• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ký ức trong quá khứ bất chợt ùa về trong tâm trí.

Làm sao? Lại muốn cùng nhau định tội tôi lần nữa?

Tôi chậm rãi tựa người vào lưng ghế, nhìn theo bóng dáng cao lớn đang bước tới và kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra.

Đây là một chiếc bàn tròn đặt sát tường, có đúng ba chỗ ngồi, tôi và Dung Dung ngồi đối diện nhau, sau khi Trang Tự đến ngồi cùng, chiếc bàn lập tức biến thành một hình tam giác vi diệu.

Nhưng tôi lại không muốn tham gia vào một chút nào.

"Cậu tới muộn." Dung Dung cười nói.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Trang Tự trầm giọng hỏi.

"Vẫn chưa nói với cậu, tớ sắp đi Thâm Quyến, ở đó có nhiều cơ hội phỏng vấn, đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều so với Thịnh Viễn, nên tớ tìm các cậu để nói lời tạm biệt."

Trang Tự nhàn nhạt nói: “Chúc mừng.”

Dung Dung nói: “Không nghĩ tới trước khi rời đi, người mà tớ muốn gặp nhất chính là cậu.”

Ánh mắt Trang Tự khẽ động, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tương lai ở Thâm Quyến cũng rất tốt.”

Nhìn bọn họ kẻ tung người hứng giả vờ giả vịt, tôi bỗng nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa phiền chán, "Đủ rồi? Các cậu đang diễn trò gì vậy?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Trang Tự: "Quân sư cũng tới sao? Còn dàn trận lớn như vậy? Tôi biết cậu giúp đỡ cậu ta, sẽ luôn giúp đỡ cậu ta. Tiếp theo thì sao?"

Trang Tự cụp mắt, mặt không đổi sắc.

"Cho dù muốn chứng minh tình bỉ kim kiên*, cũng không nhất thiết phải lôi mãi một con cừu ra như vậy, đổi một con khác không được sao?"

*Tình bỉ kim kiên: tình thâm tựa vàng bạc.

Tôi mỉa mai nhìn Dung Dung: “Cậu thật sự đã khiến tôi phải lau mắt nhìn. Trong mắt cậu, tôi chính là người đã nhắc nhở cậu việc hắn ta ngoại tình, cậu chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn lên kế hoạch để tôi phải gánh tội thay. Nhưng tiếc rằng những chiêu trò này của cậu cũng không có tác dụng gì. Email cậu gửi đến nhà họ Thịnh, bất kể là nội dung gì, tin nhắn thân mật hay là thứ gì khác, cậu nói tôi gửi thì đúng là tôi gửi hay sao? Một mình Thịnh Hành Kiệt nhận định như vậy thì làm được gì? Chuyện đã xảy ra cách đây mấy ngày, Thịnh gia cũng không dám đến tìm tôi để xác nhận.”

"Tuy nhiên, việc tự biên tự diễn của cậu cũng khiến tôi hiểu ra một điều, tương lai sau này, lòng tốt chỉ nên dành cho những người xứng đáng. Cảm ơn cậu đã giúp tôi thức tỉnh mà không phải trả bất kỳ cái giá nào. Cà phê hôm nay tôi mời, xem như tiễn cậu vui vẻ đi Thâm Quyến làm việc.”

Khi nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt vốn không hề biểu hiện gì cô ta có chút thay đổi, đột nhiên cắn chặt môi lại.

Tôi không có hứng thú ở lại nữa nên gọi người phục vụ: “Tính tiền.”

---

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, dù có mái hiên che chắn, nhưng vừa mở cửa ra vẫn có vài giọt mưa đập vào mặt. Nhưng tôi thà đứng dưới mưa còn hơn phải ở cùng một phòng với họ.

Không ngờ sau vài phút, họ cũng bước ra ngoài. Tôi không quay đầu lại, người phía sau cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh tôi.

Trong màn mưa, tôi mơ hồ nhìn thấy một chiếc taxi còn trống đang sáng đèn, vừa định vẫy tay thì Trang Tự đã giơ tay lên trước.

Taxi dừng lại. Trang Tự nói với Diệp Dung: “Không phải cậu cần ra sân bay gấp sao?”

Diệp Dung có chút bất ngờ, ngập ngừng một lát rồi mới bước về phía trước, tài xế taxi đội mưa chạy đến, giúp cô ta chuyển vali vào trong cốp xe.

Diệp Dung chậm rãi đi về phía taxi, đi được hai bước lại quay đầu, ánh mắt nhìn sang tôi: “Say này chắc chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, trừ khi Tư Tịnh và Tiểu Phượng kết hôn?”

Cô ta hơi ngẩng đầu lên rồi nói: "Nhiếp Hi Quang, có lẽ việc tớ làm không có tác dụng, chỉ vì trong tay tớ có quá ít quân cờ. Ai mà không từng có một thời hoàng kim, cậu có thể tiếp tục kinh thường tớ, nhưng tương lai thế nào, ai biết được.”

“Vậy cậu cố lên.” Tôi lạnh lùng nói.

Tài xế taxi bắt đầu thúc giục cô ta.

Cô ta bước tới bên cạnh, mở cửa xe ra.

Vào giây phút cuối cùng, Dung Dung đứng dưới màn mưa, nhìn về phía Trang Tự, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc mà người khác không thể hiểu: “Nếu có thể quay lại trước đây, tớ sẽ không nghe theo lời cha mẹ.”

"Thuận buồm xuôi gió." Trang Tự lạnh nhạt nói.

---

Chiếc taxi rời đi, dưới mái hiên chỉ còn lại tôi và Trang Tự, tôi vô thức tránh sang một bên. Trang Tự nhẹ nhàng di chuyển, hai tay đút vào túi quần: “Tôi nói vài câu sẽ đi ngay, cậu không cần phải tránh né như vậy.”

Tôi nhìn vào màn mưa trắng xóa, thật sự ngạc nhiên khi biết anh ta có điều muốn nói với tôi. Nhưng tôi không quay đầu lại nhìn, chỉ im lặng lấy bất biến ứng vạn biến.

Anh ta cũng nhìn vào màn mưa, một lúc sau mới nói: “Cậu làm tôi ngạc nhiên thật đấy, thư nặc danh.”

Anh ta "a" một tiếng: "Ai dạy cậu viết? Bây giờ cậu ăn nói lưu loát đến vậy, đều là do anh ta dạy sao?"

Cuối cùng tôi không nhịn được, quay đầu lại chất vấn: "Tại sao lại làm vậy? Không thể trực tiếp chia tay với Thịnh Hành Kiệt sao? Tại sao phải gài bẫy chúng tôi và lôi chúng tôi vào chuyện này?"

"'Chúng tôi'?" Anh ta lặp lại như đang nghiền ngẫm, "Tôi đã gài bẫy các người?"

"Đúng vậy đấy." Anh ta lãnh đạm nói: "Cậu cứ xem như tôi đang gây phiền phức cho Lâm Tự Sâm đi, nếu anh ta đổ lỗi cho cậu, cậu có thể chia tay với anh ta."

Những lời nói này thật sự khó mà tin được, tôi nhìn anh ta mà không thốt nên lời.

Anh ta lại cười nhẹ một cái, "Những gì cậu vừa nói trong quán cũng rất thú vị. Vậy cậu nghĩ Diệp Dung nên làm gì? Bị lừa gạt nhưng chỉ có thể chịu đựng? Không thể đánh trả?"

---

Anh ta đang dẫn tôi vào một cạm bẫy logic.

Tôi bỗng bình tĩnh trở lại, sắp xếp từng chữ một: “Diệp Dung bị Thịnh Hành Kiệt lừa dối, đương nhiên cô ta có thể đánh trả, cho dù trong quá trình đánh trả có dính dáng đến tôi và Lâm Tự Sâm cũng không sao, miễn mục đích của cô ta không phải là làm hại chúng tôi.”

“Nhưng bây giờ các cậu đến tìm tôi để khoe khoang cái gì, đắc ý cái gì? Các cậu đắc ý cũng thôi đi còn làm tổn thương đến chúng tôi. Vậy nên, đây có phải là một trong những mục đích của cậu không? Nhưng dựa vào điều gì, bằng chứng gì mà đơn phương nhận định rằng tôi không có ý tốt."

"Thật buồn cười, nhưng các cậu làm vậy cũng không có gì kỳ lạ, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Trong lòng cậu, tôi làm cái gì cũng đều có ý đồ riêng, chưa từng thay đổi. Nhưng mà Trang Tự, cậu hãy nhớ kỹ, tôi chưa từng làm tổn thương cậu."

"Không có sao?"

Tôi nói một đoạn dài nhưng anh ta chỉ đáp lại bằng ba từ lạnh lùng.

Cơn mưa lớn gột rửa, trong mắt anh ta như có ngọn lửa lạnh giá đang bùng cháy.

Tôi không tự chủ được lùi về sau một bước.

Một chiếc taxi lao ra từ màn mưa, tôi vội vẫy vẫy tay, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

---

Chiếc taxi dừng lại, tôi định bước đến nhưng Trang Tự đã thấp giọng ngăn tôi lại.

"Dừng lại."

Bước chân của tôi khựng lại.

"Diệp Dung thật sự từng tìm tôi giúp đỡ, trong tay cậu ta có thứ gây bất lợi cho Thịnh Hành Kiệt, nếu cậu ta sử dụng tốt, có thể rút lui không chút rắc rối, cũng không làm liên lụy đến cậu và... anh ta.” Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, "Nhưng cậu ta chọn cách gửi những bức ảnh đó, tôi lười suy đoán mục đích thực sự của cậu ta, cũng không có hứng thú tham gia vào. Cậu hiểu không?"

Dứt lời, không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta đã bước vào màn mưa mà không ngoảnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK