Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh thành, kinh đô của một quốc gia, tập hợp đủ loại ẩm thực, hội tụ tinh hoa văn hóa của các địa phương.

Từ năm Thái Khang thứ mười chín đến năm Kiến Võ thứ hai mươi lăm, người vào kinh thành Đại Càn nếu hỏi về món ăn ngon nhất gần đây thì người qua đường hầu như đều sẽ trả lời: "Vương Ký ở Bắc thị, ăn rất ngon.”

Có người hỏi: "Vương Ký nào?"

Đáp: "Đây là cửa hàng của một thái giám trong cung năm xưa, sáng tạo ra một loạt món kho ngon, ban đầu kho lòng của lợn, vịt, gà thành mỹ thực tinh diệu, màu sắc hương vị đều cực kỳ bắt mắt, ăn vô cùng ngon, gia vị lại vừa phải. Hiện tại đã mở rộng ra đủ kho thêm nhiều thứ khác ngoài lòng. Theo truyền thuyết thì đây là bí pháp đặc chế trong cung đình, ngay cả Thánh thượng ăn cũng khen không dứt miệng.”

Lại hỏi: "Kho như nào? Ướp muối?”

Đáp: "Không biết, đây là bí phương của Vương Ký, há có thể để người ngoài biết được. Huynh đệ chỉ cần biết Thánh thượng cũng ăn là đủ, huống hồ giá cả của Vương Ký rất rẻ, cung không đủ cầu, đi muộn thì chỉ có thể ăn mông vịt.”

Người hỏi cao hứng: "Cảm ơn đã giải đáp, giờ ta đi luôn."

Người qua đường lại nói: "Cô nương cầm kiếm vào trong thành, e là người trong giang hồ, nhưng nhớ là không được gây sự ở Vương Ký.”

Người hỏi trả lời: "Tại sao lại vậy? Vương Ký có hậu trường rất lớn? Ta quả thực là người trong giang hồ, đến từ Vô Lượng Quan, họ Minh, tên Anh.”

Người qua đường giải thích: "Không hẳn là hậu trường lớn. Năm đó thái giám kia suy cho cùng chỉ là xuất thân từ lãnh cung, tạo được mối quan hệ với thái giám ở Ti thị, nhưng giữa chừng mối quan hệ đó bị cắt đứt khiến việc làm ăn bị xuống dốc trong nhiều năm.”

"Bây giờ không thể trêu vào bởi vì gần đây kinh thành xuất hiện một vị hiệp đạo, tên là Bách Lý Phi Ưng. Bách Lý đại hiệp tuy là đạo tặc, nhưng lại là nghĩa đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo không nói, còn chuyên đả kích hạng người cướp gà trộm chó."

"Bách Lý đại hiệp có quan hệ tốt với Vương Ký, thường ăng ngủ ở đó, người trong giang hồ nếu dám gây sự tất sẽ bị Bách Lý đại hiệp ra tay trừng trị."

Minh Anh kỳ quái nói: "Họ Bách Lý, hình như là họ mà chỉ Việt quốc ở phía đông mới có. Đại Càn quốc ta không có họ Bách Lý, Bách Lý Phi Ưng là người Đông Việt?”

Người qua đường cười nói: "Không phải, Bách Lý đại hiệp là người sinh ra và lớn lên ở Đại Càn quốc. Tên thật của đại hiệp là Cố Phi Ưng.”

"Mười mấy năm trước, khi Bách Lý đại hiệp mới bước chân vào giang hồ đã gặp một tuyệt thế cao nhân thi triển khinh công tuyệt diệu. Đại hiệp thấy rất mừng, đuổi theo sau tận trăm dặm, muốn bái tuyệt thế cao nhân làm sư phụ."

"Tuyệt thế cao nhân không nhận đại hiệp làm đệ tử mà chỉ tiện tay ném ra một quyển bí tịch khinh công. Sau khi Bách Lý đại hiệp tập được khinh công vô thượng, để kỷ niệm lúc gặp tuyệt thế cao nhân đã đổi tên thành Bách Lý Phi Ưng."

"Bởi năm đó tuyệt thế cao nhân kia đến từ kinh thành nên Bách Lý đại hiệp cũng đến kinh thành lang bạt với hy vọng có thể gặp lại tuyệt thế cao nhân lần nữa để bái làm sư phụ."

"Thì ra là như vậy." Minh Anh không khỏi cười khẽ. Nghe được chữ tuyệt thế cao nhân, nàng không khỏi nhớ tới tiên thiên tông sư nhìn thấy lúc còn nhỏ. Đó mới là tuyệt thế cao nhân chân chính, đương nhiên tuổi nàng còn nhỏ nên không hiểu chuyện, có lần còn bị đại sư tỷ trách cứ vì tội nói xằng nói xiên tuyệt thế cao nhân là quái nhân.

Hơn mười năm trôi qua, đừng nói tiên thiên tông sư, cho dù là ngũ mạch tuyệt đỉnh, Minh Anh cũng không thấy được mấy người.

Minh Anh chào tạm biệt người qua đường, sau đó đi thẳng về phía bắc.

Trên đường có nhiều người mặc quần áo tả tơi, trái ngược hẳn với Minh Anh quần áo rạng ngời. Tiếng ăn xin không ngừng lọt vào tai, Minh Anh siết chặt kiếm trong tay, trong lòng không khỏi thở dài: "Cái thế đạo này!”

Đi đến bắc thị, quả nhiên thấy một tiệm ăn phồn hoa, phía trên viết 'Vương Ký', khách ngồi đầy ghế, tiểu nhị chào hỏi không ngừng.

Minh Anh bước vào trong cửa hàng, vỗ một thỏi bạc xuống, hào phóng nói: "Chưởng quầy, trong cửa hàng có bao nhiêu món kho, lấy hết ra đây cho ta mỗi loại một đĩa.”

Mặc dù là thân gái nhưng Minh Anh lại phong cách của một nữ hiệp. Từ nhỏ nàng đã có giấc mộng cầm kiếm xông pha giang hồ. Sư phụ từng nói, nàng có một vị sư thúc rất thích cầm kiếm xông pha giang hồ, bởi vì muốn báo thù cho sư phụ mà qua đời ở hoàng cung.

Nàng muốn hoàn thành nguyện vọng của sư thúc!

Chưởng quầy nhìn xung quanh đã không có chỗ trống, chỉ có thể áy náy nói: "Cô nương, trong tiệm tạm thời không có chỗ trống, chỉ có thể đóng gói, không thể ăn tại chỗ.”

Minh Anh nhíu mày. Nàng vừa mới vào kinh thành, tạm thời chưa có chỗ ở, hơn nữa còn mua rất nhiều đồ nên không mang đi được, chỉ nói:

"Không vội, ta chờ ở bên ngoài một lúc, khi nào có chỗ trống gọi ta."

"Có ngay, đa tạ cô nương đã thông cảm." Chưởng quầy cao hứng quay về.

Minh Anh đi ra khỏi quán ăn.

Đứng chờ ở một bên.

Nửa khắc sau, trong cửa tiệm đã có thêm bàn trống, chưởng quầy đang muốn gọi Minh Anh thì thấy một nam tử mặc hoa phục dẫn theo ba người đột nhiên đi vào trong cửa tiệm, hô lớn: "Chưởng quầy, hai con vịt kho, ba con gà kho, thêm bốn cân ruột già kho.”

"Thì ra là Vương công tử," Chưởng quầy cẩn thận phân phó, "Tiểu nhị, mau dọn bàn cho Vương công tử.”

Lại nói: "Vương công tử, sẽ chuẩn bị ngay cho ngài, vịt kho, gà kho, ruột kho sẽ lập tức được bưng lên.”

Đúng lúc này.

Rầm!

Minh Anh bỗng đập mạnh thanh nhuyễn kiếm lên trên quầy.

Minh Anh nghe thấy có bàn trống thì đi vào trong cửa tiệm, ai ngờ lại thấy chưởng quầy không xếp bàn cho nàng mà ngược lại xếp cho bốn người đến sau này. Nàng lộ vẻ giận dữ, nhìn chằm chằm vào chưởng quầy gằn lên từng chữ: "Ta tới trước!”

Chưởng quầy khom người, nhỏ giọng ghé vào tai Minh Anh nói: "Cô nương, Vương công tử là nhi tử của Lại bộ Thượng thư đương triều, không chọc nổi. Mong cô nương có thể chờ thêm một lúc nữa, có bàn chắc chắn sẽ sắp xếp cho cô nương.”

"Ta tới trước!" Minh Anh lặp lại, thái độ rất kiên quyết.

"Chuyện này..." Chưởng quầy nhất thời nghẹn lời.

Dung mạo của Minh Anh rất xinh đẹp nên đương nhiên Vương công tử cũng ngó nghiêng sang đây. Hắn ta cợt nhả: "Thế mà lại là một hiệp nữ giang hồ, nếu không ngại thì ngồi cùng một bàn với bọn ta, miễn phí, chỉ cần bồi bổn công tử uống hai chén..."

Vương công tử còn chưa dứt lời thì đã bị Minh Anh xách vai, ném bay ra ngoài.

Ba người còn lại thấy thế thi nhau ra tay với Minh Anh. Minh Anh xoay người, đạp liền ba cước, khiến ba tên này ngã sấp mặt.

"Tốt, đá hay! Đúng là hiệp nữ giang hồ!" Khách khứa trong tiệm thấy thế thi nhau vỗ tay khen hay. Ở cái thời đại này, bách tính không có mấy thiện cảm với con cháu của quan lại.

Minh Anh đánh nhi tử của Thượng thư, người qua đường đều khen ngợi, thậm chí có người nhỏ giọng nhắc nhở: "Thừa dịp Vương công tử không biết thân phận, cô nương mau trốn, kinh thành hỗn loạn, mặc dù hắn có quyền thế nhưng cũng không thể bắt được cô nương.”

Minh Anh đương nhiên hiểu sau khi đánh người thì phải lập tức chạy trốn. Thế nhưng một nam tử anh tuấn, mặc áo bào trắng bước ra từ phía sau tiệm ăn nhanh như một ảo ảnh đã ngăn nàng lại.

Nam tử phấn khởi nói: "Bách Lý Phi Ưng ta đã nói, kẻ nào dám náo loạn trong Vương Ký sẽ bị sút ra ngoài. Hôm nay mặc dù Vương chưởng quỹ xử trí không đúng, nhưng mọi chuyện vẫn còn đang thương nghị mà cô nương đã chủ động ra tay với những vị khách khác. Đúng là quá coi thường Bách Lý Phi Ưng ta rồi.”

“Bổn cô nương muốn đi thì đi, ngươi có giỏi thì đuổi theo!”

Nói xong, Minh Anh thi triển tuyệt diệu khinh công, dậm một nhát rồi lao đi.

Bách Lý Phi Ưng vừa nhìn thấy khinh công của Minh Anh thì trợn tròn mắt, hô to: "Ly Thủy Lưu Phương Bộ! Sư muội đừng đi, ta là sư huynh của ngươi~!”

Bách Lý Phi Ưng dùng khinh công tuyệt diệu đuổi theo, cũng là Ly Thủy Lưu Phương Bộ.

...

Lúc này, có một con bạch mã đang phi nước đại về phía kinh thành.

Người cưỡi ngựa vừa uống rượu vừa cất cao tiếng hát, hẳn phải là một người khoái ý ân cừu trong giang hồ.

Lý Thanh vừa phóng ngựa vừa hát trong khu rừng tối, khiến đám chim sẻ trong đây sợ hãi không thôi, còn sơn tặc thì không dám quấy nhiễu.

Rời kinh đã mười hai năm, nhìn thấy kinh thành đang ở ngay trước mắt, Lý Thanh phá lệ cao hứng.

Không bao lâu.

"Xuy —— "

Lý Thanh ghìm ngựa, thu cương, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Ta muốn đi tiểu." Đứa bé tám tuổi ngồi trước Lý Thanh yếu ớt nói.

Trông có vẻ như đứa nhỏ này rất sợ Lý Thanh.

Đây chính là đứa nhỏ có linh căn mà Bạch Liên giáo tìm thấy.

Lý Thanh bế đứa nhỏ xuống ngựa. Bởi vì thu đồ đệ hộ Vinh Khô nên Lý Thanh không hề dạy nó, thậm chí còn không biết cả tên. Lúc trước sau khi đánh ngất đứa nhỏ này thì hắn nhờ một thôn phụ sống trong thôn làng nằm bên ngoài Long Trạch Uyên chăm sóc hộ, thế nên đứa nhỏ này không hề biết hắn là giáo chủ Bạch Liên giáo.

Đứa nhỏ sợ hãi, rụt rè chạy vào trong rừng. Lý Thanh thấy thế nhíu mày nói: "Sao phải chạy xa như vậy, ta có ăn thịt người đâu. Vạn nhất có con cọp nhảy ra từ trong rừng thì có trời mới cứu được nhóc.”

Vừa nghe thấy có con cọp, đứa nhỏ sợ tới mức khóc lớn: "Ngươi là người xấu, ta là nữ hài tử..."

Lý Thanh: "..."

Hóa ra đứa nhóc là một cô bé, hắn vẫn cứ tưởng nó là một thằng nhóc do mái tóc ngắn.

"Đừng khóc đừng khóc, lừa nhóc đấy. Con cọp đã bị ta giết, chờ vào kinh thành ta dẫn nhóc đi ăn món ngon. Nói lại nhớ món ruột già kho của Vương ký, đảm bảo nhóc ăn không dứt miệng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK