Tối nay, trong bữa tiệc chính tôi ăn không được ngon miệng.
Một mặt do váy hơi chật, mặt khác... tôi nhìn thấy Lâm Tự Sâm tiến đến mời rượu cậu tôi, sau khi hai người trò chuyện, anh ngồi xuống và không rời đi nữa...
Tôi không biết nên mở lời với cậu thế nào, vì ngày mai cậu không cần đưa tôi đến Tô Châu nữa, mà ngày kia tôi sẽ đi cùng với Lâm Tự Sâm?
Tôi cũng không hiểu tại sao vừa rồi tôi lại đồng ý với Lâm Tự Sâm sẽ ở lại Thượng Hải chơi hai ngày ~
Khi bữa tiệc kết thúc đã hơn mười giờ, tôi cuối cùng cũng nói với cậu, sắc mặt ông tối sầm lại, trực tiếp nói lời tạm biệt rồi đưa tôi đi.
Khi về đến khách sạn, tôi lập tức bị cậu tra khảo.
"Hai đứa quen nhau khi nào? Làm sao quen biết nhau?”
"Tụi con quen chưa được một tháng, gặp nhau tại Tô Châu, anh ấy là phó tổng của con."
"Ai chủ động?"
Tôi thực sự không muốn thảo luận vấn đề này với một người đàn ông trung niên như cậu tôi chút nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông, tôi đành phải thành thật thú nhận: “Anh ấy.”
Sắc mặt cậu tôi không biết thoải mái hơn một chút hay lại phức tạp hơn, ông đứng dậy khỏi ghế sô pha đi hai vòng quanh phòng.
“Hy Quang, con đã đến tuổi yêu đương rồi, cậu cũng không muốn cản trở. Nhưng hôm nay con đã thấy rồi đấy, hoàn cảnh của nhà họ Thịnh vô cùng phức tạp. Thịnh lão gia là một người cổ hủ, ba thế hệ của nhà họ Thịnh vẫn sống cùng nhau trong một ngôi nhà cổ ở Tĩnh An, ba người con trai và con dâu trong Thịnh gia, không ai là đèn cạn dầu cả... "
"Chờ một chút, cậu ơi, con chỉ mới bắt đầu hẹn hò thôi, nghĩ đến những điều này có phải quá sớm rồi không."
Cậu tôi lập tức nổi giận: “Mới bắt đầu hẹn hò mà trong bữa tiệc con đã nói con là bạn gái người ta?”
Tôi lại không cảm thấy tức giận...
Tôi yếu ớt bào chữa: “Là anh ấy nói mà, con chỉ muốn cậu giới thiệu một chút.”
“Con còn dám nhắc tới, lừa gạt cậu con vui lắm sao?” Cậu tôi giận mà không có chỗ phát tiết, “Ta để mẹ con dạy dỗ con.” Nói xong, ông bước ra ngoài.
"Đợi một chút," tôi vội vàng đuổi theo, "Cậu, ngày mai cậu mới nói có được không..."
Ít ra cũng phải cho tôi có thời gian để bình tĩnh lại đã.
Đáp lại tôi là tiếng đóng cửa một cách tàn nhẫn.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ đợi cuộc gọi của mẹ. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tiếng chuông điện thoại reo lên, trái tim nhỏ bé của tôi vẫn đập dữ dội hai cái.
Sau khi nhìn kỹ hơn, hóa ra lại là Lâm Tự Sâm.
"Xuống đây đi."
Tôi nhấc máy, nghe thấy giọng nói ẩn hiện ý cười của anhi: “Anh đang ở đại sảnh khách sạn của em.”
Tôi khoác áo khoác chạy xuống lầu, Lâm tiên sinh đang đứng chờ bên ngoài thang máy, thần thái sáng láng hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết mệt mỏi trước đó.
Nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, anh liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi nghi ngờ bản thân... Nhưng trước khi xuống tôi đã soi gương rồi cơ mà!
Cuối cùng, anh lên tiếng: “Quà của anh đâu?”
Nói xong anh liền đưa tay trái ra, cổ tay trống không, chiếc đồng hồ anh đeo trước đó đã bị tháo ra.
Tôi bó tay rồi. Nửa đêm nửa hôm anh đến gặp tôi chỉ vì chuyện này sao?!
“Ở trên lầu, em không có mang xuống.” Ai đời lại đến cửa đòi quà như đòi nợ vậy, tôi không phục hỏi ngược lại anh: “Vậy còn quà của em thì sao?”
“Anh cũng không có mang theo.” Anh nghiêm túc nói: “Sao em không đi lấy ngay bây giờ?”
Ý anh là... đi lấy quà?
Tôi tự hỏi liệu mình có hiểu nhầm ý hay không, có chút ngập ngừng hỏi: “Đi lấy quà ở đâu?”
Anh trả lời vô cùng bình tĩnh. "Nhà anh."
Tôi choáng váng hết một lúc.
Anh không chút hoang mang nói: “Thật ra anh còn có mục đích khác.”
Tôi, tôi đương nhiên biết anh có mục đích khác, bây giờ đã là nửa đêm... Nhưng anh lại dám nói ra như vậy sao?!
“Là như vầy,” anh không nhanh không chậm trần thuật, “Trong thời gian gần đây cuộc sống của anh có rất nhiều thay đổi, phòng ốc cũng cần điều chỉnh cho phù hợp, anh dự định sẽ sắp xếp lại một chút.”
"Cho nên Nhiếp tiểu thư, người đã gây ra hàng loạt thay đổi này, cô có muốn ghé thăm và cho tôi lời khuyên không?"
Đợi, đợi một chút, để tôi tiêu hóa thông tin đã.
Cuộc sống của anh gần đây có nhiều thay đổi – nguyên nhân là do tôi – bởi vì tôi - anh ấy muốn sắp xếp lại nhà cửa một lần nữa...
Vậy nên, ý là...
Cuối cùng tôi đã tiêu hóa hết, trước khi tự thiêu rụi chính mình, tôi nhanh chóng lùi lại một bước. "Em trở về ngủ đây, tạm biệt."
Tình cờ có một thang máy đang mở cửa, tôi xoay người định bước vào nhưng lại bị Lâm Tự Sâm nhanh tay bắt lại.
Một vài vị khách nước ngoài vừa bước ra khỏi thang máy bị chúng tôi làm cho sợ hãi, họ nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh hãi, miệng thốt ra một loạt từ ngữ xa lạ, dường như đang cố gắng đến giúp đỡ tôi.
Lâm Tự Sâm đứng trước mặt tôi, nhanh chóng nói gì đó. Tốc độ nói chuyện của bọn họ quá nhanh, anh trai ngoại quốc lại còn nói giọng địa phương, với trình độ tiếng anh kém cỏi của tôi, nhất thời nghe không hiểu.
Anh trai ngoại quốc nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.
Anh ta sẽ không nghĩ, một màn vừa rồi là đang trắng trợn cướp bóc dân nữ, đúng không? Vì hình tượng trị an tốt đẹp của nước ta, tôi không thể không nở một nụ cười “cam chịu” với anh ta.
Lúc đó anh trai ngoại quốc mới yên tâm, nói với tôi một câu: “You can' t be more beautiful!" (“Bạn không thể xinh hơn nữa!”)
Ách? Cái gì? Anh ta nói - Bạn không thể xinh đẹp hơn sao?
??? Tình huống gì thế này?
Lâm Tự Sâm mỉm cười, nói lời cảm ơn với anh ta, tôi giơ tay chào anh ta một cách cứng nhắc, khi vị khách ngoại quốc đã đi xa, tôi nhanh chóng hỏi Lâm Tự Sâm: "Anh vừa nói gì với anh ta vậy?"
“Anh nói đây là bạn gái của tôi, chúng tôi đã mười ngày không gặp, đang vội ra ngoài để bù đắp lại lễ tình nhân, nhưng cô ấy lại muốn lên lầu trang điểm lại lần nữa. "
"..."
Cho nên, người nước ngoài kia ý muốn nói: bạn đã xinh đẹp lắm rồi không cần phải trang điểm nữa?
Trong lòng tôi là một mảng tĩnh lặng, vẻ mặt khó có thể diễn tả được, Lâm Tự Sâm mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ má tôi: "Em có đi hay không? Đảm bảo em sẽ bình an vô sự."