Khi đó, tôi và Lâm Tự Sâm đang trên đường trở về ký túc xá sau bữa tối, Lâm Tự Sâm vừa mới trả lời một cuộc điện thoại xong.
Việc Dung Dung và Thịnh Hành Kiệt ở bên nhau, trên đường trở về Tô Châu lần trước tôi đã nói với Lâm Tự Sâm, nhưng lúc đó anh không có phản ứng gì, không hiểu sao hôm nay anh lại hỏi.
"Đúng vậy, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
Lâm Tự Sâm suy nghĩ một lúc rồi dừng xe bên lề đường. Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không lành: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Tự Sâm hỏi tôi: "Hy Quang, em có thân thiết với người bạn học này không?"
"Em không thân lắm. Em đã nói với anh rằng phần lớn thời gian học đại học em sống ở nhà cậu."
“Cha cô ta từng là phó giám đốc của một tập đoàn nhà nước lớn ở Nam Kinh. Khoảng bảy, tám năm trước, ông ta bị tố cáo và sa thải khỏi công ty vì vấn đề tài chính. Sau đó, ông ấy chuyển đến làm ở một vài công ty tư nhân…"
Tôi sửng sốt: “Làm sao anh biết?”
“Sau khi tham gia tiệc cưới của bạn học em, anh đã hỏi thăm một chút, tự nhiên sẽ có người nói cho anh biết, lúc đó anh vẫn đang có hoài bão to lớn.” Anh hơi đỏ mặt xấu hổ, “Những người xung quanh Thịnh Hành Kiệt vẫn phải biết được cơ bản, chưa kể cô ta còn nhắm vào anh."
"Vậy nên?" Tôi bối rối nói: "Anh muốn nói gì? Có phải gia thế của Dung Dung sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu ta và Thịnh Hành Kiệt hay không? Cậu Thịnh và mợ Tiền có thể sẽ phản đối?"
Có khả năng như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Tự Sâm lắc đầu: "Anh không có ấn tượng tốt với người bạn học này, nhưng anh vẫn phải thông báo với em tin này. Gần đây, Hành Tú có nói qua điện thoại rằng Thịnh Hành Kiệt đã liên tục gặp gỡ ai đó từ sau dịp nghỉ Tết, dường như đã xác định mục tiêu và đang theo đuổi đối phương, nhưng người đó không phải là bạn học của em.”
"Cái gì?" Tôi bất ngờ đến mức không thể nói năng mạch lạc. "Anh, anh nói anh ta một chân đạp hai thuyền sao?"
"Có lẽ cậu ta vẫn chưa theo đuổi được, mấy hôm trước còn dẫn về nhà cũ ăn tối, nói là bạn bè bình thường, nhưng..." Anh không nói gì nữa.
Tôi mất một lúc lâu mới tiếp thu được, lẩm bẩm: “Sao hắn dám làm vậy? Quá vô liêm sỉ, quá đáng thật.”
"Đúng là gan to bằng trời, vượt ngoài cả sự mong đợi của anh. Thực ra, khi anh còn ở Thịnh Viễn, cậu ta cũng khá trung thực, làm việc cũng có quy tắc." Lâm Tự Sâm nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ bản năng đã bị kìm hãm quá lâu, một khi cảm thấy địa vị vững chắc liền làm xằng làm bậy.”
“Địa vị của hắn vững chắc sao?”
Lâm Tự Sâm mỉm cười một cái, "Địa vị có vững chắc hay không, trước giờ đều là người khác trao cho."
Ngón tay anh khẽ vuốt ve vô lăng, "Chuyện này em định xử lý thế nào?"
"Đương nhiên là phải báo ngay cho Dung Dung biết, không thể trì hoãn." Tôi không chút do dự trả lời: "Trở về em sẽ gọi điện."
Lâm Tự Sâm đồng tình: "Nên như vậy."
"Nhưng Hy Quang, anh muốn nhắc nhở em, theo quan sát của anh, bạn học của em không có ý tốt với em, nếu cô ta không muốn người khác nói sự thật cho cô ta biết, thì em sẽ làm thế nào?"
Tôi sửng sờ: “Sao có thể như vậy được? Mặc dù cậu ta rất đáng ghét nhưng là một người rất kiêu ngạo.”
Lâm Tự Sâm nhướn mày: "Em chắc chắn? Em không thân với cô ta mà."
Lần này tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Em chắc chắn, cậu ta sẽ không chịu đựng loại chuyện này. Cho dù cậu ta là loại người gì đi nữa, nếu em biết em nhất định phải nói, nếu không em sẽ cảm thấy mình như là đồng phạm của Thịnh Hành Kiệt vậy.”
Trong mắt Lâm Tự Sâm hiện lên ý cười, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của tôi, "Xin lỗi, là anh lòng dạ tiểu nhân."
"Em không nghĩ vậy, anh đã không hề do dự mà lập tức thông báo chuyện này với em mà."
“Vậy bây giờ em gọi điện luôn à?”
“Trở về đi.” Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
---
Khi trở về ký túc xá, tôi mới phát hiện ra một vấn đề, tôi không có số điện thoại của Dung Dung.
Mọi người khi đến Thượng Hải đã đổi số điện thoại, tôi đã lưu số mới của những người khác, nhưng số của Dung Dung thì không. Chuyện này... chẳng lẽ nửa đêm tôi lại gọi hỏi Tiểu Phượng?
Liệu Tiểu Phượng có thắc mắc tại sao tôi lại muốn làm vậy hay không?
Thực ra trên đường về tôi đã nghĩ đến việc có nên chuyển lời thông qua người thứ ba hay không, quan hệ của tôi và Dung Dung cũng không tính là tốt, nếu tôi nói ra, cậu ta chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt, không chừng còn nghĩ tôi đang cười nhạo cậu ta.
Nhưng nếu tùy tiện tìm một người bạn cùng lớp, chuyện liên quan đến Thịnh gia, Dung Dung nhất định sẽ đoán được nguồn thông tin là từ tôi, thật vô nghĩa. Càng ít người biết lại càng ít người nghe nhầm đồn bậy, cho dù Thịnh Hành Kiệt là kẻ vô liêm sỉ, nhưng đứng trước dư luận xã hội ngày nay, phụ nữ vẫn luôn là người chịu thiệt thòi hơn.
Tôi bắt đầu nghĩ cách làm sao để hỏi thông tin liên lạc từ Tiểu Phượng một cách tự nhiên nhất, trong lúc nhất thời tôi lại không nghĩ ra được lý do nào thích hợp.
Hoặc là một phương thức liên lạc khác?
A…
Mắt tôi bất chợt sáng lên. Tôi thật ngốc nghếch, tại sao tôi không nghĩ đến email!
Hơn nữa, địa chỉ email còn có thể ẩn danh, chỉ cần tôi đăng ký một tài khoản mới, Dung Dung sẽ không biết đó là tôi. Bằng cách này, trong tương lai chúng tôi sẽ không cảm thấy khó xử khi gặp nhau nữa.
May mắn là tôi không có số điện thoại của cậu ta.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu mình, vui vẻ bật máy tính, nhanh chóng đăng ký một tài khoản email mới. Tôi gửi một câu đơn giản đến địa chỉ email của Dung Dung.
“Thịnh Hành Kiệt gần đây đang theo đuổi một cô gái khác, đừng để anh ta lừa dối cô.”
Cảm ơn ký túc xá vì gần đây đã kết nối Internet!
---
Bước tiếp theo là chờ phản hồi, ngày hôm sau khi đi làm, tôi kiểm tra email ba lần, cứ lo rằng cậu ta không còn sử dụng địa chỉ email này nữa.
May mắn thay, đến buổi sáng ngày thứ ba, khi tôi lén đăng nhập vào internet để kiểm tra thì phát hiện email đã được đọc.
Nhanh hơn tôi tưởng, tôi đọc đi đọc lại mấy lần từ “đã đọc”, cuối cùng mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.