâu Linh Quan cẩn thận nói: "Hẳn là vật của tiên gia. Vốn có năm ống ngọc, chỉ có điều bốn ống còn lại đều đã hư hại, chỉ còn lại một ống.”

"Chúng thần không thể mở ra, cũng không dám mạnh tay, e là phải nhân sĩ tiên gia mới có thể mở được. Tuy nhiên nhờ thông tin trên mộ chí thu được mấy năm nay mà có thể biết ống ngọc được tiên gia dùng để ghi chép, bên trong có thể ghi lại đạo pháp của tiên gia."

Thiên thụ Đế lại thở dài: "Nhược Thủy đại sư a.”

Tiếc cho Thiên Thụ đế chỉ biết Nhược Thủy đại sư là tiên sư, nếu biết Lăng Kiều đại sư được phái đi Băng Phong quốc cũng đã trở thành tu sĩ luyện khi sau khi tu luyện Tẩy Liên Kinh không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK