Lý Thanh ngồi đọc cẩn thận Luyện Thi Thiên trong luyện thi bí lục.
Thỉnh thoảng lại thán phục: "Hẳn đây là duyên phận của ta!”
Luyện Thi Thiên có một pháp môn luyện thi hoàn chỉnh, trong đó đa phần phải mượn tu vi của tu tiên giả thi đạo để tế luyện.
Tu tiên giả thi đạo có tu vi cường hãn có thể dùng thời gian cực ngắn luyện chế luyện thi thành công.
Nếu không phải tu tiên giả thi đạo mà muốn luyện thi thì chỉ có thể đặt thi thể ở vùng đất âm hàn, để thi thể chậm rãi tích lũy và tiến hóa theo thời gian.
Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương trong luyện thi luyện chế khá đơn giản, chỉ cần cho ăn máu tươi là có thể nhanh chóng chuyển hóa. Từ Mao Cương trở đi luyện chế tương đối khó khăn.
Luyện thi chỉ khi nào đến Mao Cương thì mới có chiến lực nhất định.
Tử Cương về cơ bản thuộc phạm trù thi thể, không có chiến lực. Bạch Cương sợ người, sợ chó, sợ gà, sợ lửa, sợ ánh nắng mặt trời; Lục Cương thì chỉ sợ lửa, sợ ánh nắng mặt trời.
Chỉ có Mao Cương thủy hỏa bất xâm, cũng không sợ dương khí.
Cỗ hoạt thi Mao Cương trong tay Lý Thanh này có giá trị không nhỏ.
Lý Thanh lấy Giáp Tuất Trấn Thi Linh ra, nhỏ một giọt máu tươi vào, hoạt thi gào thét một tiếng, sau đó dễ dàng bị Lý Thanh khống chế.
Giáp Tuất Trấn Thi Linh là một kiện pháp khí của tiên gia, chưa được tế luyện, thế nên mỗi lần đều phải dùng máu để khống thi.
Khống chế theo cách đơn giản như này thì luyện thi không thể cách chủ nhân quá xa, hơn nữa chỉ có thể chiến đấu dựa vào bản năng, do đó chiến lực giảm đi rất nhiều.
"Nếu như có thể tế luyện Trấn Thi Linh thì chiến lực của hoạt thi sẽ không kém hơn ta, khi còn sống hiển nhiên có tu vi luyện khí tầng hai trở lên."
Lý Thanh đăm chiêu.
Trong Luyện Thi Thiên có phương pháp tế luyện chuyên môn, nhưng do Trấn Bắc vương không phải là tu sĩ luyện khí, dù biết có phương pháp tế luyện thì không thể tu luyện mà chỉ có thể dùng cách đơn giản là nhỏ máu khống thi.
Đây là duyên pháp của Lý Thanh, hắn có thể dùng phương pháp tế luyện này.
"Có cái hoạt thi này hỗ trợ thì không khác nào có thêm một công cụ hình người, đại thiện!”
Lý Thanh lấy lại tinh thần, nhìn về phía Kiến Võ đế trong đế quan, lạnh lùng nói: "Cẩu hoàng đế, nếu ngươi đã muốn thành thi, vậy ta sẽ giúp ngươi thành thi. Huyệt này chọn ngươi cực diệu, là huyệt đại âm, không cần đến trăm năm, ngươi nhất định sẽ có thể tiến hóa thành một cỗ Mao Cương, hoặc thậm chí thành Phi Cương cũng không nhất định.”
Xốc đế quan lên, Lý Thanh cướp một luồng thi khí từ trong miệng của Kiến Võ đế, sau đó hút vào trong Giáp Tuất Trấn Thi Linh.
Từ đó, thi thể của Kiến Võ đế sẽ bị Giáp Tuất Trấn Thi Linh ràng buộc, bị Trấn Thi Ling khống chế.
Vừa lắc chuông, Lý Thanh vừa chỉ vào thi thể của Kiến Võ đế: "Tịch!”
Thi thể của Kiến Võ đế rơi vào vĩnh tịch, cơ hội nhập thi đạo cũng triệt để biến mất, sau này chỉ có thể tự tiến hóa thành luyện thi.
Trăm năm sau là Lý Thanh có thể đến lấy thi thể.
Chỉ có điều Lý Thanh vừa làm xong thì trong lòng không khỏi hoảng hốt: "Ta có thể nghĩ đến việc lấy đại âm huyệt để dưỡng thi, thì không có đạo lý đệ tử của Hoàng Tuyền Tông lại không thể nghĩ ra được. Thế gian này có rất nhiều đại âm huyệt, e là có không ít luyện thi tồn tại.”
"Tương lai nếu ta thật sự không tìm được tu tiên giới thì có thể khống chế hoạt thi đi tìm luyện thi trong đại âm huyệt, sau đó kích phát cấm chế trong đó, ép kẻ dưỡng thi phải xuất hiện. Đợi đến lúc đó, ta chỉ cần theo dõi kẻ dưỡng thi là có thể tiến vào tu tiên giới..."
"Thật sự quá diệu."
. . .
Chớp mắt đã ba ngày sau, Nhiễm Bính dẫn đại quân trở về hoàng lăng của Kiến Võ đế.
Thái hoàng thái hậu vốn bị Trấn Bắc vương ép nên mới phải rầm rộ xây dựng đế lăng.
Hiện giờ Trấn Bắc Vương đã chết, hoàng lăng không cần phải xây thêm nữa, càng không cần phải huyết tế mười vạn người, lúc này Thái hoàng thái hậu tiến hành phong lăng, treo đoạn long thạch.
Sau khi phong lăng, Nhiễm Bính hỏi: "Còn hoạt thi kia đâu?”
"Đã chôn xuống đất." Lý Thanh trả lời.
"Sao không hủy, lưu lại nhỡ đâu lại thành họa lớn." Trong lòng Nhiễm Bính hơi bất mãn, những tà vật như hoạt thi này tốt nhất là không lên giữ lại trên thế gian.
Lý Thanh cười nói: "Nếu tiên đạo đã tồn tại thì vật âm tà như này sẽ không ít. Hủy được một hoạt thi thì vẫn còn rất nhiều hoạt thi khác bị chôn sâu trong mộ huyệt vô danh, trừ không thể hết. Hoạt thi này lại có thể giúp ta không nhỏ, ta có thể cam đoan không dùng hoạt thi hại người. Hơn nữa, tính tình ta cũng không phải là người hiếu chiến. ”
"Cũng đúng." Nhiễm Bính gật đầu. Quả thật là như thế, nếu Nhược Thủy đạo hữu am hiểu đạo thượng thiện nhược thủy thì chắc chắn không phải hạng người ham tranh.
Nhiễm Bính lại nói: "Thái hoàng thái hậu đã biết ngươi là tiên thiên tông sư nên muốn gặp mặt một lần.
Cầu vấn tiên pháp."
"Là sao, một người đã năm mươi tuổi như nàng cũng muốn tầm tiên?" Lý Thanh tùy ý đáp.
"Lòng người dễ thay đổi. Ta đã sống một đời nhưng vẫn không thể hiểu được lòng người." Nhiễm Bính thở dài, "Kiến Võ năm thứ ba, Tiên đế tự mình thân chinh Hãn quốc ở thảo nguyên, ta cứ tưởng Đại Càn quốc xuất hiện một vị đế vương vĩ đại, sẽ lập công mở rộng lãnh thổ muôn đời.”
"Nhưng về sau lại phát hiện Tiên đế đi chinh phạt hóa ra là vì cầu tiên, căn bản không hề phái người trông coi quốc thổ đã đánh hạ được. Sau khi trả lại trong mấy năm này, Đại Càn quốc vẫn là Đại Càn quốc ban xưa."
"Lại nói Ngôn hậu vốn là hiền hậu, mười hai năm trước chính biến thất bại, tiên đế muốn xử tử nàng. Ta và Vinh Khô cùng cầu tình, nói đế hậu có thể phế không thể giết, thế nên nàng mới chỉ phải chịu hình phạt mù mắt, có thể sống trong lãnh cung."
"Giờ Ngôn hậu lại một lần nữa nắm quyền. Lúc trước nàng đáp ứng yêu cầu của Trấn Bắc vương, ta cứ tưởng là hành động bất đắc dĩ. Hiện giờ ngẫm lại rất có thể cũng chỉ là thuận thế mà làm, chưa biết chừng nàng còn bí mật trợ giúp Kiến Võ đế luyện thành thi, sau đó đòi bí pháp thi đạo để cùng nhập thi đạo cầu tiên."
Lý Thanh cười khẽ: "Nếu nàng có linh căn, ta mà có tiên pháp thi đạo vô hại thì cho nàng một phần cũng chẳng sao, chỉ có điều đó là vọng tưởng.”
"Xem ra, nếu giờ ta hồi kinh tất sẽ bị Ngôn hậu quấy nhiễu, vậy thì không về nữa."
"Đi đâu?" Nhiễm Bính không khỏi hỏi.
"Đừng hỏi, ta đã đồng ý với Nguyệt Linh hoàng hậu giúp nàng giả chết để thoát ra khỏi lãnh cung. Ngươi phải giúp ta việc này, ngoài ra còn chiếu cố Kiều nha đầu, ta phải đi rồi."
Dứt lời, Lý Thanh thi triển Phi Hồng Thuật, đạp cây lao đi.
Nhiễm Bính rùng mình, thọ nguyên của ông ta không nhiều, e rằng lần này chia tay này cũng chính là vĩnh biệt.
. . .
Lý Thanh kỳ thật không hề đi xa. Đợi sau khi đại quân ở hoàng lăng rút đi, hắn khiêng một cỗ quan tài quay trở về, sau đó nhét hoạt thi đang chôn dưới đất vào lại quan tài.
Sau đó, khiêng quan tài đi thẳng về hướng tây.
Long Trạch Uyên nằm ở Vân Châu của Đại Càn, còn Nguyên Châu thì nằm ở phía tây kinh thành.
Đích đến của Lý Thanh đương nhiên là Bạch Liên đảo trong Long Trạch Uyên.
Tế luyện Giáp Tuất Trấn Thi Linh phải mất đếm mấy năm, Bạch Liên đảo có bố trí trận pháp tiên đạo nên rất an toàn, là một nơi tuyệt hảo để tế luyện.
Từ lần trước Lý Thanh ra khỏi Bạch Liên đảo kỳ thật mới hơn nửa năm.
Bởi vì Lý Thanh đã đặt ra kỳ hạn mười năm làm việc thiện nên đệ tử trong giáo hiện giờ đều ở bên ngoài làm việc thiện bố thí. Hắn đã thành lập một tổng đàn Bạch Liên giáo khác, cố ý làm lu mờ Bạch Liên đảo, đợi đời đệ tử này qua đời sẽ không còn mấy người biết được vị trí Bạch Liên đảo.
Khi ấy.
Bạch Liên đảo sẽ trở thành động phủ riêng của hắn.
Mấy ngày sau, Lý Thanh quay trở lại Bạch Liên đảo. Trên đảo chỉ có thánh nữ dẫn theo vài đệ tử thủ hộ.
"Tham kiến giáo chủ!" Thánh nữ dẫn theo đệ tử trong giáo nghênh đón.
"Sự vụ trong giáo dạo này thế nào?" Lý Thanh tùy ý hỏi.
"Như an bài của giáo chủ, Bạch Liên giáo đã hoàn toàn chuyển từ ngoài sáng vào tối. Trải qua mười năm, người trong giang hồ sẽ không còn biết đến cái tên Bạch Liên giáo. Đệ tử trong giáo hiện giờ đang làm việc thiện, bố thí cực kỳ thuận lợi. Một phần đệ âm thầm phản đối, vi phạm đã bị thuộc hạ xử tử theo giáo quy.” Thánh nữ trả lời.
"Làm rất tốt. Từ hôm nay trở đi, bổn giáo chủ muốn bế quan trong đảo. Rút toàn bộ đệ tử khỏi đảo, ngươi chỉ cần phái người định kỳ đưa thức ăn tới là được."
Lý Thanh phân phó xong, chỉ qua nửa ngày, đệ tử đã rút khỏi đảo sạch sẽ.
"Bây giờ mới an tĩnh."
Chọn một mật thất, Lý Thanh mở phương pháp tế luyện trong luyện thi bí lục ra.
Phương pháp tế luyện có câu: "Lấy tinh huyết xâm nhiễm, sinh ra huyết mạch chi linh, hóa thành của mình.”
"Tinh huyết?"
Lý Thanh hiểu ý nên bật cười. Mặc dù đây là lần đầu tiên nghe nói về tinh huyết nhưng hắn lại biết tinh huyết là thứ gì.
Phàm nhân không có tinh huyết. Lúc trước hắn luyện chế giả linh căn, Huyết Linh Quyết nói là dẫn máu ở đầu lưỡi.
Không ngoài dự đoán.
Tinh huyết cũng là máu ở đầu lưỡi.
Cuống lưỡi là linh căn, máu của linh căn hiển nhiên là tinh huyết.
Lý Thanh lấy một tiểu đao cứa vào đầu lưỡi, tự mình cắn thì có vẻ hơi tự ngược.
Một giọt máu chảy ra, rơi xuống Trấn Thi Linh. Lý Thanh bỗng cảm thấy mình suy yếu đi vài phần.
"Lúc chưa thành tiên thiên, mỗi ngày lấy một giọt máu ở đầu lưỡi không có gì đáng ngại, hôm nay ngược lại mới lấy có một giọt đã cảm thấy khó chịu. Thuật pháp tiên đạo quả nhiên phi phàm."
"Theo chủ trương thận trọng, lần tế luyện Trấn Thi Linh này dùng ít nhất phải là gấp đôi."