Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa mùa xuân rơi lấm tấm như bông.

Lãnh cung.

Trận mưa như vô vàn sợi chỉ lách vào từng chỗ của cung điện khiến mọi người trong cung buồn ngủ không thôi.

Một tiểu thái giám ngáp dài không ngừng đếm: "Một, hai... Ba mươi tám... Ặc, lại lộn rồi. Đếm lại, một, hai..."

Các phi tần lười biếng nằm trên giường, không muốn đứng dậy.

Có một phi tần thương xuân cảm động, nói: "Chết trong mùa này hẳn sẽ rất đẹp." sau đó lấy ra một tấm lụa trắng, quấn cổ tự sát.

Sương phòng Kỷ Hợi.

Lý Thanh vừa thưởng thức cống trà của thánh hậu, vừa phất tay với Bạch Liên thánh nữ: "Cứ ngồi tự nhiên, không cần câu nệ.”

Thánh nữ hoang mang một lúc lâu sau mới nói: "Giáo chủ thần thông quảng đại, sống ở trong hậu cung lại còn có thể thoải mái như thế. Nghĩ đến năm ấy vì lật đổ triều đình, giáo ta có một cái Ngọ môn đánh mãi mới qua.”

"Giáo chủ bây giờ nếu muốn khởi sự, chắc chắn sẽ chẳng tốn sức là bao..."

"Được rồi, đừng quên quy củ do bổn giáo chủ lập ra." Lý Thanh thản nhiên nói.

Lý Thanh không rõ vì sao Bạch Liên giáo lại cố chấp muốn lật đổ triều đình đến thế. Nói lấy dân làm chủ thì không phải, vì bản thân mà tranh quyền thì càng không giống.

Thật sự khó hiểu.

"Tình hình bên mộ cổ ở núi Lan Thương thế nào rồi. Ngươi đã dẫn đệ tử trong giáo điều tra tận sáu năm, hẳn có một vài manh mối." Lý Thanh hỏi.

Nghe thấy Lý Thanh hỏi, sắc mặt của thánh nữ ngưng trọng hẳn lên. Nàng cẩn thận nói: "Bẩm giáo chủ, mộ cổ ở núi Lan Thương có cực lớn vấn đề. Thuộc hạ có tội, chưa xin chỉ thị của giáo chủ đã thông báo cho đệ tử trong giáo rút ra khỏi đó trước.”

"Xảy ra chuyện gì?" Lý Thanh nhíu mày.

Sáu năm mới tra ra được một vài đầu mối của cổ mộ ở núi Lan Thương, hắn đã đoán được mộ cổ kia có vấn đề.

Thánh nữ thận trọng đáp: "Thế có huyệt đại âm, huyệt đại âm bình thường vốn tồn tại độc lập, sẽ không liên kết với nhau. Nhưng cổ mộ ở núi Lan Thương lại không tầm thường, nơi đó có một quần thể mộ khổng lồ, hơn nữa tất cả đều là huyệt đại âm. Thậm chí giữa các huyệt đại âm còn chồng lên nhau, kinh khủng dị thường.”

"Đại sư phong thủy trong giáo sau khi cẩn thận khảo sát đã cho rằng thế đại âm của quần thể mộ cổ rất không hợp lý, không phải là âm thế tự nhiên, giống như thế do con người sắp đặt."

"Ngôi mộ cổ mà năm đó Trấn Bắc vương khai quật chỉ là một ngôi mộ nhỏ bên ngoài núi Lan Thương mà thôi."

"Trấn Bắc Vương năm đó sau khi khai quật xong cũng nhận ra mộ cổ trong núi có vấn đề, thế nên không dám dừng lại lâu mà chỉ bắt hoạt thi, lấy truyền thừa rồi nhanh chóng rút lui, ngay cả hoàn cảnh bên trong còn chưa hoàn toàn thăm dò xong."

"Về sau Thiên Thụ đế cũng có phái đại sư phong thủy của triều đình đi qua. Đại sư phong thủy nhìn thấy thì đồng loạt nói không thể quấy nhiễu, sau đó dẫn Phát Khâu Linh Quan rút lui."

Lý Thanh nghe xong suy ngẫm một lúc, nói: "Đúng như ngươi nói, quần thể mộ cổ ở núi Lan Thương kia chắc chắn nuôi không ít hoạt thi, rất có thể còn lợi hại hơn cả Giáp Mộc, cẩn thận rút lui rất chính xác.”

Thánh nữ tiếp tục nói: "Trong giáo có một đệ tử tên là Hỉ Hắc Nhi, xuất thân từ thế gia trộm mộ. Hắn to gan lại cẩn thận, nhiều lần đào trộm động, lẻn vào được một vài ngôi mộ, thấy rất nhiều quan tài đen ở bên trong. Hỉ Hắc Nhi không dám dừng lại, mỗi lần nhìn xong thì lập tức rời đi.”

"Ngoài ra."

Thánh nữ mò vào trong túi xách mang theo bên người một lúc, sau đó lấy ra ba ống ngọc, nói: "Hỉ Hắc Nhi vô tình nhặt được ba ống ngọc ở trong mộ huyệt, thuộc hạ không thể dò xét. Trông có vẻ là vật phẩm của tiên gia.”

Lý Thanh nhận ống ngọc. Trên ống ngọc có pháp lực ba động, quả thực là vật của tiên gia.

Phàm nhân không thể dò xét.

Vừa quan sát, Lý Thanh đã biết cách sử dụng ống ngọc, dẫn pháp lực vào trong ống ngọc là có thể cảm nhận được nội dung trong ống ngọc từ thần hồn.

Ống ngọc thứ nhất ghi chép lại mộ chí của một mộ chủ, nói là một tu sĩ tên Hoàng Thiên dẫn theo ba mươi sáu gia tướng chôn ở trong mộ, ngày mà xuất thế chắc chắn sẽ khuấy động phong vân.

"Ngày mà xuất thế? Định làm gì đây? Đã chết rồi còn có thể sống thêm đời nữa sao? Hồng Mao quái? Lý Thanh thầm nghĩ.

Lý Thanh lại nhìn về phía ống ngọc thứ hai.

Sau khi tìm hiểu ống ngọc này một lúc, Lý Thanh không khỏi cảm thán một câu: "Nên là duyên của ta.”

Ống ngọc này ghi chép lại một môn đạo thuật tiên gia, ghi lại bởi một đệ tử của Hoàng Tuyền Tông tên là Thạch Đấu Khôi. Đạo thuật là Phá Tế thuật, thuộc về loại pháp thuật thi đạo.

Luyện thi vốn chủ, tu sĩ nếu bắt được luyện thi của tu sĩ khác thì phải,

Dùng Phá Tế thuật để phá liên kết tế luyện giữa luyện thi và nguyên chủ thì mới có thể sử dụng.

Có môn Phá Tế thuật này, sau này nếu Lý Thanh bắt được luyện thi có chủ là có thể hóa biến luyện thi đó thành của riêng.

Lúc trước có thể biến Giáp Mộc thành của riêng toàn bộ đều nhờ vào Giáp Tuất Trấn Thi Linh. Giáp Tuất Trấn Thi Linh vốn cũng là vật có chủ, chỉ có điều chủ nhân của nó đã chết nên mối liên kết mới biến mất.

Lý Thanh mở ống ngọc thứ ba với tâm trạng chờ mong.

"Ừm, ống ngọc này lại chỉ ghi chép một vài cái tên..."

"Lý Trung Đạo, Điền Quy... Hoàng Thiên, Thạch Tự, Uông Như Hải... Bạch Lăng, Lục Sương Nhi, Hỉ Thước.”

Ống ngọc thứ ba là một bản danh sách.

Lý Thanh nhìn xong không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng một cái tên trong này đã khiến Lý Thanh chú ý.

Uông Như Hải!

Đây chẳng phải là lão tổ tông trúc cơ Uông Như Hải được ghi lại trên gia phả của Uông gia thôn ở Bách Việt Đại Xuyên hay sao!

Trùng hợp?

Hay cùng là một Uông Như Hải?

Lý Thanh rơi vào trầm tư.

Nhưng Lý Thanh chỉ vỏn vẹn suy tư một lúc là ngừng.

Hắn không cần nghĩ nhiều như vậy, nếu đã biết quần thể mộ cổ ở núi Lan Thương có nguy hiểm thì không để ý tới nữa là được.

Mặc kệ trong mộ hắn có âm mưu gì, theo thời gian trôi qua kiểu gì cũng sẽ nổi lên bề ngoài.

Lý Thanh ngược lại nảy sinh ra một ý tưởng trong lòng. Nếu hắn sai người phá hư thế đại âm của quần thể mộ cổ ở núi Lan Thương, thì liệu có thể thu hút sự chú ý của nhân sĩ ở tu tiên giới hay không...

Quá nguy hiểm, không thể làm.

Vẫn nên làm một người ngoài cuộc thì tốt hơn.

"Chuyện mộ cổ ở núi Lan Thương dừng ở đây, cố gắng thanh lý mọi dấu vết thăm dò của Bạch Liên giáo." Lý Thanh đưa ra kết luận.

"Việc này không có gì đáng ngại. Trong quá trình thăm dò mộ cổ kéo dài sáu năm, chúng thuộc hạ vẫn vừa thăm dò vừa thanh lý dấu vết, luôn nhớ kỹ lý niệm cẩn thận của giáo chủ." Thánh nữ gật đầu nói.

Lý Thanh cười khẽ: "Mấy lời nịnh nọt thì bỏ đi, Hỉ Hắc Nhi ở trong giáo kia không tồi, thưởng cho hắn làm hộ pháp thứ mười một của Bạch Liên giáo, để cho hắn chuyên môn huấn luyện một nhóm đệ tử tinh anh trộm mộ.”

"Sáu năm này ngươi đi dò xét mộ cổ cũng khổ cực, ta sẽ truyền ngươi một môn Phi Hồng khinh công. Tập xong, ngươi có thể đi lại tự nhiên trong hoàng cung, không sợ tiên thiên."

"Mặt khác, ta còn có một hậu bối tiên thiên tên là Lăng Kiều, chính là đứa nhỏ có linh căn lúc trước. Nàng tới Băng Phong quốc nằm ở phía bắc tìm ta đã bốn năm nhưng vẫn chưa có tin tức. Phía bên đó ngờ rằng có truyền thừa tiên đạo, trước đó ta đã phái hai đại hộ pháp dẫn theo đệ tử đi Băng Phong quốc, hiện giờ ngươi không có việc gì thì có thể để ý hơn đến tin tức phía bên kia."

“Cẩn tuân thánh lệnh!” Thánh nữ gật đầu, sau đó nhận Phi Hồng công mà Lý Thanh đưa tới, xem xong thì mừng rỡ: "Đa tạ giáo chủ ban pháp!”

Có Phi Hồng khinh công tương trợ, Thánh nữ của Bạch Liên giáo đã đả thông bát mạch sẽ không kém gì Bách Lý Phi Ưng.

Sau khi tiễn thánh nữ đi, Lý Thanh duỗi thắt lưng.

Cảm giác không làm mà hưởng này thật sướng, người ở dưới ra sức, một giáo chủ như hắn chỉ cần ngồi hưởng thụ thành quả là được rồi.

"Không thể quá lợi dụng như thế. Với kiến thức võ đạo hiện giờ của ta, có thể dựa vào Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm để cải tiến thành một môn công pháp chuyên môn dưỡng sinh, giúp cho đệ tử trong giáo tăng thêm vài năm thọ nguyên."

"Môn pháp thuật tiên đạo này cũng có thể tận dụng, sáng tạo ra thành Đạn Chỉ Thần Công, dùng để ban thưởng cho đệ tử có công trong giáo."

Lý Thanh phải tự khen ngợi cho suy nghĩ của mình, làm ông chủ đôi khi phải hàu phóng một chút, không thể bóc lột nhân viên quá tàn nhẫn.

Đột nhiên.

Lý Thanh như phát hiện ra điều gì đó, lắc mình vài cái đã đi vào sương phòng Ngọ Vị.

Trong lúc hắn nói chuyện với Thánh nữ vừa rồi đã có một vị phi tần lấy lụa trắng tự sát.

Phi tần này tên là Đường Huệ Tiễu, chính là con gái của đại văn hào đương triều Đường Dần, trước đó là thái phó của Thái tử.

Năm Vĩnh An thứ sáu, Vĩnh An đế chết bất đắc kỳ tử, sau đó Vĩnh Khang đế chín tuổi được nâng đỡ kế vị. Đường Dần là thầy của Vĩnh Khang đế, thế nên sau khi Vĩnh Khang đế kế vị, Đường Dần đã đưa Đường Huệ Tiễu mới mười hai tuổi, đọc đủ thứ thi thư tiến cung.

Nếu Vĩnh Khang Đế không chết bất đắc kỳ tử ngay trong năm,Đường Huệ Tiễu đã là hoàng hậu đời sau.

Sau khi Vĩnh Khang đế chết bất đắc kỳ tử, Ngôn hậu lấy tội danh hầu hạ đế quân không chu toàn, đày Đường Huệ Tiễu vào lãnh cung, từ đấy đến giờ đã gần mười năm.

"Tiếc cho một tiểu tài nữ."

Lý Thanh lắc đầu.

Cung đình vốn là như thế.

Ngay lúc vào hậu cung đã chẳng khác nào lặn xuống biển sâu, thế giới bên ngoài từ đó về sau đã là ký ức xa xưa.

Lý Thanh đánh mấy đạo pháp lực vào người Đường Huệ Tiễu để giúp dáng vẻ khi chết đẹp hơn một chút.

Ở lãnh cung nhiều năm, số lượng phi tần tự sát mà Lý Thanh thấy đã quá nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK