"Vậy là cậu đến Thượng Hải để tham dự hội thảo với bạn trai? Vậy sao cậu lại có thời gian để kéo tớ ra ngoài uống trà?"
Vào buổi chiều hôm sau, tại một quán cà phê sân vườn nổi tiếng ở Thượng Hải, Tiểu Phượng tò mò hỏi tôi.
Tôi đau khổ tâm sự: "Tớ nghĩ làm kế toán có vẻ dễ dàng hơn, buổi sáng nói về phẫu thuật bằng robot tớ vẫn có thể nghe hiểu một chút. Buổi chiều, tớ đã xem qua phần giới thiệu, nhưng nó phức tạp đến nỗi mỗi từ trong đó tớ đều biết, nhưng khi ghép lại thì giống như đọc sách thiên văn, bên cạnh đó còn có diễn giả người nước ngoài. Đương nhiên tớ phải chọn cách bỏ chạy rồi.”
"Loại diễn đàn này, có thể tùy tiện tham gia sao?"
"Lâm Tự Sâm nhận được thư mời từ một người bạn làm bác sĩ ở Tô Châu, anh ta có việc bận nên không thể tham gia. Tớ thấy một số người cũng tham gia mà không cần thư mời, hội trường rất lớn, còn rất nhiều ghế trống."
"Ồ. Nhưng bạn trai cậu sao vẫn đi dự hội thảo y khoa? Không phải anh ta đã đổi nghề sang làm tổng tài bá đạo rồi sao?"
Tôi do dự một chút rồi nói: "Hiện tại anh ấy muốn quay lại lĩnh vực y học, cậu tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này với bọn Dung Dung đó."
"Tớ chắc chắn sẽ không nói, nhưng tại sao?" Tiểu Phượng ngạc nhiên, "Làm bác sĩ rất vất vả, tiền kiếm được cũng không nhiều bằng làm tổng tài."
"Không hẳn là làm bác sĩ, có thể sẽ chuyển sang làm nghiên cứu khoa học. Trong lĩnh vực y học, anh ấy là một thiên tài! Tổng tài ở đâu mà chẳng có, nhưng bác sĩ tài giỏi thì rất hiếm, tớ tình nguyện cống hiến vì quốc gia."
Tiểu Phượng quên cả miếng bánh gato đang ăn, trợn mắt há mồm nhìn tôi, "Dưa Hấu, sao trước đây tớ không nhận ra cậu có thể vô sỉ đến vậy? Cho dù bạn trai cậu có quay lại làm bác sĩ, cũng là người ta cống hiến cho đất nước, liên quan gì đến cậu?"
Tôi im lặng nhìn cô nàng, chân thành nói: “Phượng à, cậu hãy tìm người yêu đi.”
Tiểu Phượng liên tục lắc đầu: “Không cần, không cần, một mình tớ vẫn sống rất tốt. Dù sao trong mấy ngày tới, nếu cậu thấy chán thì cứ gọi cho tớ, buổi tối tớ sẽ dẫn cậu đi ăn một quán rất ngon nằm cạnh trường mình."
"Tối nay Lâm Tự Sâm đã đặt chỗ nhà hàng rồi, cậu cũng đi cùng đi. Ngày mai anh ấy có tiệc tối, tớ đi với cậu nhé? Gọi cả lão đại nữa."
"Người vừa mới kết hôn không rãnh đâu, tớ đã gọi mấy lần..." Tiểu Phượng đang định phàn nàn tiếp thì điện thoại reo lên, cô nàng liếc nhìn một cái rồi nói: "Này, là Tư Tịnh gọi đến."
Cô nàng nghe điện thoại: “Tư Tịnh... Tớ không bận, tớ và Dưa Hấu đang uống trà chiều.”
"Ừ, cậu ấy có việc đến Thượng Hải nên mời tớ ra ngoài uống trà, cả buổi cứ nói chuyện yêu đương suốt ấy mà... Ngày mai là thứ bảy, tớ không có giờ học, chắc là rãnh... À, sinh nhật cậu à, ha ha ha... Không không, chỉ là nhất thời không nhớ ra... Tớ nhất định sẽ tới... Ờ, để tớ đưa điện thoại cho cậu ấy."
Tiểu Phượng đưa điện thoại cho tôi, tôi chưa chuẩn bị gì đã nhận lấy, vội vàng nuốt miếng bánh gato xuống.
"Này, Hy Quang."
"Tư Tịnh."
“Cậu đến Thượng Hải chỉ tìm Tiểu Phượng chứ không tìm tớ đúng không?” Tư Tịnh oán trách.
"Hôm nay không phải cuối tuần, cậu chắc hẳn là đang đi làm."
"Đúng vậy. Nhưng tối mai là sinh nhật của tớ, tớ mời mọi người đi ăn cơm, cậu nhất định phải đến đấy."
Tư Tịnh nói rất nhanh, không để tôi có cơ hội phản đối, “Cậu chắc chắn sẽ ở Thượng Hải cuối tuần, đừng tìm lý do để trốn về. Bọn Dung Dung, Trang Tự đều bận không đến được. Nếu cậu còn không đến, bữa cơm sinh nhật này của tớ sẽ trống vắng đến mức nào đây.”
Tư Tịnh luôn rất thông minh, không chút dấu vết mà đem nỗi lo âu của tôi quét sạch. Tôi không thể từ chối được nữa, "Được được, mấy giờ? Ở đâu?"
"Địa chỉ tớ sẽ gửi đến điện thoại của cậu sau." Tư Tịnh nhanh nhẹn nói, "Bạn trai soái ca của bạn, nếu có thời gian cũng đến luôn đi. Tiểu Phượng nói cậu ta bị nhét đầy một bụng cẩu lương rồi, cậu cũng nên cho mọi người thử xem, hương vị của nó như thế nào.”
“Không màu không vị.” Tôi cười nói, “Tối mai anh ấy có hẹn rồi, để lần sau nhé.”
“Thôi đi, đồ keo kiệt. Ngày mai gặp lại, tớ phải đi làm công tiếp đây." Tư Tịnh nhanh chóng cúp điện thoại.
---
Tiểu Phượng nhận lại điện thoại, “Cậu không trách tớ nhiều chuyện khi nhắc đến cậu quá nhiều chứ?”
"Không sao cả, tối mai Lâm Tự Sâm đã có cơm ăn, tớ cũng không có kế hoạch gì."
"Tớ chỉ lo cậu không muốn gặp mặt bọn Dung Dung thôi. Nhưng cậu đã có người yêu rồi, gặp mặt bọn họ cũng không có vấn đề gì, đúng không? Hơn nữa, Dung Dung cũng đã khác trước."
Tôi tò mò: “Dung Dung làm sao?”
Tiểu Phượng ăn bánh gato, suy nghĩ hồi lâu: "Không biết nên miêu tả thế nào nữa, dường như dịu dàng hơn trước, thậm chí còn nói tốt về cậu."
Tôi bất ngờ, vội vàng hỏi thêm: “Thật sao? Cụ thể là nói điều gì tốt về tớ?”
"Cậu ta nói, trước khi tốt nghiệp đã hiểu lầm cậu, cậu ta cảm thấy rất xấu hổ, sau này nếu có cơ hội muốn xin lỗi cậu, Tư Tịnh còn nói cậu ta không phải là loại người cố ý làm vậy."
Tiểu Phượng chắp hai tay lại: “Là lỗi của tớ, tớ xin lỗi cậu lần nữa.”
"Đã qua rồi, hơn nữa lúc đó cậu đã nói rõ sự thật với từng người." Bởi vì việc này mà tôi càng muốn lui tới nhiều hơn với Tiểu Phượng. Đôi khi sai lầm là do vô ý, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng đối mặt và cố gắng khắc phục.
Nhưng không ngờ Dung Dung lại nói như vậy, tôi suy nghĩ hồi lâu, suy đoán: “Cậu ta trúng số độc đắc sao?”
Tiểu Phượng nhún nhún vai: "Có lẽ! Tớ không diễn tả rõ được, ngày mai cậu tự mình trải nghiệm đi."
“Này, Tư Tịnh nói ngày mai Dung Dung không đi.” Nói xong tôi cũng có chút tiếc nuối.
Sau khi ăn gần hết chiếc bánh gato trên bàn, tôi đưa tay gọi người phục vụ tính tiền: “Đi thôi, đi mua quà thôi.”
---
Đi dạo một lát cho đến giờ ăn tối, Lâm Tự Sâm lái xe tới đón bọn tôi. Tiểu Phượng bị giáo viên cố vấn triệu tập một cách bất thình lình, nên cô nàng đã bỏ lỡ bữa tiệc lớn cùng với Lâm tổng.
Đưa Tiểu Phượng về trường xong, chúng tôi lái xe đến nơi ăn tối, trên đường đi tôi nhớ tới việc cần báo cáo với Lâm Tự Sâm: “Tối mai anh sẽ đi ăn tối cùng với lão sư đúng không? Em cũng có bữa tối, là sinh nhật của bạn học cùng lớp, ăn xong còn có chương trình hát KTV nữa.”
Trong tin nhắn Tư Tịnh gửi đến có cả kế hoạch rất chi tiết.
Lâm Tự Sâm cau mày, không biết anh đang nghĩ gì, "Bạn cùng lớp đại học?"
"Ừ, anh đã gặp ở đám cưới của lão đại, Tư Tịnh."
"À." Một lúc lâu sau, Lâm Tự Sâm mới trả lời.
Tôi âm thầm cười trộm: “Lúc đầu em cũng không định đi, dù sao cũng chỉ là mối quan hệ bạn học bình thường, ừm, không đặc biệt lắm, nhưng trùng hợp là mấy người bạn bình thường đều không đến.”
Chính giữa hai lông mày của vị lái xe giãn ra một chút.
"Vậy nên, ngày mai chúng ta mạnh ai nấy lo, nhưng khi có thời gian rảnh, anh phải gửi tin nhắn cho em, mỗi giờ, hay thôi, hai giờ đi, ít nhất hai giờ phải nhắn một tin. Khi ăn tối, anh phải nhắn cho em biết anh đã ăn gì, chụp hình và gửi cho em, buổi tối sau khi ăn xong anh phải đến đón em."
Hai hàng lông mày của vị tài xế hoàn toàn thả lỏng, nhưng giọng điệu vẫn có vẻ bất đắc dĩ: "Yêu cầu nhiều như vậy?"
"Anh đã đưa em đến Thượng Hải, anh không muốn chịu trách nhiệm sao?"
“Anh muốn." Anh tỏ ra bất lực, "Ngày mai anh sẽ đặt đồng hồ báo thức và gửi tin nhắn đúng giờ, nhưng em trả trước một chút phí nhắn tin được không? Một xu cho mỗi tin nhắn thì hơi đắt."
“Cái……”
Tôi chưa kịp nói xong, ai đó đã nhân lúc dừng đèn đỏ quay sang hôn một cái.
---
Chờ đến khi hết đèn đỏ, sau đó tiếp tục lái xe.
Tôi: "Giữ khoảng cách?"
Lâm Tự Sâm lớn tiếng nói: "Bây giờ đâu có ở trong nhà."
Được lắm, đây là kiểu giữ khoảng cách của Lâm thị sao.