"Tiểu thái giám, chỉ cần giúp bổn cung một việc, pháp môn tẩy cân phạt tủy sẽ lập tức nói cho ngươi. Đảm bảo không tới hai năm là ngươi có thể đả thông một kinh mạch chính..."
Lễ quý phi vừa ăn cơm, còn không ngừng dùng tiếng bụng quấy nhiễu Lý Thanh.
"Nếu nương nương đã ăn no rồi, tiểu nhân xin cáo lui."
Thấy Lễ quý phi vẫn còn lải nhải, Lý Thanh mặc kệ nàng ăn no hay chưa, lập tức thu thùng cơm lại, đi ra khỏi thiết phòng Đinh Dậu.
Ra khỏi thiết phòng, bên tai không còn tiếng bụng nữa.
Lễ quý phi rõ ràng không bình thường. Thân là quý phi lại bị nhốt ở thiết phòng đặc biệt trong lãnh cung, thậm chí còn bị cắt đầu lưỡi để đề phòng nói bậy bạ. Lý Thanh đầu đất mới đi tin lời đối phương.
Có thể nhận được một phát môn tẩy cân phạt tủy cải thiện căn cốt đương nhiên là thiên đại cơ duyên với Lý Thanh, nhưng chưa hẳn đã nhất định phải.
Lý Thanh có thời gian, cho nên tu luyện chậm một chút cũng không sao.
Đợi trăm năm trôi qua, xem ngươi định mê hoặc như thế nào.
Từ khi nhận được Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, cho dù trong bảy năm Thái hoàng Thái hậu còn sống không được làm gì, Lý Thanh vẫn không hề nghĩ tới việc đi tìm một phi tần khác để cầu công pháp võ đạo.
Kiếp thứ nhất, lấy thận trọng làm chính, tích góp nội lực dần theo thời gian.
Chỉ cần dòng thời gian vẫn chạy thì hắn sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Thậm chí là đến kiếp cuối cùng, Lý Thanh còn có thể cưỡi gió bay lên.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Phòng trực của thái giám lãnh cung phát ra ánh nến yếu ớt.
"Tiểu Cung tử, cờ vây này chia thành hắc bạch song tử, hắc trước bạch sau, luân phiên. Cờ muốn sống trước hết phải giữ khí..."
Lão thái giám Vương Lễ đang từng bước từng bước dạy tiểu thái giám Cung Việt chơi cờ vây.
Kỳ nghệ của thái giám ở lãnh cung đều như vậy, phần lớn không tinh thông nhưng cơ bản đều biết.
Lý Thanh đi đưa cơm về cũng ngồi bên cạnh xem Vương Lễ dạy chơi cờ.
Vương Lễ còn không quên phân phó Lý Thanh: “Đợi đến lúc ta ra khỏi cung, công việc dạy chơi cờ phải nhờ Tiểu Lý tử ngươi rồi, cũng không được quên, nhân sinh như cờ nha.”
"Hiển nhiên, ta còn đang chờ mấy tiểu tử hậu bối đổ dạ hương giúp đây." Lý Thanh cười trả lời.
Sau khi có hai thái giám mới đến lãnh cung, số lần Lý Thanh phải đi đổ dạ hương ít đi rất nhiều, có lẽ qua vài năm nữa sẽ không cần phải đi đổ dạ hương.
"Tiểu Cung tử, buổi trưa ngươi đưa cơm, Lễ nương nương có nói gì với ngươi không?" Lý Thanh đột nhiên hỏi.
"Sao có thể, đầu lưỡi của Lễ nương nương đã bị cắt rồi cơ mà." Cung Nguyệt tùy ý nói.
"Vậy Dũng tử thì sao?" Lý Thanh gọi Trương Dũng đang chà quân bài.
“Hả? Không, không... Ba! Ba cho ta!”
Trả lời Lý Thanh là tiếng kêu ồn ào của Trương Dũng.
Sau khi giả vờ hỏi thăm, Lý Thanh đã có thể xác định Lễ quý phi nói bằng tiếng bụng với hắn.
Lễ quý phi bị nhốt năm năm, đến hôm nay mới chịu dùng. Lý Thanh mơ hồ đoán được tiếng bụng của Lễ quý phi có lẽ chỉ có hiệu quả đối với võ giả đã đả thông một kinh mạch chính.
Mấy ngày trước, Lý Thanh vừa khít tấn thăng lên tam lưu.
. . .
Chớp mắt đã hai năm.
Thái Khang năm thứ mười chín, mùa đông.
Đợt kiểm tra sức khỏe của thái giám năm nay vừa kết thúc.
Vương Lễ năm mươi hai tuổi không vượt qua kiểm tra sức khỏe phải ra khỏi cung.
Ngày này, ngày Vương Lễ xuất cung, Lý Thanh, Trương Dũng, Chương Bạch, Cung Việt... đủ mười một thái giám tập trung ở cửa cung đưa tiễn.
Vương Lễ tám tuổi tiến cung, mười ba tuổi vào lãnh cung, tổng cộng đã ngây người ở lãnh cung ba mươi chín năm.
Trong năm năm chưa vào lãnh cung ấy, Vương Lễ đi theo một lão thái giám chưởng sự học cờ. Về sau lão thái giám thất thế bị đuổi ra khỏi cung, hắn mới được phân đến lãnh cung.
Vương Lễ đã từng có cơ hội rời khỏi lãnh cung để hầu hạ phi tần nhưng lại cự tuyệt.
"Vương đầu, sau này có tính toán gì không? Về lại thôn hay là tiếp tục ở lại kinh thành?" Chương Bạch đỡ Vương Lễ hỏi.
"Về thôn đi, trong tộc đã viết thư, sẽ giúp ta nhận một đứa con trai làm thừa tự, cũng coi như là có người kế tục." Vương Lễ cẩn thận lau nước mắt ở khóe mắt.
Ngây người cả một đời ở nơi này, cuối cùng không nỡ rời đi.
"Nếu như cho ngươi một cơ hội, ngươi sẽ ở lại kinh thành sao?" Lý Thanh thoáng chốc hỏi.
Vương Lễ cười khổ: “Sao lại không.
Nhưng ở lại không nổi, kinh thành lớn, ở không dễ.”
Lý Thanh lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị từ sớm nhét cho Vương Lễ: “Vương đầu, nếu đã có ý định ở lại kinh thành thì không ngại làm thử theo những gì ghi trên tờ giấy.”
Vương Lễ có thể chơi cờ vây đương nhiên cũng biết chữ, đọc xong tờ giấy kinh hãi nói: "Thực sự có thể làm món này?”
"Lòng giá vô cùng rẻ, nấu theo công thức, vị tươi ngon lại vừa đẹp, có thể làm được." Lý Thanh gật đầu, "Ngươi xuất thân từ thái giám trong cung, chỉ cần chuẩn bị trước bên thái giám Tư thị, lại phân hai thành lợi nhuận, nuôi sống gia đình không khó."
Trong tờ giấy ghi lại công thức kho lòng và quy trình chế biến cụ thể của Lý Thanh. Lòng động vật ở thời đại này quý tộc không thích, dân chúng cũng làm không tốt, thế nên lòng kho hoàn toàn có thể kiếm tiền.
Thái giám ở lãnh cung cũng là thái giám, mặc dù không được coi trọng mấy trong cung, nhưng khi ra khỏi cung thì chính là người một nhà với thái giám khác. Nếu tình nguyện nhường lợi ích ra thì việc nhờ thái giám Tư thị giúp một tay rất dễ dàng.
"Nếu thật sự có thể làm được thì không chỉ có thể nuôi sống gia đình..."
Vương Lễ cảm thán nói: “Đây chính là một món sinh ý có thể hưng gia nghiệp.”
"Tiểu Lý tử, vô công bất thụ lộc, món lòng kho này nếu có thể buôn bán, tính ngươi một phần."
Lý Thanh gật đầu, lẽ ra nên như thế. Hắn cũng đã đem bổng lộc tích góp mấy năm nay giao cho Vương Lễ coi như vốn góp.
Đây có thể coi như là vô tâm trồng liễu.
Kiếm được tiền là tốt nhất, không kiếm được cũng không sao.
Sau khi Vương Lễ xuất cung, phủ nội vụ lại đưa một tiểu thái giám mười ba tuổi tới, tên là Vệ Ương. Lãnh cung hiện giờ có ba tiểu thái giám.
Sau đợt kiểm tra sức khỏe của thái giám, chính thức bước vào tháng mười hai.
Ngày mùng tám tháng Chạp này lại đến ngày Lý Thanh đưa cơm cho Lễ quý phi.
Hai năm qua, Lý Thanh có thể nói là chịu đủ sự tra tấn của Lễ quý phi rồi.
Mỗi lần đưa cơm, Lễ quý phi sẽ dụ dỗ đủ điều với hắn, cái gì mà một ngày nhập tiên thiên, tu tiên, mọc lại trứng các loại.
Lý Thanh một mực không tin, một mực không thèm để ý.
Lễ quý phi quả thực chỉ có thể sử dụng tiếng bụng với cao thủ võ đạo đả thông kinh mạch chính, các thái giám khác ở lãnh cung không hề bị quấy rối.
Lý Thanh xách thùng cơm, đẩy cửa sắt ở thiết phòng Đinh Dậu ra, máy móc đưa cơm cho Lễ quý phi.
Lễ quý phi ăn, giọng nói quen thuộc lại truyền vào tai Lý Thanh.
"Hơn hai năm, tiểu thái giám nhà ngươi vẫn chỉ đả thông được một kinh mạch chính. Nếu được pháp môn tẩy cân phạt tủy của bổn cung hỗ trợ, sớm đã đả thông hai kinh mạch..."
Thấy Lễ quý phi nói đến quên mình, Lý Thanh thu thùng cơm vào, đang muốn đi thì chợt nghe thấy.
"Được rồi, coi như bổn cung phục tiểu thái giám nhà ngươi. Hai năm qua mềm không được cứng không xong, bổn cung thật sự chờ không kịp. Bổn cung sẽ nói pháp môn tẩy cân phạt tủy cho ngươi trước, ngươi luyện một lần sẽ biết. Nghe cho kỹ đây, vạn vật sinh âm dương, quỳ bản thủy..."
Ngoài dự liệu của Lý Thanh, lần này Lễ quý phi thế mà lại chủ động nói nội dung của pháp môn.
Giờ mới có hai năm, đối phương đã đợi không nổi?
Không đúng, Lễ quý phi bị đày vào lãnh cung hẳn đã bảy năm...
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Có thể có trá?
Nghe một ít cũng không có vấn đề gì.
Lý Thanh không lên tiếng, giữ tư thế rời đi, chỉ có điều bước từng bước cực chậm, từng tấc từng tấc một.
Theo lý thuyết, với tư chất của Lý Thanh thì tuyệt đối không thể nghe một lần đã nhớ kỹ một công pháp, nhưng lời của Lễ quý phi lại như cây cổ thụ cắm rễ vào trong đầu hắn.
"Pháp môn này tên là Thái Liên Tẩy Tủy Kinh, có thể làm giúp căn cốt tăng lên một cấp bậc, cực kỳ thích hợp với người có tư chất hạ đẳng như ngươi, vì vậy đây vốn là bí mật không truyền cho người ngoài của bọn ta."
"Bổn cung vốn là một thể với Thánh thượng, nay hãm sâu vào lãnh cung hoàn toàn là do Thái hậu hãm hại. Thái hậu giam lỏng Thánh thượng ở Thái Ưu điện."
"Thống lĩnh tả doanh của cấm quân, Kha Đạo Linh, là người trung quân ái quốc, ngươi chỉ cần nói chuyện thánh thượng bị giam lỏng ở Thái Ưu điện, bổn cung bị giam lỏng ở lãnh cung truyền ra, Kha thống lĩnh tất sẽ lĩnh quân cần vương. Ngươi có công hộ giá, tiền đồ vô lượng!"
"Chỉ cần thành công, bổn cung sẽ truyền cho ngươi thập nhị kim châm độ huyệt đại pháp, có thể để giúp căn cốt của ngươi tăng thêm nhất đẳng..."
Cho dù bước cực chậm nhưng Lý Thanh vẫn đi ra khỏi thiết phòng Đinh Dậu, nội dung phía sau không nghe được.
"Thái Liên Tẩy Tủy Kinh..."
Lý Thanh nhớ lại nội dung kinh văn trong đầu, toàn bộ chỉ hơn một trăm tám mươi chữ. Mặc dù không ai giải thích nhưng hình như hắn lại hiểu được toàn bộ nội hàm của kinh văn.
.
"Lễ quý phi hẳn đã dùng phương pháp quán đỉnh đặc thù đối với ta. Thật là đáng sợ, Lễ quý phi dù không phải tiên thiên, cũng hẳn phải là cao thủ tuyệt đỉnh thông kỳ kinh bát mạch!"
Nhưng mặc dù tu vi của Lễ quý phi cao thì vẫn không thể uy hiếp đến tính mạng của Lý Thanh, tu vi của nàng sớm đã bị hạn chế, chỉ dùng một vài thủ đoạn đặc thù mới có thể làm được trò mèo này.
Cái gì mà truyền lời cho Kha Đạo Linh sớm đã bị Lý Thanh quẳng ra sau đầu.
Tốn công vô ích khó chịu à nha?