Có nhiều đêm, tôi nằm trên giường trong căn phòng tối om, không thể kiềm chế được mà đoán mò về hành vi của một người.
Lúc đó, tôi thậm chí còn phân tích từng chi tiết trong cuộc gặp gỡ ban ngày, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ, phải chăng người đó đang thích tôi, hay chỉ đang tỏ ra lạnh lùng.
Có vẻ anh ta thích tôi nhưng cũng có vẻ không. Tôi không đoán ra được, trằn trọc cả đêm, cuối cùng cảm thấy bằng chứng anh ta thích tôi vẫn rõ rành rành như núi, cho nên tôi vô cùng tự tin chạy đi thổ lộ tình cảm.
Sự thật đã chứng minh rằng tôi đã đoán sai.
Vì vậy, bây giờ tôi quyết định sẽ không bao giờ suy đoán linh tinh nữa, chưa kể tất cả những chuyện này đều không còn liên quan gì đến tôi.
---
Tôi bắt đầu nghĩ xem, sáng mai đến nhà Lâm Tự Sâm sẽ ăn gì. Đúng vậy, bởi vì trưa mai tôi có hẹn, cho nên Lâm Tự Sâm chỉ có thể mời tôi và Khương Duệ đến nhà anh ăn sáng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi gửi tin nhắn cho Lâm Tự Sâm.
"Bánh bao mè, bánh quẩy, sữa đậu nành ngọt, cơm cuộn thịt heo băm nhuyễn."
Suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, tôi định gửi thêm một tin: “Bao gồm những món trên nhưng không giới hạn món ăn, còn lại tùy anh quyết định.”
Trước khi tôi gửi đi, anh ấy đã trả lời: " Bao gồm những món trên nhưng không giới hạn món ăn?"
Tôi bật cười, lập tức xóa đi và gửi lại: "Đúng vậy, đây là phần của em và em trai. Phần anh tùy anh lựa chọn."
"Vậy anh sẽ ăn hoành thánh, chừa cho anh một nửa phần cơm cuộn thịt heo, một mình em ăn cũng không hết."
Chuyện này còn cần phải nói sao? Lần nào cũng vậy mà. Tôi trịnh trọng trả lời: "Được rồi, em chừa cho anh một nửa! Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon ^_^"
Câu chúc ngủ ngon của anh thậm chí còn kèm theo biểu tượng cảm xúc?
Tôi gửi một dấu chấm hỏi, anh dường như biết tôi sẽ hỏi gì, "Nó tự động nhảy ra khi anh nhắn chúc ngủ ngon."
“Sao trước đây em lại không thấy?”
“Trước đây chưa ăn cơm do Nhiếp tiểu thư nấu, cho nên chững chạc hơn.”
…Nghe cũng có lý. Tôi cẩn thận lựa chọn một biểu tượng cảm xúc ‘không nói nên lời’ và gửi cho anh, rồi hài lòng chìm vào giấc ngủ.
---
Khoảng hơn sáu giờ sáng hôm sau, Khương Duệ đã đến đập cửa than đói, rồi kéo tôi, người vẫn chưa ngủ đủ giấc, đến nhà Lâm Tự Sâm. Kết quả sức chiến đấu của tôi bị giảm sút, cơm cuộn chỉ ăn có một miếng, còn lại đưa cho Lâm Tự Sâm ăn hết.
Cơm nước xong xuôi tôi bò đến phòng dành cho khách ở nhà Lâm Tự Sâm đánh một giấc, khi tỉnh lại, tôi mới cảm thấy tràn trề sinh lực trở lại. Sau khi rửa mặt, tôi bước ra ngoài thì phát hiện Lâm Tự Sâm và Khương Duệ đang trò chuyện ngoài ban công.
Tôi lặng lẽ bước tới, nghe thấy Khương Duệ đang nỗ lực khen ngợi tôi.
"Chị em có hơi lười một chút nhưng thực ra rất thông minh. Khi chị ấy thi vào Đại học A, chị chỉ tập trung học có mấy tháng cuối cùng thôi, nhưng lần nào kết quả thi thật đều tốt hơn các kỳ thi thử, làm mọi người kinh ngạc không thôi."
"Cô ấy không phải là người lười biếng, chỉ là cô ấy làm việc rất hiệu quả nên trông có vẻ lười biếng. Cô ấy rất thông minh và tháo vát, làm việc cũng rất có nghĩa khí." Lâm Tự Sâm mỉm cười nói, cầm tách trà trong tay, hơi dựa người vào lan can.
Tôi là người như vậy sao?
Tôi vỗ nhẹ lên mặt mình, cảm thấy hơi nghi ngờ.
Trên mặt Khương Duệ cũng lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng với tư cách là em trai, nó không thể phá vỡ hình tượng của tôi được, "Đúng vậy, đúng vậy, anh Lâm, anh đúng là có con mắt tinh tường!"
Khi tôi định tiếp tục nghe lén thì âm báo tin nhắn của tôi vang lên, hai người cùng nhau quay lại, Khương Duệ hét lên: "Chị lén lút nghe trộm!"
Ai nha, thật đáng tiếc, Lâm Tự Sâm khen tôi cũng thôi đi, bạn trai nhà tôi giỏi nhất việc dỗ dành người khác, nhưng đứa em trai ngốc nghếch của tôi lại không có nhiều cơ hội để khen ngợi tôi đâu.
Tôi lấy điện thoại ra xem, thấy tin nhắn của Tư Tịnh. “Cậu đã đến chưa?”
"Đến ngay đây."
Trả lời tin nhắn xong, thấy Lâm Tự Sâm đang đi vào phòng, tôi lập tức chỉ đạo: "Đi thôi, đưa em đến nhà hàng. Khương Duệ, em tự về trường ăn đi."
Khương Duệ kiêu ngạo nói: “Anh Lâm đã mời em ăn đại tiệc, đã chọn nhà hàng xong rồi, em muốn ăn hải sản Úc.”
"..." Tôi quay sang Lâm Tự Sâm, "Anh đừng đánh giá cao nó như vậy. Nó hoàn toàn không xứng đáng được ăn hải sản Úc đâu."
Lâm Tự Sâm đặt tách trà xuống và cầm chìa khóa xe lên, "Trong hệ thống đánh giá của anh, em trai em rất quan trọng. Hy Quang, em đừng can thiệp vào phán đoán của anh."
Khương Duệ nháy mắt với tôi, dương dương đắc ý.
Được thôi, có người sẵn lòng bị lợi dụng vậy cứ bị lợi dụng tiếp đi, không biết cảm kích lòng người tốt của người khác!