Vào một ngày thứ bảy tuyệt vời, lúc chín giờ sáng, Lâm Tự Sâm đã đến công ty và gọi tôi ra, chúng tôi đến Tống Đức Hưng ăn bát mì, sau đó tôi bị anh lôi về nhà để cùng làm việc.
Lâm Tự Sâm là một người nghiêm túc - đó là cảm nhận đầu tiên của tôi khi nhìn thấy một đống tài liệu công ty trên bàn. Nhưng mà đống tài liệu cao như ngọn núi này liệu có nhiều quá không?
Tôi yên lặng, âm thầm lên án anh bằng mắt.
Lâm Tự Sâm vô tội nói: “Anh chỉ nhờ Tiểu Đới gửi một ít tài liệu đến, sao lại nhiều tới như vậy.”
Hừm ~ Đồng phạm với nhau cả thôi, còn muốn trốn tránh trách nhiệm.
Tất nhiên tôi sẽ không ngoan ngoãn khuất phục, lơ đễnh lật vài trang, sau đó chiếm lấy máy tính của anh bắt đầu chơi game, chơi mệt rồi lại chạy ra sân quan sát bãi cỏ và chơi với lũ mèo hoang.
Hôm nay là thứ bảy, ngoại trừ những người lấy công việc làm niềm vui như anh, ai lại muốn đi làm cơ chứ!
Nhưng bên cạnh đang có một người đang làm việc chăm chỉ, vui chơi một lát tôi lại cảm thấy có chút xấu hổ. Hơn nữa, người đó muốn tôi đến làm việc cùng, nhưng thực tế lại giúp tôi cài đặt một đống trò chơi, mua cho tôi một đống đồ ăn vặt...
Vậy nên, sau khi ăn xong bữa trưa thịnh soạn do dì Trần nấu, cuối cùng tôi cũng ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc.
---
Anh có một chiếc bàn làm việc rất rộng, chúng tôi ngồi đối diện nhau, cảm giác như một cặp đôi sinh viên đang ngồi học trong thư viện.
Ồ, khi nghĩ đến đây, liệu tôi có nên cảm ơn Lâm Tự Sâm vì đã giúp tôi bù đắp những hối tiếc cho việc không hẹn hò khi còn học đại học không?
Suy nghĩ của tôi có chút bay xa, lúc này Lâm giám thị ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống, tập trung, tập trung lại.
---
Trước tiên, tôi nhìn lướt qua toàn bộ những tài liệu mà Tiểu Đới mang tới, cuối cùng chọn ra các báo cáo tài chính của công ty trong những năm qua rồi xem xét cẩn thận.
Thời gian vừa qua đi tham gia hội họp và đến nhà xưởng cũng không phí công, tôi đã hiểu rõ rất nhiều điều về toàn bộ sản nghiệp và tình hình của công ty. Nhờ vậy, khi đọc báo cáo tài chính, tôi có thể hiểu rõ và nắm được ý nghĩa đằng sau những dữ liệu, không giống như trước đây, chỉ đơn thuần là xem xét dữ liệu mà thôi.
Uống xong một bình trà trái cây, tôi cơ bản đã đọc xong báo cáo tài chính các năm qua, không nhịn được thở dài một hơi.
Lâm Tự Sâm đang lấy sách trên giá sách, nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn tôi: “Sao em lại thở dài?”
“Chỉ là, em cảm thấy tình hình công ty không tốt như trước.”
"Vậy nguyên nhân do đâu?"
Tôi không trả lời anh ngay.
Tôi nhận ra từ những góc độ khác nhau, có thể nhìn thấy những thứ hoàn toàn khác. Trước đây, tôi chỉ là một nhân viên mới, những gì tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy chỉ giới hạn ở bản thân tôi. Năm ngoái tôi được thưởng cuối năm khá tốt nên cho rằng phúc lợi cũng không tệ. Nhưng gần đây, vì liên tục đi theo mọi người tham gia vào các cuộc họp, mắt thấy tai nghe nhiều, nên suy nghĩ của tôi dần thiên về cơ cấu ngành sản xuất và xu thế trong tương lai.
Kết hợp với báo cáo tài chính gần đây, trước khi Lâm Tự Sâm đến vào năm ngoái, rõ ràng công ty đã trải qua một giai đoạn suy thoái. Năm ngoái, công ty chúng tôi đã trải qua một năm tốt đẹp chủ yếu là do sau khi đến anh đã nhanh chóng thu hồi một số khoản nợ tồn đọng trước đó bằng nhiều cách khác nhau.
Lâm Tự Sâm vẫn đang chờ câu trả lời của tôi, cho nên tôi nói ngắn gọn: “Tình hình chung, như anh đã đề cập trong cuộc họp. Trước đây, sản phẩm của chúng ta chủ yếu được bán sang châu Âu và Mỹ, nhưng do khủng hoảng tài chính và cuộc điều tra chống bán phá giá, đơn hàng từ châu Âu và Mỹ giảm mạnh. Toàn ngành đang vật lộn để tồn tại, vào lúc này việc duy trì và chờ đợi thời cơ mới là ưu tiên hàng đầu.”
Đột nhiên, tôi nhớ ra một câu hỏi: "Vậy tại sao công ty lại mở rộng trong hoàn cảnh này? Em nhớ nó đã được khởi động sau khi anh đến, đúng không?"
"Đúng vậy." Lâm Tự Sâm gật đầu, "Mở rộng nghịch chu kỳ* là một chiến lược phổ biến, ở trường đại học em hẳn đã học qua."
*Một chiến lược hoặc chính sách được gọi là ‘nghịch chu kỳ’ khi nó đi ngược lại với chiều hướng biến động của chu kỳ kinh tế.
"À, đúng vậy. Giáo sư đã từng nhắc đến trường hợp của ngành công nghiệp lưu trữ." Anh vừa nhắc đến tôi liền nhớ ra.
Lâm Tự Sâm thấy tôi đã hiểu nên anh cũng không nói nữa, cầm sách quay về chỗ ngồi.
Tôi lấy một gói đồ ăn vặt, vừa ăn vừa suy nghĩ. Mở rộng nghịch chu kỳ là hoạt động phổ biến nhằm chiếm lĩnh thị phần trong thời kỳ suy thoái, nhưng tất cả đều dựa trên niềm tin mạnh mẽ vào thị trường trong tương lai. Tôi nhớ anh đã nhiều lần đề cập đến tiềm năng của nghành công nghiệp năng lượng mặt trời trong cuộc họp, nhìn vào đống tài liệu trong tay, tôi chợt cảm thấy mình giống như Alexandre.
*Alexandre-Edmond Becquerel: nhà vật lý người Pháp, được cho là người đầu tiên phát hiện ra hiện tượng quang điện
"Lâm Tự Sâm, sau này anh thực sự muốn em quản lý Song Viễn sao?"
“Không hẳn là vậy.” Anh ngẩng đầu khỏi quyển sách, “Chủ yếu là để em tìm xem mình thích gì.”
Hả?
"Chuyên tâm và đầu tư công sức vào một việc sau đó hoàn thành nó, đó là một loại hạnh phúc không gì sánh bằng. Em chắc chắn không muốn thử sao? Nếu em thực sự không hứng thú thì có thể làm việc khác, tất nhiên cũng có thể không làm."
“Nhưng trong cuộc họp canh gà, anh đã nói ngành công nghiệp năng lượng mặt trời có ý nghĩa quan trọng đối với quốc gia, thậm chí có cơ hội dẫn đầu toàn cầu, nếu em thất bại thì chẳng phải là một tội ác lớn sao?”
"Cái gì canh gà." Lâm Tự Sâm cười nói, "Chuyện này em không cần lo lắng, Trung Quốc lớn như thế, không thiếu người có năng lực, chúng ta không làm được thì sẽ có người khác làm. Chúng ta chỉ kiếm chút ít tiền, cũng không có tác động đáng kể."
? ? ?
Tại sao một người có thể nói chuyện đùa giỡn mà vẫn có tầm nhìn sâu đến vậy?!
“Anh rốt cuộc là muốn em thành công hay không thành công đây?” Tôi cảm thấy hoa mắt, tại sao môt lúc thì anh khuyên nhủ tôi học tập, một lúc lại tán thành việc bất cứ lúc nào tôi cũng có thể sống một cách lười biếng, không cần phấn đấu hay tham vọng?
"Đều được, nhưng mà Hy Quang." Anh trầm ngâm nói: "Ở Thịnh gia, em đã diễn vai đại tiểu thư ngốc nghếch một cách xuất sắc như vậy, anh nghĩ bọn họ đều tin, nếu em không làm gì, chẳng phải sẽ khiến người ta coi thường sao? Ngược lại, nếu em khiêm tốn tích lũy sức mạnh, sau đó bất ngờ bùng nổ, khiến họ nhận ra rằng em đang đùa giỡn bọn họ, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?”
Wow~ Đúng là thú vị thật.
Tôi tưởng tượng ra dáng vẻ trợn mắt há mồm của người nhà họ Thịnh, trong lòng lập tức tràn đầy động lực, có thể đọc thêm chục tấn tài liệu nữa.
“Tiếp tục tiếp tục, không được nói chuyện nữa.”
Tôi lập tức lấy một tập tài liệu mới từ đống tài liệu và bắt đầu đọc. Lâm Tự Sâm cười nhẹ một tiếng, cúi đầu và đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
---
Một giờ sau...Tôi cảm thấy việc khiến Thịnh gia phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác, cũng không quan trọng đến vậy...
Một tiếng rưỡi sau... Tôi bắt đầu suy nghĩ, người nhà họ Thịnh có tài đức gì mà có thể trở thành động lực để tôi phải cố gắng? Bọn họ xứng đáng sao?
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Tự Sâm. Anh đang chăm chú đọc tài liệu về phẫu thuật não, thỉnh thoảng lại ghi chú gì đó lên bản thảo bên cạnh. Hoàng hôn ngoài cửa sổ lặng lẽ ló dạng một chút, tóc anh rơi xuống trước trán, thời gian dường như trôi chậm lại... Tôi bỗng muốn gác công việc sang một bên, tựa cằm lên chăm chú nhìn anh một lát.
Nhưng liệu tôi có bị phê bình hay không?
Hây…
Rốt cuộc anh ấy là bạn trai hay là giám thị của tôi đây?
Tôi lặng lẽ than phiền trong lòng, nhưng dường như Lâm Tự Sâm nghe thấu tiếng lòng của tôi, đột nhiên ngước mắt lên hỏi: "Có muốn nói chuyện không? Em muốn nói gì sao?"
Tôi bỗng chốc hoạt bát: “Không có, em chỉ muốn hỏi, luận văn của anh thế nào rồi? Ngoài ra, anh đã suy nghĩ sẽ phát triển theo hướng nào chưa?”