• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của lão Thịnh tổng lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn, tôi cố tình trốn vào góc chết để né tránh ánh nhìn của Lâm Tự Sâm, không muốn bị anh ta phát hiện ra trước.

Rất nhiều quan khách bước đến nghênh đón và chào hỏi Thịnh lão gia, có một người đàn ông trung niên giọng đặc biệt lớn: “Lão thọ tinh của chúng ta đã xuất hiện.”

Vẻ mặt Thịnh lão tràn đầy vui mừng, cười nói: "Hôm nay chúng ta không nên nói đến từ ‘thọ’ này."

Người đàn ông nhanh chóng nhận lỗi: "Tôi nói sai rồi, nên bị trừng phạt."

Bên kia cực kỳ náo nhiệt, cậu tôi cũng không vội tiến lên ân cần thăm hỏi.

Lúc này, Trương tổng lại tới gặp chúng tôi, cậu tôi nhỏ giọng hỏi ông ấy: “Lão Thịnh tổng luôn luôn khiêm tốn, năm nay cũng không phải đại thọ, sao lại tổ chức rình rang như vậy? Người trong công ty ông tới cũng không ít?”

“Tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty đều ở đây.” Trương tổng thấp giọng nói: “Lão Thịnh tổng vừa mới điều dưỡng trong bệnh viện cách đây không lâu.”

Cậu tôi tỏ vẻ hiểu ý và nói: "Ông ấy đang chuẩn bị chuyển giao à? Còn chàng trai bên cạnh là ai vậy?"

"Thịnh Hành Kiệt, trưởng tử trưởng tôn."

Người này chính là Thịnh Hành Kiệt? Tôi không khỏi đánh giá một chút về chàng trai trẻ đứng bên cạnh Thịnh lão, dáng dấp cũng khá tốt, trên mặt đầy vẻ đắc ý và mong chờ.

"Chuyển giao trực tiếp cho đời thứ ba, cũng đúng, anh ta cũng đã ba mươi rồi, đương lúc thanh niên trai tráng, thế giới hiện tại là của những người trẻ tuổi."

Cậu tôi vừa nói vừa liếc tôi một cái, đột nhiên chỉ vào trong đám đông: “Người thanh niên kia, nếu tôi nhớ không lầm thì là cháu ngoại của Thịnh lão phải không?”

Trương tổng nhìn qua, gật đầu rồi nói nhỏ hơn nữa: “Người này rất có năng lực… Ngày trước anh ta từng là bác sĩ, trước đây có một dự án xảy ra vấn đề lớn, anh ta vừa tới đã tiếp quản và xử lý nó thành công.”

"Liệu có phải là dự án Cố Địa? Anh ta đã làm rất tốt."

Trương tổng gật đầu: "Thật ra có chút liều lĩnh, nhưng kết quả không tồi, anh ta thăng tiến cũng nhanh. Trước đây, những dịp như thế này, ông lão luôn mang anh ta và Thịnh Hành Kiệt đi cùng. Chúng tôi còn tưởng..." Ông ấy thở dài, "Nhưng luôn là như vậy, hai mươi mấy năm trước, trước mặt Lâm tổng, không phải cũng..."

Lâm tổng trước đây? Tôi hoài nghi nhìn về phía ông ta.

Trương tổng biết mình lỡ miệng nên không nói nữa, nhưng cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn nói thêm một câu: “Gia tộc kinh doanh… có một chữ “ngoại”, về sau muốn kiếm cơm hẳn phải dựa vào sắc mặt của người khác.”

Ánh mắt cậu tôi lại liếc nhìn tôi lần nữa.

Tôi làm mặt quỷ với ông.

Thịnh Viễn là do một tay Thịnh lão gia sáng lập, đương nhiên ông muốn giao cho ai thì sẽ giao cho người đó, dựa trên sự hiểu biết của tôi về Lâm tiên sinh, anh ấy cũng không quan tâm đến những chuyện này.

Tuy nhiên, trong bữa tiệc này có rất nhiều quan chức cấp cao của Thịnh Viễn đến dự, có lẽ bọn họ cũng có chung suy nghĩ như Trương tổng, sau khi lão Thịnh và Thịnh Hành Kiệt xuất hiện, ánh mắt bọn họ không ngừng đảo qua đảo lại giữa Thịnh Hành Kiệt và Lâm Tự Sâm. Thịnh Hành Kiệt dường như cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong bữa tiệc, bất chợt nâng ly rượu trong tay về phía Lâm Tự Sâm.

Lâm Tự Sâm nâng ly đáp lại.

Thịnh Hành Kiệt cười hừ một tiếng, không uống, đặt ly rượu lên khay của người phục vụ, rồi đổi thành một ly rượu khác.

Hành động của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Tự Sâm, thăm dò, đồng tình, đắc ý, xem kịch vui...

Tôi bị một loạt hành động liên tiếp của Thịnh Hành Kiệt làm cho trợn mắt há mồm, đúng là chọc tôi tức gần chết.

Đáng lẽ tôi nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn, tại buổi tiệc cưới lần trước của cấp trên, Dung Dung chỉ là thư ký thứ hai của Thịnh Hành Kiệt mà đã dám nói ra những lời châm chọc chế nhạo Lâm Tự Sâm, thái độ của cô ấy từ đâu mà ra? Tất nhiên là trên bảo dưới nghe theo, mưa dầm thấm lâu.

Tôi nhìn về phía Lâm Tự Sâm, những người vừa mới trò chuyện với anh đã tản đi, chỉ còn một mình anh đứng đó, ngón tay cầm chặt ly rượu, trên môi nở nụ cười, như thể không cảm nhận được những ánh nhìn dò xét trong bữa tiệc.

Mắt tôi không kìm chế được nhìn vào những ngón tay thon dài của anh.

Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nếu như không bị tai nạn xe cộ, hiện tại anh vẫn là vị bác sĩ phẫu thuật cao ngạo, sẽ không đứng ở chỗ này, chịu sự thương cảm cùng suy đoán của mọi người.

Cái gì mà phải nhìn mặt người khác để kiếm cơm, anh ấy cần sao?

Tôi quay đầu lại hỏi cậu: “Cậu, chúng ta không cần đến chúc mừng trưởng bối sao?”

Cậu mang theo tôi đi đến gặp Thịnh lão gia.

Cuối cùng Lâm Tự Sâm cũng nhìn thấy tôi, anh khẽ giật mình một cái, lập tức đặt ly rượu xuống, đi về phía chúng tôi.

Tôi kéo cậu tôi bước nhanh chân, lễ phép chào hỏi Thịnh lão gia trước khi đến gần.

"Chào Thịnh gia gia, chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn."

Thịnh lão gia cười: “Được được.” Nhìn về phía cậu tôi, “Khương tổng, ta nhớ ông chỉ có một đứa con trai, đây là?”

Cậu tôi trả lời: "Đây là cháu gái tôi, Hy Quang, con gái của chị tôi và Trình Viễn."

Thịnh lão gia nhìn tôi dò xét: "Ta nhớ ra rồi, mấy năm trước, ở Vô Tích ta đã gặp qua, nó lại đẹp lên rồi."

Cậu tôi cũng cười: "Nữ đại thập bát biến*."

*Nữ đại thập bát biến: Thành ngữ thường dùng để miêu tả sự thay đổi rõ rệt của nữ giới khi bước vào tuổi trưởng thành.

Tôi cố tình kéo áo cậu tôi một cái "Cậu, giúp con hỏi thăm một chút thử xem."

Ban đầu, cậu có vẻ không hiểu, sau đó tôi chỉ chỉ vào Lâm Tự Sâm đang cố gắng vượt qua đám đông đi đến đây.

Biểu cảm trên mặt cậu tôi đột nhiên thay đổi, ông ấy vội ngăn tôi lại, “Chuyện này để sau rồi nói.”

“Cậu hỏi ngay đi, tiên hạ thủ vi cường, nhỡ đâu lát nữa có người khác để ý anh ấy thì sao.” Giọng tôi rất nhỏ, như không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nhưng lại vừa đủ để Thịnh lão gia nghe thấy.

Thịnh lão gia tò mò nói: "Hỏi cái gì? Để ý ai?"

Cậu tôi sắp nói năng lộn xộn cả lên: “Là cháu gái tôi, con bé nó, thanh niên mà, muốn kết bạn nhiều hơn, người đó, cháu trai của ngài, bao nhiêu tuổi rồi?”

Vừa nói ra câu cuối cùng, cậu tôi lập tức ngậm chặt miệng, tức tối đến mức muốn vỗ vào mặt mình một cái.

Không gian xung quanh đột nhiên yên tĩnh, tôi nhịn cười đến mức sắp chịu không nổi nữa, còn Lâm Tự Sâm… anh đột nhiên dừng bước, ngạc nhiên trong giây lát rồi bật cười.

Anh bình tĩnh đi đến trước mặt tôi, “Tôi hai mươi chín tuổi, còn Khương tiểu thư?”

Tôi cau mày, tiếc nuối nói: “Sắp ba mươi rồi à? Có hơi lớn tuổi… À, tôi không phải họ Khương.”

"Xin lỗi, tôi tưởng cô là con gái của Khương tổng, vậy tôi có thể hỏi tên của tiểu thư được không?"

“Tôi họ Nhiếp.” Tôi hào phóng nói cho anh biết.

"Nhiếp tiểu thư." Anh lặp lại, nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời, "Có vẻ Nhiếp tiểu thư không hài lòng với tuổi tác của tôi?"

“Không phải.” Tôi thở dài rồi nói, “Tôi chỉ cảm thấy, ở độ tuổi này người ta thường đã có bạn gái rồi. Thế, anh đã có bạn gái chưa?”

"Có."

Tôi gật đầu, “Vậy quên đi. Cậu, chúng ta đi thôi.” Tôi nắm lấy cánh tay của cậu tôi, ra vẻ như muốn rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK