Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đêm Kha quý nhân uống rượu độc tự sát này, Vệ Ương hỏi rất nhiều nội dung liên quan đến Thái Liên Tẩy Tủy Kinh, Lý Thanh đều giải đáp.

Sau đó mỗi đêm, Vệ Ương đều hỏi về vấn đề võ đạo. Phàm là chỗ nào hiểu, Lý Thanh không hề giấu diếm.

Với tâm tư của Vệ Ương thì giả sử Lý Thanh có không giải thích, Vệ Ương đại khái cũng có thể tìm được những người khác để hỏi, thế nên chẳng bằng bán nhân tình này cho Vệ Ương. Tương lai nếu Vệ Ương có thể thuận gió mà lên, biết đâu sẽ nhớ ơn giúp đỡ của hắn.

Nửa tháng sau, Vệ Ương báo chuyện tu luyện võ công lên cho Thượng Võ Giám, đồng thời chính thức bắt đầu tu hành.

Ngày mà Vệ Ương chính thức tu hành tìm Lý Thanh nói: "Lý gia, công pháp của ta có bí ẩn, không thể nói rõ, tương lai nếu có thành tựu, tất có hậu báo. ”

Lý Thanh cười khẽ: “Ngươi tự lo cho mình trước đi.”

Chỉ điểm cho Vệ Ương giống việc mấy năm trước chỉ điểm cho Vương Lễ kinh doanh cửa hàng lòng kho, đều tùy theo tâm, không cầu hồi báo.

Nếu có thể được đền đáp thì không còn gì tốt hơn.

Lý Thanh có thời gian trăm đời, sẽ gặp phải đủ loại người, cứ từ từ mà đi, về sau tiện tay nhắc nhở, có lẽ sẽ không ít.

Chơi cờ vây nhiều, luôn thích đặt quân ở khắp mọi nơi.

...

Mấy ngày sau.

Lê viên.

Lý Thanh dựa vào một gốc cây lê, đứng xem cung nữ trong vườn nhảy múa.

"Thời gian trôi qua thật nhanh, ta đã ba mươi ba rồi."

Lý Thanh không khỏi cảm thán.

Tuế nguyệt để lại trên mặt của hắn không ít dấu vết loang lổ. Hắn không trường sinh bất tử, cũng không có dung nhan vĩnh trú, thân thể đương nhiên sẽ lão hóa theo thời gian, thế nên không cần phải dịch dung để che giấu.

Chỉ cần một đời bình thường sống qua ngày, không ai có thể phát hiện được dị thường của hắn, tiên nhân cũng không thể.

Dù sao thì phản lão hoàn đồng của Bách Thế bia, cốt linh cũng sẽ quay ngược.

Tiên nhân nếu có gặp hắn thì cũng chỉ cảm thấy giông giống một người nào đó mấy trăm năm trước mà thôi.

Tất cả mọi người đều già đi, chỉ có các tỷ muội ở Lê viên vĩnh viễn trẻ trung, vĩnh viễn nhìn không chán.

"Haha, Tiểu Lý tử, rốt cuộc thì ngươi coi trọng vị cô nương nào, mỗi ngày đều đến đây xem." Một vị cung trang nữ tử đến gần, huých Lý Thanh một cái.

"Ta coi trọng ngươi, về góp gạo thổi cơm chung?" Lý Thanh hớn hở nói.

Cung trang nữ tử phẩy nhẹ vào mặt, cười: “Khi nào ngươi rời khỏi lãnh cung ta sẽ cân nhắc.”

"Vậy thì không cần phải nghĩ, ta e rằng muốn chết già ở lãnh cung."

"Ngươi thật sự biết đùa."

Một cuộc đối thoại rất bình thường, trong những năm qua, Lý Thanh đã trải qua vô số lần.

Lúc trước khi tấn thăng cao thủ tam lưu, quả thực có cung nữ mời hắn kết đôi, chỉ có điều là lão ma ma...

...

Thời gian chuyển đến ngày mười ba tháng mười.

Một bức thư của Vương Lễ tạo ra gợn sóng kinh hãi không nhỏ ở lãnh cung.

Hình bộ có lệnh, một nhà thống lĩnh Kha Đạo Linh làm phản đầu tháng mười chém đầu.

Ngày mùng chín, Bạch Liên giáo bạo động ở kinh thành, đông đảo cao thủ đồng loạt đến cướp pháp trường, còn có cả tử sĩ Bạch Liên xông vào thiên lao và chiếu ngục. Thiên lao bị phá, kinh thành đại loạn.

Nhưng may mà triều đình đã có chuẩn bị từ sớm. Cẩm Y vệ và Đông xưởng đều xuất động, chém giết nhân sĩ của Bạch Liên giáo.

Nhưng Bạch Liên Giáo là hộ tạo phản chuyên nghiệp, có thể đứng vững mấy triều đại không ngã, đương nhiên có bản lĩnh.

Trong đợt công kích, Cẩm Y vệ và Đông xưởng tổn thất thảm trọng, một ít tử sĩ của Bạch Liên giáo thậm chí còn dự định tập kích vào hoàng cung, nhưung sau đó bị Ngự Lâm quân bắn thành con nhím.

Đệ tử Bạch Liên giáo chạy trốn tản mát ra khắp nơi, cướp giết bình dân ở khắp nơi trong kinh thành, rất nhiều dân hộ bị ảnh hưởng.

Điều khiến đám người Lý Thanh lo lắng chính là Vương Lễ.

Một cửa hàng lòng kho của Vương Lễ bị phá hủy trong lúc đánh nhau. Con trai thừa tự của Vương Lễ bị gãy một chân, Vương Lễ thì bị mảnh vụn bắn trúng mắt, mù mắt trái.

“Lũ chó hoang Bạch Liên giáo, chó không phải người!” Trương Dũng gấp đến độ chửi ầm lên.

"Bên ngoài quả thật quá nguy hiểm, vẫn là hoàng cung an toàn nhất." Lý Thanh lại cảm khái.

Làm thái giám ở lãnh cung mấy năm nay, Lý Thanh từng gặp phải vài phiền toái nhỏ, nhưng cũng không lớn, chỉ cần không phạm phải mấy nguyên tắc chính thì không có vấn đề gì, tính mạng không lo.

Vệ Ương nghe xong tin tức, không nói một lời, chỉ yên lặng tu luyện.

Mặc dù Lý Thanh không biết Vệ Ương đã đạt được giao dịch gì với Kha quý nhân đã chết, nhưng chỉ cần Vệ Ương không ngốc thì tuyệt đối sẽ không thực sự gia nhập Bạch Liên giáo.

...

Thời gian như nước chảy, thoáng cái đã năm năm trôi qua, Thái Khang năm thứ hai mươi bảy, xuân.

Phòng ngủ lãnh cung.

Ầm một tiếng, vại nước nổ tung, Lý Thanh trần truồng đi ra, tiện tay mặc quần áo.

"Năm năm trôi qua, cuối cùng cũng đả thông kinh mạch thứ sáu, chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ nhị lưu!"

Lý Thanh muốn thét dài một tiếng hết cỡ, cuối cùng vẫn nhịn lại.

Từ khi Bạch Liên giáo bạo động kinh thành, trong nháy mắt đã năm năm. Lãnh cung vô sự, tu vi của Lý Thanh vững bước tăng lên.

Bước vào hàng ngũ cao thủ nhị lưu, hành tẩu giang hồ có thể coi như có một phần bảo hộ, sẽ không dễ dàng bị người khác chém giết.

Tuy nhiên Lý Thanh chỉ biết nội công, chiêu thức khinh công và ngoại công đều không thông, năng lực thực chiến thấp, chưa chắc đã đánh được cao thủ tam lưu đỉnh phong.

Lý Thanh cũng không thèm để ý. Trong thời gian ngắn hắn sẽ không phải chiến đấu với người khác, chỉ cần thời gian tiếp tục trôi, hắn luôn có thể dùng nội lực cường hãn để nghiền ép vô địch.

Một trăm năm nội lực ngươi ngăn được, vậy ba trăm năm thì sao?

Lập tức Lý Thanh lại cảnh cáo bản thân: “Không thể tự mãn, tiểu thí hài Vệ Nô lúc trước cùng cảnh giới với ngươi, ba tháng trước đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, bước vào hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh. Người ta mới chỉ mười sáu tuổi.”

"Nhưng mà nếu đã đột phá thì kiểu gì cũng phải ăn mừng một phen."

"Đánh cờ?"

Lý Thanh lắc đầu. Từ sau khi Vương Lễ rời đi, lòng nhiệt tình với cờ của các thái giám ở lãnh cung giảm đi rất nhiều. Lý Thanh mặc dù có dạy thái giám mới vào lãnh cung chơi cờ, nhưng học không được.

Trên bàn cờ, trong lãnh cung đã không có người địch nổi hắn.

Lại nói đến Vương Lễ, Vương Lễ chết cũng đã hai năm.

Hai năm trước, nhi tử của Vương Lễ gửi thư, nói Vương Lễ mù mắt trái, thân thể càng ngày càng đi xuống, ở trong nhà bị trộm xông vào giết chết, tên trộm đó còn cướp đi mấy trăm lượng bạc.

Tên trộm kia hình như gọi là Đoạt Mệnh Thần Thâu.

Bên ngoài hoàng cung quả thật quá nguy hiểm, đám tặc tử trong đêm tối kia khó lòng mà phòng bị. Cao thủ võ đạo của thế giới này vẫn còn quá nhiều.

Vương Lễ tuy đã chết, nhưng con trai của ông ta chia hoa hồng cho Lý Thanh không ít đi chút nào. Ngoài ra mỗi nửa tháng lại gửi một phong thư, hy vọng có thái giám ở lãnh cung xuất cung chiếu cố.

Sau cái chết của Vương Lễ, con trai của ông ta không có tiếng nói ở Tư thị thái giám, cho nên việc làm ăn của của hàng lòng kho càng ngày càng khó làm.

Trong số mười hai ở lãnh cung, người lớn tuổi nhất hiện là Trương Dũng, bốn mươi lăm tuổi, cách thời điểm có thể xin xuất cung còn năm năm.

Vốn còn có ba người tuổi lớn hơn một chút, nhưng trong hai ba năm này đã chết vì bệnh. Lãnh cung cũng có thêm tam tiểu thái giám mới, Lý Thanh năm nay ba mươi tám tuổi, tính về tuổi có thể xếp thứ sáu.

Nghĩ đến lúc đầu xuyên không, hắn mới chỉ là người nhỏ tuổi nhất trong lãnh cung...

Cảnh còn người mất.

"Thôi thì đi Lê Viên một lúc đi."

Lý Thanh lượn quanh Lê viên dắt một vòng, lần này vận may đập vào đầu, hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp có phi tần đang khiêu vũ!

Phi tần kia là Mẫn phi mới tiến cung, vừa vào cung đã được phong thẳng lên nhị phẩm phi, được Thái Khang đế vô cùng yêu thích.

Đúng vậy.

Thái Khang đế vẫn còn đang bị giam lỏng, tuy nhiên Thái hậu là mẹ đẻ, chỉ cần Thái Khang đế không tranh quyền, Thái hậu sẽ không khiến tình thế khó xử thêm. Cuộc sống của Thái Khang đế không tệ, mấy năm nay nạp rất nhiều phi tử.

Tuy nhiên dạo gần đây có tin tức truyền ra, thân thể của Thái hậu có bệnh, còn Thái Khang đế bị thương nặng mười lăm năm dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Chính bởi vì cái gọi là không có lửa thì làm sao có khói, một đợt phong ba tranh quyền mới e rằng rất nhanh sẽ đến.

Về sau cơ hội đi dạo trong Lê viên sẽ không nhiều.

Sau khi ra khỏi Lê viên, Lý Thanh tiện đường đến thẳng Thượng Võ Giám báo cáo cảnh giới: Lý Thanh, thái giám vô phẩm ở lãnh cung, ba mươi tám tuổi, nhị lưu.

Cao thủ nhị lưu ba mươi tám tuổi, không xuất sắc, nếu Thượng Võ Giám biết Lý Thanh mười năm sau sẽ vào được nhất lưu thì may ra mới hơi chiếu cố.

Trở lại lãnh cung.

“Lý gia, ngài đã đột phá?” Vệ Ương cảm nhận được sự khác biệt của Lý Thanh, hỏi.

"Ừm, ngươi cố gắng cho tốt." Lý Thanh vỗ vỗ bả vai của Vệ Ương, cười.

Tư chất của Vệ Ương vốn còn tốt hơn Lý Thanh một chút, lại còn tu luyện Thái Liên Tẩy Tủy Kinh, năm năm trôi qua đã đả thông bốn kinh mạch chính.

Thiết phòng Đinh Dậu ở lãnh cung đã sớm bị dỡ bỏ.

Lễ quý phi bị nhốt trong thiết phòng mười mấy năm đã chết, chết sau khi Vệ Ương tấn thăng lên cao thủ tam lưu không bao lâu.

Thân phận của Lễ quý phi không tầm thường, sau khi chết còn có thái giám của Thượng Võ Giám đến kiểm tra.

Sau khi kiểm tra một lúc thì phán định: Lễ quý phi, tự sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK