Kiến Võ ba năm, tháng Giáp Thìn, ngày Kỷ Sửu.
Thích hợp, xuất hành, thờ cúng, cầu phúc, động thổ.
Kiêng kỵ, chuyển nhà mới, xây nhà, an môn, xây dựng, đốn gỗ, lên dầm, làm dầm.
Giờ Thìn một khắc.
Thao trường ở phía nam kinh thành lặng ngắt như tờ.
Ba mươi vạn đại quân trang bị chỉnh tề đứng nghiêm trang trong thao trường.
Kiến Võ Đế mặc hoàng kim giáp, cầm kim kiếm, đứng trên điểm tướng đài.
Ngay dưới điểm tướng đài là một trăm hai mươi tám loại bò, dê đã chuẩn bị xong, đứng cạnh đó là kiếm sĩ đang giơ kiếm lên.
Lễ quan hét lên: "Hành tế!”
Kiếm sĩ giơ kiếm lên, chém xuống đầu của bò, dê, khiến máu phun tung tóe, tưới lên khắp một trăm hai mươi tám quân kỳ.
Lễ quan lại quát: "Tuẫn trận!”
Kiếm sĩ cầm đầu của bò, dê đi vòng quanh thao trường một lần.
Từ đầu đến cuối, Kiến Võ Đế không hề nhúc nhích, nhìn không chớp mắt.
Đợi kiếm sĩ đi vòng hoàn tất, xây Võ Đế nâng kim kiếm vung lên, đế âm phá không: "Chư tướng có sợ hay không!"
Binh sĩ nâng kích lên hét lớn:
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Ngày hôm đó, Kiến Võ Đế dẫn ba mươi vạn đại quân, thân chinh Hãn quốc ở thảo nguyên phương bắc, hoàn thành lời hứa khi kế vị.
Đăng cơ ba năm đã thân chinh, đây là một vị Hoàng đế nói là làm.
Một triều đại sáu mươi năm theo chính sách vô vi mà trị của Đại Càn đã đi đến hồi kết, bắt đầu chuyển sang chiến tranh đế quốc.
Dân chúng nô nức ra đường đưa tiễn.
Vương quốc đi theo hướng đế quốc, có lợi cho đất nước, nhưng lợi ích của người dân thì phải đợi các thế hệ tương lai đánh giá.
Cùng lúc đó.
Trong một sân nhỏ hẻo lánh ở kinh thành, thọ nguyên đời thứ nhất của Lý Thanh cũng đang đi đến hồi kết.
Như thể cảm giác được thọ nguyên đã sắp hết, vào ngày mà Kiến Võ đế xuất chinh, Lý Thanh đã bố trí đủ loại thủ đoạn phòng ngừa bất trắc ở trong viện, sau đó an tường nằm trên giường.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Một khắc nào đó, Lý Thanh ngừng thở, trái tim ngừng đập, ý thức rơi vào hỗn độn.
Thoáng chốc, Bách Thế bia trong đầu Lý Thanh bỗng chấn động mà chẳng hiểu vì sao, một sức sống mạnh mẽ đột ngột tuôn ra từ trong bia.
Thân thể của Lý Thanh cũng bắt đầu phản lão hoàn đồng theo đó.
Làn da nhăn nheo biến thành làn da trắng nõn.
Tóc trắng biến thành tóc đen.
Từ nãy đến giờ chỉ bằng một cái chớp mắt, hô hấp của Lý Thanh đã khôi phục, biến thành một đứa trẻ chín tuổi.
Sau khi biến từ một lão già về một đứa trẻ thành công, Lý Thanh đột nhiên mở hai mắt, thở phào nhẹ nhõm: "Bách Thế bia quả nhiên không có lừa gạt ta, thật sự có thể phản lão hoàn đồng!”
Kể từ ba năm trước, Lý Thanh đã chuẩn bị cho thời khắc này.
Chỉ khi nào thực sự luân hồi trăm thế hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Nhìn Bách Thế bia.
【Bách Thế bia】
【Chủ nhân: Lý Thanh】
【Đời thứ hai: 9/93】
"Đúng chín tuổi!"
Lý Thanh vui mừng, nở một nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Lý Thanh lúc trước còn lo lắng một phen, nhưng giây phút này lại cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.
Mất đi rồi mới biết trân trọng.
Đúng như Lý Thanh dự đoán lúc ban đầu, mỗi lần tăng tuổi thọ tối đa của một đời thì cũng sẽ tăng tuổi thọ tổng thể của trăm đời.
Chín mươi chín đời sau đều sẽ bắt đầu với tuổi thọ chín mươi ba.
Gần như vạn năm thọ nguyên!
Về sau nếu có tu tiên, khi cảnh giới tăng lên, thọ nguyên tổng thể sẽ càng thêm khủng bố.
Lý Thanh lại vận chuyển Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm một lần.
Vẫn là căn cốt đỉnh cấp, tuyệt đỉnh cao thủ đả thông ngũ mạch.
Chỉ có điều.
Sau khi vận chuyển một đại chu thiên xong, Lý Thanh mơ hồ có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Không thể khống chế nội lực trong kinh mạch, có xu thế trùng kích vào trong lục phủ ngũ tạng.
Lý Thanh vội vàng ngừng vận chuyển Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm.
"Vì sao lại xảy ra chuyện này?"
Sau một hồi suy tư, Lý Thanh không khỏi nhớ tới cảnh tượng năm xưa, khi mà Minh Vi truyền cho hắn Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm.
…Nhớ cho kỹ đây, bổn cung tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, công pháp âm tính. Ngươi là thái giám nên cũng khá thích hợp. Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm, tu đến cực hạn có thể tiến thẳng đến tiên thiên.
"Công pháp âm tính..."
Lý Thanh chợt ngộ ra, Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm là công pháp âm tính.
Thích hợp cho nữ tử và thái giám tu luyện, nhưng không thích hợp với nam tử.
Mà hiện giờ hắn đang một thân nam nhi.
Lý Thanh trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng quyết định ngưng tụ một cỗ nội lực đánh tan nguồn gốc dương cương dưới bụng.
Thủy nội lực bao quanh phần dưới bụng nên không quá đau, đây là ưu điểm của Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm.
Cùng với đó.
Lý Thanh thử vận chuyển Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm nhưng không có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
"Quả nhiên là vậy!"
Lý Thanh đã tính toán kĩ càng từ trước, kể cả không có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma thì đời thứ hai hắn vẫn muốn vào lãnh cung.
Không tranh vinh nhục một thế, chỉ tranh trường sinh trăm đời.
Đời thứ hai và đời thứ nhất không có gì khác nhau, vẫn đi theo hướng thận trọng.
Dù sao đến đời thứ ba sẽ trở về chín tuổi, khi đó nhất định đã tiên thiên, quay về làm một nam nhân chân chính.
Mà biết đâu đời thứ hai đã có thể quay về làm nam nhân chân chính, đến tiên thiên là có thể mọc lại chi cụt.
Cảnh tượng Lữ tướng mưu phản ba năm trước vẫn hiện rõ mồn một ra trước mắt, thế nên không đến tiên thiên, tuyệt đối không thể vào giang hồ!
Sau khi đến tiên thiên, vấn đề về thuộc tính của công pháp không khó giải quyết.
Kinh thành dạo gần đây càng thêm hỗn loạn. Từ khi Kiến Võ đế dẫn quân bắc chinh, lượng lớn cao thủ bị dẫn đi theo thì nơi an toàn nhất kinh thành vẫn là hoàng cung.
Nơi có cả quân trận thủ hộ thì đến tiên thiên cao thủ cũng khó mà xông vào.
Sau đó.
Lý Thanh lấy mười hai cây kim châm ra, bắt đầu tiến hành tu luyện Thập Nhị Kim Châm Độ Huyệt Đại Pháp lần thứ ba.
Sau lần độ huyệt này, Lý Thanh đã đề thăng căn cốt võ đạo lên mức cao nhất.
Tuy nhiên Lý Thanh vẫn tự cảnh cáo bản thân:
"Chuyện tổn thọ để tu hành này làm càng ít càng tốt. Sống càng lâu thì càng có cơ hội nhận thêm một vài cơ duyên, hiệu quả chưa chắc đã kém so với tổn thọ."
...
Nửa năm sau.
Lãnh cung.
Cung Việt nhìn tiểu thái giám chín tuổi trước mắt, nghi ngờ nói: "Ngươi tên là Lý Nhược Thủy, Lý Thanh là cha của ngươi?”
Tiểu thái giám gật đầu, khuôn mặt trông vô cùng thật thà, chất phác.
Thái giám Trịnh Xuân đứng cạnh nhìn chằm chằm vào tiểu thái giám, vuốt cằm nói: "Quả thật khá giống với Lý gia.”
"Ngươi nói cái gì vậy, Lý gia là thái giám, kể cả Lý Nhược Thủy có là con trai của Lý gia, Lý gia còn có thể tự mình đẻ trứng?" Cung Việt châm chọc nói.
"Cũng vậy." Trịnh Xuân giật mình, Lý Nhược Thủy hẳn được Lý gia nhận làm con trai thừa tự.
"Lý gia chết như nào", Cung Việt có chút thương cảm, "Lý gia năm đó đã là tuyệt đỉnh cao thủ đả thông nhị mạch. Ta có thể sống sót trong lần cung biến ba năm trước cũng là nhờ Lý gia chỉ điểm.”
Tiểu thái giám kinh ngạc nói: "Ai bảo phụ thân đã chết rồi, ông ấy còn sống, sống rất tốt, ít nhất còn có thể sống thêm bốn mươi năm!”
"Hả?"
Cung Việt, Trịnh Xuân đồng loạt kinh hãi: "Lý gia chưa chết? ”
"Đương nhiên là chưa chết, phụ thân đi tầm tiên vấn đạo nên trong thời gian ngắn sẽ không trở về kinh thành. Ông ấy nói sống ngoài hoàng cung không an toàn nên nhờ chỗ quen biết an bài ta vào lãnh cung." Tiểu thái giám lấy ra một phong thư đưa cho Cung Việt xem.
Cung Việt chỉ biết vài chữ, vừa đọc đã biết là bút tích của Lý Thanh nên vui vẻ cười to: "Quả nhiên là Lý gia viết, tiểu tử nhà ngươi thật sự là con trai của Lý gia!
Trịnh Xuân cũng vui vẻ nói: "Không cần gặp khách khí, sau này đều là người một nhà, hai người bọn ta đều là vãn bối của Lý gia, được Lý gia chiếu cố rất nhiều.”
"Không dám, không dám." Tiểu thái giám khom người, âm thầm lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Tiểu thái giám đương nhiên chính là Lý Thanh sau khi phản lão hoàn đồng.
Vừa trở lại lãnh cung Lý Thanh đã cảm nhận được cảm giác vô cùng an toàn.
Lúc tiến cung, Lý Thanh mượn danh hiệu thái giám Nhược Thủy của mình, tốn thêm chút bạc là đã được phân đến lãnh cung thành công.
Bởi vì đi cửa sau nên không có thái giám của Thượng Võ Giám kiểm tra căn cốt của hắn. Thái giám ở Phủ nội vụ cũng không nhìn ra tu vi võ đạo nên Lý Thanh đã tiến vào hoàng cung mà không để lộ tu vi.
Mà kể cả có bị phát hiện việc giấu diếm tu vi thì cũng không sợ, hắn còn lệnh bài có khắc long văn có thể truyền lại ba đời mà Vệ Ương đưa cho.
Người giữ lệnh bài có khắc long văn có thể tự do ra vào hoàng cung, đương nhiên thuộc về đại nội. Mà đại nội cao thủ lại trực thuộc Thánh thượng nên không bị các bộ phận khác quản lý.
"Thái giám ở lãnh cung sao lại còn ít như vậy, phụ thân nói là có mười hai vị." Tiểu thái giám không khỏi hỏi. Hiện giờ lãnh cung trông vô cùng thê lương, không thấy phi tần, cũng không thấy thái giám khác.
"Đều đã chết."
Cung Việt thở dài: "Ba năm trước Lữ tướng mưu phản, một đám tử sĩ của Bạch Liên giáo giết vào lãnh cung. Chúng giết sạch thái giám và phi tần, đập nát sương phòng Đinh Dậu mà Lễ quý phi từng ở như thể để tìm kiếm thứ gì đó. Ta và Tiểu Trịnh tử trốn ở thiện phòng của lãnh cung mới tránh được một kiếp này.”
Trịnh Xuân cũng thở dài:
"Đêm đó, trong hoàng cung giết đến tối tăm trời đất. Phi tần ở hậu cung tử thương vô số, thái giám chết đến quá nửa. Thái giám chết nhiều đến mức tạm thời không chiêu mộ không đủ. Hiện giờ hoàng cung vô cùng thiếu thái giám, Thánh thượng lại còn lập thêm Tây xưởng, thái giám mới vào đều được phân đến Đông Tây nhị xưởng.”
"Ngươi là thái giám đầu tiên trong ba năm qua được phân đến lãnh cung."
"Thì ra là thế." Tiểu thái giám gật đầu, chẳng trách hắn thấy sương phòng Đinh Dậu lại bị phá nát.
Tử sĩ của Bạch Liên giáo giết vào lãnh cung...
Lễ quý phi đã chết mười mấy năm mà Bạch Liên giáo vẫn còn đang tìm thứ gì đó.