Sau khi Lâm Tự Sâm chở tôi đến nhà hàng, anh chở Khương Duệ vui vẻ đi ăn bữa trưa giữa những người đàn ông. Tôi đến sớm mười phút, cứ tưởng mình là người đến đầu tiên, nào ngờ những người khác còn đến sớm hơn, vừa bước vào nhà hàng đã nhìn thấy lão đại, Dung Dung và Tư Tịnh ngồi bên cửa sổ, Dung Dung hình như đang nói gì đó, tất cả mọi người đều cười.
Tư Tịnh nhìn thấy tôi trước tiên nên đứng dậy vẫy tay với tôi, tôi bước tới và ngồi xuống bên cạnh lão đại.
Tư Tịnh nói: "Người thanh toán cuối cùng cũng đã tới. Tớ đã gọi món xong rồi, không hề khách khí chút nào đâu, cậu xem còn muốn gọi thêm gì không."
"Không cần khách khí, tớ đã nói sẽ đãi mọi người một bữa mà." Tôi nhìn vào thực đơn, thấy mấy món cô nàng gọi thực ra cũng không nhiều nên gọi phục vụ lên thêm vài món nữa.
Tư Tịnh nói: “Hôm nay Tiểu Phượng không đến được.”
Tôi trả lại thực đơn cho người phục vụ: “Sáng nay cậu ấy nói có việc đột xuất ở trường.”
Lão đại có chút buồn bã: “Sau khi tốt nghiệp muốn tụ tập một bữa cũng thật khó, không nói đến A Phân ở Hạ Môn, mấy người ở gần nhau như chúng ta còn khó mà tụ tập đầy đủ. Lần trước sinh nhật của Tư Tịnh, Tiểu Phượng có mặt, Dung Dung lại đến muộn, sau đó đi KTV nên cũng không tiện nói chuyện.”
Tư Tịnh nói: “Chúng ta gặp nhau còn dễ, chủ yếu là Hy Quang, lần sau khi nào cậu đến, xem có thể tụ họp được không.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cuối tháng chắc tớ sẽ đến lần nữa, nhưng vì bận công việc nên chắc không thể ra ngoài được.”
“Vậy để sau này rồi tính.” Tư Tịnh chốt lại chủ đề này, cười nói với tôi: “Cậu đến trễ nên đã bỏ lỡ mấy tin bát quái, chúng tớ vừa mới cười sặc sụa xong.”
“Tin bát quái gì?”
"Về bạn trai của Dung Dung đó, anh ta thật xui xẻo."
Lòng tôi thắt lại: “Anh ta làm sao?”
Dung Dung tinh thần phấn chấn, hiển nhiên tâm trạng đang rất tốt: “Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, nhưng lúc đó đúng là tức chết tớ. Mới mấy ngày trước, anh ấy có việc ở bên ngoài, nên chúng tớ hẹn gặp nhau ở nhà hàng lúc 7 giờ rưỡi nhưng mãi đến 9 giờ hơn anh ta mới đến, gọi điện thoại liên tục cũng không trả lời. Tớ tức đến mức đã nghĩ đến việc chia tay, nhưng hỏi ra mới biết hôm đó anh ấy bị đổ cà phê lên người và gặp tai nạn giao thông. Cuối cùng còn bị cảnh sát giao thông đưa đi. Tớ cũng lười kể lại chi tiết, chỉ là một sự nhầm lẫn thôi.”
Không có sự nhầm lẫn nào ở đây cả, rõ ràng có gì đó không ổn.
Tư Tịnh hỏi: “Sau đó anh ta có xin lỗi cậu không?”
"Anh ấy đã thảm đến như vậy, sao tớ có thể trách anh ấy được nữa. Nhưng sau đó anh ấy đã tặng tớ vài món quà xem như chuộc tội." Dung Dung lấy từ trong túi ra một chiếc máy ảnh compact mới tinh, "Hôm nay tớ có mang theo đây, lâu rồi chưa chụp hình, chúng ta cùng nhau chụp vài tấm nhé?”
Lão đại, Tư Tịnh lập tức tỏ ra thích thú, điều chỉnh tư thế cho nhau, thậm chí còn gọi người phục vụ tới chụp ảnh giúp. Sau khi chụp xong, Dung Dung nhìn mấy tấm ảnh và nhận xét: "Hy Quang, sao trông cậu có vẻ mất tập trung vậy, cứ như người thất thần khi chụp hình."
Tôi miễn cưỡng tỏ ra hào hứng: "Vậy sao? Lâu rồi tớ không có chụp ảnh."
Lão đại tiến đến, nói: "Để tớ nhìn xem."
Dung Dung đưa cho cô nàng: "Để tớ xuất hết ra sau đó gửi vào email của các cậu. Hy Quang, email của cậu là…"
Ánh mắt của cô ta rơi trên người tôi.
"Có chứ, vẫn là email hồi đại học, không đổi."
"Vậy chắc tớ cũng có lưu, của tớ cũng không đổi." Cô nàng vừa mỉm cười nói.
Người phục vụ lần lượt bưng đồ ăn lên, trong lúc mọi người đang ăn uống trò chuyện thì điện thoại của Dung Dung reo lên, cô ta liếc nhìn rồi đặt sang một bên mà không nhấc máy.
Tư Tịnh liếc nhìn thoáng qua một cái, cười nói: “Cục cưng, biệt danh này sến quá đi.”
Lão đại nói: “Sao cậu không trả lời?”
Dung Dung: “Cứ gọi là tớ phải bắt máy sao. Tớ đâu có dễ dỗ như vậy, các cậu chưa từng yêu đương à? Chút mánh khóe này cũng không hiểu sao?”
Mười phút sau, điện thoại lại reo lên lần nữa, Dung Dung vẫn không bắt máy. Mấy phút sau, Dung Dung mới gọi điện lại.
"Em đang ăn cơm với bạn cùng lớp đại học. Hôm nay Hy Quang đến Thượng Hải... À, vừa nãy em đi vệ sinh để quên điện thoại trên bàn, nên không thấy cuộc gọi... Đã nói rồi, không thể nói sao? Đúng vậy, sớm muộn gì cậu ta cũng biết... Tụi em đang chụp ảnh... Anh có việc gì mà không đến đón em? Vậy em tự đi taxi... Em không có tức giận... Được rồi, cứ vậy đi."
Tư Tịnh nghe xong lắc đầu: “Cậu cũng hao tâm tổn sức vào chuyện yêu đương quá nhỉ, cố tình không nghe điện thoại, thậm chí còn từ chối những món quà đắt tiền, cái này gọi là thả dây dài câu cá lớn sao?”
Cô nàng nói với giọng đùa cợt.
Vẻ mặt Dung Dung cứng đờ lại, sau đó mới nở nụ cười ngọt ngào: "Con gái đương nhiên phải rụt rè, như vậy mới thú vị."
Vẻ ngọt ngào trên gương mặt cô ta tự nhiên đến mức tôi không biết mình có nhìn nhằm hay không. Có phải chức năng "Đã đọc" của email bị lỗi rồi hay không?
Rốt cuộc cô ta có đọc mail hay không, tại sao không có phản ứng gì cả? Có phải cô ta bị Thịnh Hành Kiệt lừa dối, hay thực ra cô ta không hề quan tâm đến chuyện này?
Tôi rơi vào bối rối.
---
Buổi tối, tôi và Lâm Tự Sâm trở lại Tô Châu, sau khi đến ký túc xá, tôi bật máy tính lên và đăng nhập vào địa chỉ email mới.
Trong hộp thư, chỉ có duy nhất một email được gửi đi, hai chữ “Đã đọc” nằm bên phải vô cùng rõ ràng.
Ngón tay tôi dừng lại trên chuột một lúc lâu, sau đó mới di chuột đóng hộp thư lại.
---
Sau đó, tôi không nghĩ về chuyện này nữa.
Không phải tôi cố tình mà mấy ngày tới, Lâm Tự Sâm và Tiểu Đới sẽ dẫn một nhóm nhân viên đến tham quan và học hỏi tại Viện nghiên cứu năng lượng mặt trời của Đại học D ở Thượng Hải để thảo luận về việc thành lập phòng thí nghiệm liên kết ở Tô Châu. Là một thành viên đi cùng, tôi chắc chắn không thể đến mà không biết gì cả, vì vậy gần đây ngày nào tôi cũng đọc sách về công nghệ năng lượng mặt trời.
Vì có rất nhiều chi tiết cần thảo luận nên lần này chúng tôi đã sắp xếp một chuyến đi kéo dài một ngày rưỡi. Vào lúc 7 giờ sáng ngày thứ năm, mọi người đã tập trung tại công ty và xuất phát, tổng cộng có bảy người chia thành hai xe của công ty.
Nhưng không ngờ khi đi được nửa đường, Lâm Tự Sâm lại nhận được cuộc gọi từ Thành Đô. Công ty bán dây chuyền sản xuất cũ cho chúng tôi bất ngờ đổi ý không bán nữa, vì có người đưa ra mức giá cao hơn.
Trong điện thoại chưa kịp nói rõ ràng thì bên kia đã cúp máy, sau đó gọi lại cũng không trả lời. Hợp đồng đều được ký kết xong nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều không lường trước được, Lâm Tự Sâm lập tức đưa ra quyết định, đưa theo một nhân viên, chuyển hướng đến sân bay Hồng Kiều và bay đến Thành Đô.
Tôi vẫn theo Tiểu Đới đến Đại học D, suốt buổi sáng đều im lặng theo sau chăm chú lắng nghe các chuyên gia giảng giải về những phát triển mới nhất của công nghệ, kết hợp với những điều tôi đọc được trong sách mấy ngày qua, đều được chứng thực lẫn nhau, giúp tôi học hỏi được rất nhiều.
Buổi trưa, Viện nghiên cứu sắp xếp cho chúng tôi ăn cơm tại hội trường VIP của trường, buổi chiều chúng tôi còn tổ chức hội nghị bàn bạc sơ bộ về việc thiết lập phòng thí nghiệm liên kết tại Tô Châu.
Trong lúc ăn trưa, tôi nhận được hai tin nhắn.
"Lần trước cậu nói cuối tháng sẽ đến Thượng Hải? Buổi chiều cậu có rảnh không? Tớ mời cậu uống cà phê."
"Cậu không có số điện thoại của tớ ở Thượng Hải đúng không? Tớ là Diệp Dung."