"Nếu đã từng nhận được một tình yêu mãnh liệt và rực rỡ như ánh nắng mặt trời, ai còn quan tâm đến những tia lửa lòe loẹt tỏa sáng thoáng qua trong đêm."
Những năm gần đây, tôi và mẹ đều đón Tết ở nhà cậu, năm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi kết thúc ngày làm việc cuối cùng, tôi không quay lại Vô Tích mà đi thẳng đến Nam Kinh.
Cậu em họ Khương Duệ không hiểu sao năm nay lại nhiệt tình đến mức đoạt luôn việc của Lão Trương, lái xe đến nhà ga đón tôi.
Vừa xuống ga tôi đã thấy nó đang đứng lẫn trong đám đông, vẫy tay chào tôi nhiệt tình, miệng cười tươi như hoa, lao nhanh về phía chỗ tôi đứng rồi giật lấy chiếc vali nhỏ của tôi.
“Đợi đã!” Tôi cầm vali, nghi hoặc nhìn em họ từ trên xuống dưới, “Khương Duệ, sao em nhiệt tình như vậy, không phải đã làm ra chuyện gì có lỗi với chị chứ?”
Em họ nói “phì”, “Em nhìn thấy chị nên kích động không được sao?”
... Chắc hẳn nó đã làm gì đó có lỗi với tôi.
Dọc đường đi Khương Duệ cứ vui buồn thất thường, thần sắc giống như vừa mới ăn trộm con mèo nhà bên, đến bãi đậu xe lấy xe, lái xe một quãng đường dài, bộ dáng của cậu vẫn như vậy.
Tôi tức giận nói: “Khương Duệ, biểu tình của em có thể bình thường một chút được không?”
Khương Duệ nháy mắt nói: “Em phát hiện ra một bí mật lớn, liên quan đến chuyện chung thân đại sự của một người, chị có muốn nghe không?”
Tôi liếc nhìn nó, nó cười một cách giảo hoạt rồi nháy mắt về phía tô, tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói: "Được."
Tôi thản nhiên trả lời nhưng không ngờ lại khiến nó còn đắc ý hơn.
"Vậy thì cầu xin em đi."
Tôi gõ mạnh vào đầu nó không chút do dự, "Cầu xin cho vui à?"
“Xừ, không muốn nghe thì thôi.” Khương Duệ ôm đầu nói: “Đừng hối hận đó, Nhiếp Hy Quang, biết càng muộn càng kém vui.”
“Hehe.” Tôi trả lời bằng hai chữ, thể hiện tôi không hề có chút hứng thú nào với bí mật của nó.
Có lẽ vì sắp đến Tết nên trên đường vô cùng ùn tắc, khi đến Tân Nhai Khẩu, xe hoàn toàn không thể di chuyển được nữa. Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ xe, nhìn khu phố
đông đúc và huyên náo bên ngoài, trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng.
"Khương Duệ, chúng ta tìm chỗ đậu xe đi, chị đi mua sắm một chút." Tôi nói.
Khương Duệ hốt hoảng: “Chị, bây giờ sao?”
"Đúng vậy. Không phải cậu nói mẹ chị và mợ đã đi mua hoa sao? Dù sao khi trở về cũng không có ai, đi mua sắm với chị đi, ở đằng kia kìa!"
Tôi chỉ về phía trước, đó chính là trung tâm thương mại lớn nhất ở Nam Kinh.
Khương Duệ với vẻ mặt không vui vẻ bị tôi kéo vào trung tâm mua sắm.
"Không phải chị chưa bao giờ mua đồ ở những nơi xa xỉ như vậy sao? Mua đồ tết cũng không cần phải đến nơi này chứ?" Cậu nhìn quanh trung tâm thương mại, "Hay là vì
chị đã tự kiếm ra tiền, cho nên muốn muốn quà tặng em?"
Tôi tàn nhẫn nói với nó: "Em nghĩ nhiều quá rồi."
"Ồ, em hiểu rồi, chị muốn thử vận may, xem có thể gặp được anh chàng đẹp trai nào không?" Vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên độc ác, "Em nhớ nhà của một anh chàng đẹp trai nào đó cách đây cũng không xa, nhân dịp năm mới ra ngoài dạo chơi cũng cũng không chừng."
Trong nháy mắt, tôi liền biết nó đang nói về Trang Tự, trong lòng tôi như bị nhéo một cái, sau đó tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị nhờ em đến để giúp chị chọn quà.”
“Quà… cho bạn trai.” Tôi nhấn mạnh.
Khương Duệ đột nhiên ngừng gật đầu đắc ý, ngơ ngác lặp lại: “Bạn trai?”
"Chị, chị có bạn trai?"
Tôi đắc thắng gật đầu, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nó, trong lòng lại có chút không vui: “Chị gái cậu đây xinh đẹp như hoa, tài hoa… cũng có một chút, có bạn trai lạ lùng lắm sao?”
"Là ai?" Cậu ta đuổi theo hỏi, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, "Chẳng lẽ là Trang..."
Tôi kịp thời ngắt lời nó: “Anh ấy tên là Lâm Tự Sâm.”
Thằng bé lại sửng sốt, vẻ vui mừng trên khuôn mặt còn chưa kịp thu lại. Tôi thực sự không hiểu tại sao nó lại đoán là Trang Tự, còn vui vẻ như vậy, đè nén lại chút khó chịu trong lòng, tôi kiên nhẫn giải thích cho nó.
“Chính là người lần trước chị đã nói với em, là cấp trên của chị.”
Nó vẫn giữ nguyên vẻ mặt đờ đẫn đó.
"Từ khi nào?"
“Thật ra chỉ mới mấy ngày thôi.” Tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, quan hệ tình cảm phát sinh nhanh như vậy cảm giác có hơi kỳ quặc.
"Chỉ mới mấy ngày?"
"Chưa tới một tháng." Tôi nhớ tới điều gì đó, "Đúng rồi, đừng nói cho mẹ chị biết."
"Tại sao?" Khương Duệ buột miệng hỏi, "Chị không nghiêm túc sao?"
“Không phải cái đầu của em, là do…” Tôi nói đến đây thì ngừng lại, không nói tiếp. Những chuyện liên quan đến Lâm Tự Sâm, nếu nói kỹ càng, khó tránh phải đề cập đến hai mẹ con đáng ghét ấy, còn phải nhắc đến bố, gần sang năm mới cô không muốn mẹ lại phải nghĩ đến những chuyện phiền toái này.
Tốt hơn hết là đừng nói vào lúc này.
Tôi không buồn giải thích với Khương Duệ, "Dù sao, em cũng đừng nói gì."
Đây là lần đầu tiên tôi mua đồ cho một người đàn ông khác ngoài người thân họ hàng, đi dạo mấy cửa hàng đều không nhìn trúng món nào, vô tình ngẩng đầu một cái, lại nhìn thấy nhãn hiệu đồng hồ mà Lâm Tự Sâm thường đeo.
Tôi kéo Khương Duệ đi vào trong cửa hàng. Quét mắt qua quầy hàng vài lượt, hai mắt sáng lên: “Khương Duệ, đồng hồ này có đẹp hay không?”
Nó nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn tôi, nhất thời không nói nên lời.
"Cho chị ý kiến đi."
Khương Duệ bất đắc dĩ nói: "Tặng quà là đồng hồ cũng quá thông thường, không có gì mới lạ."
Tôi buồn rầu nói: “Chị cũng biết tặng đồng hồ là quá bình thường, nhưng cái cách anh ấy giơ tay lên nhìn đồng hồ thật sự rất đẹp trai.”
Hình ảnh Lâm Tự Sâm nâng tay lên xem đồng hồ tự nhiên hiện ra trong đầu tôi, khiến tôi mất tập trung trong giây lát. Khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Khương Duệ, tôi mới nhận ra mình đã bất giác chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trong quầy hàng một lúc lâu.
... Thật là xấu hổ.
Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, giả vờ như không có gì xảy ra, thu tay lại và yêu cầu nhân viên bán hàng lấy chiếc đồng hồ ra.
Trên đường về nhà, Khương Duệ im lặng một cách lạ thường, cứ nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Tôi xua tay trước mặt nó: “Khương Duệ, Khương Duệ?”
Khương Duệ quay đầu lại nói với tôi: “Em đột nhiên phát hiện ra, có lẽ, hành động vô tình của một người, có thể thay đổi cả cuộc đời của người khác.”
"...Ồ, thật là một phát hiện to lớn."
Nó trố mắt nhìn tôi một cách kỳ lạ, sau đó không nói gì nữ, thậm chí còn thở dài một tiếng.
Em họ đột nhiên biến thành một thanh niên u sầu, phía trước là một hàng dài dằng dặc xe chờ đèn đỏ, tôi vô cùng buồn chán, không còn cách nào khác đành phàn nàn với
Lâm Tự Sâm. Nhưng khi mở điện thoại, tôi lại quên mất chuyện phàn nàn, thay vào đó tự hào tuyên bố.
"Hôm nay em đã mua quà cho anh đấy!"
Ngay sau đó anh đã trả lời: "Em vừa xuống xe đã đi mua quà cho anh rồi?"
"Đúng vậy!"