Tôi mặc áo khoác lông, thở hổn hển chạy xuống lầu, chạy đến con đường vắng nằm ở bên trái của khu ký túc.
Xe của công ty đã dừng sẵn ở bên đường.
Mấy ngày trước tuyết đã bắt đầu rơi, đến giờ vẫn còn đọng lại bên đường chưa tan. Lâm Tự Sâm bước xuống xe, anh mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, đứng bên cạnh xe, mỉm cười chờ tôi tiến lại gần.
Khi vừa nhìn thấy anh, cơn giận trong lòng tôi đã vơi đi một nửa một cách thần kỳ, tôi thả bước chậm lại, từ từ tiến đến chỗ anh đang đứng, xụ mặt nói: “Muộn thế này anh còn đến đây làm gì?”
"Có rất nhiều lý do, anh không thể không đến."
Tôi nhướng mày, xem anh ấy định nói gì tiếp theo.
"Thứ nhất, chúng ta đã gặp mặt nhau hàng ngày kể từ hôm mùng bảy, anh sợ nếu bỏ qua ngày hôm nay, sẽ không nhận được phần thưởng tích lũy gặp mặt."
Tôi gần như không nhịn được cười: “Phần thưởng tích lũy gặp mặt gì, không phải anh đang chơi game đâu mà đăng nhập liên tục có thể nhận được quà.”
“Không có sao?” Anh nhìn tôi một cách chăm chú, trong mắt ẩn hiện ý cười.
Tôi cảm thấy hơi sửng sốt, nhìn xung quanh không có ai, cho nên tôi vẫy vẫy tay với anh. Anh cúi người xuống, tôi nhón chân lên để đến gần anh hơn... Sau đó nhanh chóng thì thầm một câu vào tai anh.
"Không."
"Thật keo kiệt." Anh mỉm cười, lấy ra một thứ được giấu ở sau lưng, "Lý do thứ hai là mang đồ ăn vặt cho em."
Tôi nhìn túi đồ ăn trong tay anh, "Ăn vặt?"
“Là món tráng miệng trong bữa tối hôm nay, anh nghĩ nó sẽ phù hợp với khẩu vị của em nên bảo Tiểu Lý đặt mua một phần ở nhà hàng.”
Tiểu Lý, là tài xế của công ty, đã đi cùng anh ngày hôm nay.
"Nhưng mà, ăn vặt vào buổi tối không tốt lắm, còn là đồ ngọt nữa, không phải anh là bác sĩ sao? Như vậy rất không chuyên nghiệp đấy."
“Cũng may là anh không chuyên nghiệp, nếu không anh không biết phải dỗ cô bạn gái giận dỗi của mình như thế nào đây.”
Chỉ tráng miệng thôi thì vẫn chưa đủ, vẫn còn hai phần tức giận.
Tôi nhận lấy chiếc túi: “Vậy lý do thứ ba thì sao?”
"Lý do thứ ba." Lâm Tự Sâm nhàn nhã nói: "Ban đầu anh định nói ngày mai khi mặt trời mọc, tuyết sẽ tan ra. Anh muốn mời em đi dạo trước khi tuyết tan."
“Ban đầu?” Tôi nắm được từ khóa quan trọng, “Hiện tại thì không nghĩ vậy nữa?”
"Hiện tại đã hài lòng."
Tôi không kịp phản ứng trong giây lát.
Lâm Tự Sâm cười nói: "Không cần đi nữa, em đã hài lòng, cho nên anh có thể trở về. Cũng để Tiểu Lý tan làm sớm một chút."
Hỏng bét rồi...Cơn tức giận không những không giảm mà còn tăng lên theo nhịp tim của tôi. Một lúc lâu sau, tôi mới kìm nén được nhịp tim đang gia tăng, thận trọng khen ngợi anh: “Thì ra anh cũng là một ông chủ khá tốt đấy.”
"Cảm ơn vì đã khen, vậy ngay mai gặp lại?"
"Ngày mai gặp."
---
Sau khi vẫy tay tạm biệt anh, tôi lắc chiếc túi giấy trong tay bước trở về. Vừa đi được vài bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại vội vàng chạy ngược về.
Lâm Tự Sâm đã lên xe.
"Chờ một chút." Tôi gọi anh lại, "Lâm Tự Sâm, em quên nói với anh, em quyết định ngày mai không đi Hổ Khâu nữa."
Không đợi anh đặt câu hỏi, tôi đã một hơi nói ra hết tâm tư của mình: “Dạo này, anh luôn đi dạo phố rồi xem phim cùng em, mất rất nhiều thời gian của anh, khiến anh không còn thời gian cho công việc. Ân Khiết nói, anh thường xuyên gửi email công việc cho cô ấy vào lúc mười một, mười hai giờ đêm, hơn nữa anh còn phải chuẩn bị cho việc học y? Vì vậy, ngày mai anh không cần phải dành thời gian đi chơi với em đâu, hãy tập trung vào công việc của anh đi, em có thể ở bên cạnh và giúp đỡ anh, để anh không cần phải thức khuya mỗi ngày nữa. Vậy đi, tạm biệt, khi về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em.”
Không cho anh thời gian để phản ứng lại, sau khi nói xong tôi lập tức chạy đi.
---
Đúng như dự đoán, vừa mới về đến phòng, điện thoại lập tức reo vang.
Tôi cười híp mắt bắt máy.
Bên kia điện thoại, giọng Lâm Tự Sâm có chút phiền muộn: “Hôm nay anh uống nhiều quá, phản ứng đều trở nên chậm chạp. Thật sự không đi Hổ Khâu nữa sao?”
"Không đi nữa, cảm giác chúng ta yêu đương mà cứ như khách du lịch vậy, nào là Chuyết Chính viên*, Sư Tử Lâm viên, Bảo tàng Tô Châu, Đường Bình Giang*, Phố Sơn Đường..." Tôi thở hổn hển sau khi liệt kê xong một loạt, "Em chưa từng đến nhiều danh lam thắng cảnh ở Vô Tích đến vậy.”
*Chuyết Chính viên (拙政园): là một khu vườn cổ điển nằm ở Tô Châu, Trung Quốc. Được công nhận là Di sản thế giới, đồng thời là khu vườn lớn nhất Tô Châu và đẹp nhất miền Nam Trung Quốc.
*Đường Bình Giang (平江區,): một khu phố cổ ở Tô Châu với lối kiến trúc truyền thống và độc đáo.
“Anh cũng vậy, có rất nhiều nơi ở Thượng Hải anh cũng chưa từng ghé qua.”
Vậy nên có thể nói, Tô Châu thật may mắn đó!
"Vậy chúng ta sẽ đi Hổ Khâu sau." Lâm Tự Sâm nghĩ ngợi một lát, nói: "Anh có khá nhiều việc phải làm, ngoài việc trong công ty, anh còn đang hoàn thiện một bài luận văn mà trước đây đã tạm hoãn lại."
"Đúng vậy, sau này rãnh chúng ta hãy đi."
"Nhưng, Hy Quang, anh muốn chấn chỉnh lại vấn đề nhận thức của em một chút."
“Gì vậy?” Sao lại liên quan đến vấn đề nhận thức gì ở đây.
“Việc đi mua sắm, xem phim và dạo chơi đó đây, đó là nhu cầu của anh chứ không phải chỉ đi cùng em. Thời gian của anh tự nhiên đã có một phần dành cho em, không phải là em chiếm đoạt.”
Tôi nắm chặt điện thoại, sững sờ trong vài giây, rồi lặng lẽ đặt trán lên tấm gương lạnh lẽo trước cửa, để hạ nhiệt bản thân một chút.
"Hơn nữa, anh không có thức khuya, trước đây anh cũng chỉ ngủ có bốn năm tiếng. Nhưng thấy em quan tâm anh như vậy, anh cảm thấy rất vui. Vậy mai em đến nhà anh nhé?"
“Được, anh giúp em tải một số trò chơi thú vị về máy của anh nhé.” Giọng tôi cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Cái này thì quên đi, em đến làm việc cùng anh đi."
Cái gì?
Tôi và tấm gương đột ngột bị chia tách, “Anh không thể chăm chỉ làm việc trong khi em chơi game sao?”
"Không thể, anh sẽ ghen tị."
…Trở thành một người bạn gái ân cần, thật khó quá!